Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 199: Ngươi tóc rối loạn, cùng với ngải đậu hũ

Chương 199: Tóc ngươi rối rồi, còn có ngải đậu hũ nữa
Lâm Hằng ném một lúc, Hiểu Hà cũng nhặt hòn đá nhỏ lên ném xuống sông.
Vừa nhìn thấy nước bắn lên, nàng liền bật cười ha hả.
Trẻ con vốn tràn đầy tò mò với thế giới này, nàng đang thông qua việc ném đá để tìm hiểu về nước và đá.
Lâm Hằng kéo nàng đến bên cạnh Tú Lan, sau đó chính mình nằm lên tảng đá xanh lớn bên cạnh Tú Lan phơi nắng.
Thời gian còn sớm, phơi nắng một lát cũng không ảnh hưởng gì.
Cuộc sống vốn không cần nhiều mục đích đến vậy, tảng đá xanh xinh đẹp sạch sẽ này, ánh Thái Dương ấm áp, dòng nước chảy róc rách đều khiến người ta muốn nằm xuống phơi nắng.
Tú Lan nhìn Lâm Hằng đang nhắm mắt phơi nắng một lát, đưa tay gỡ một mảnh vụn lá cây nhỏ trên đầu hắn xuống, bàn tay còn dừng lại trên đầu hắn một lúc.
Hiểu Hà chơi hơn mười phút mới thấy mệt, cũng chạy tới nằm trên tảng đá xanh phơi nắng.
Tú Lan cũng nhân cơ hội nằm xuống, tảng đá xanh đã được phơi nóng lên, nằm trên đó cả mặt trước và mặt sau cơ thể đều ấm áp.
Nhắm mắt lại, bên tai là tiếng gió sông nhè nhẹ, tiếng chim hót trong trẻo và tiếng nước chảy róc rách.
Phơi nắng một lát, gió sông đột nhiên thổi mạnh hơn, khiến ánh Thái Dương không còn ấm áp nữa, Lâm Hằng đứng dậy vươn vai, cười nói: “Đi thôi.” Nói xong hắn đưa tay về phía Tú Lan.
“Được!” Tú Lan nắm tay hắn ngồi dậy, sau đó kéo cả Hiểu Hà dậy.
Sau đó, Tú Lan cõng giỏ tre, Lâm Hằng cầm cuốc, ba người cùng đi vào rừng tre.
Nhìn ra xa, hai bên bờ một con lạch đều là rừng tre, cây nhỏ nhất cũng to bằng cánh tay người trưởng thành, phần lớn là những cây tre to bằng cột nhà.
Ở đây không có nhiều người đào măng mùa đông, mảnh rừng tre này của nhà họ Lâm gần như chưa có ai chăm sóc qua.
Đào măng mùa đông không giống như bẻ măng mùa xuân, măng mùa xuân đều mọc trồi lên, liếc mắt là thấy ngay.
Măng mùa đông đều nằm dưới đất, không nắm vững phương pháp nhất định thì tìm được chúng chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Lâm Hằng đối với việc này tự nhiên là rất có kinh nghiệm, tìm măng chủ yếu vẫn là nhìn cây tre.
Thông thường loại tre mới mọc được một, hai năm, thân còn xanh biếc là loại thích sinh măng nhất, những cây tre trên ba năm màu xanh nâu thì hầu như rất khó có măng.
Xác định loại tre xong, tiếp theo cần nhìn lá tre.
Những cây tre có lá rậm rạp, xanh biếc nhưng xen lẫn một chút lá khô vàng thì khả năng cao sẽ có măng.
Bởi vì măng mùa đông mọc lên cần dinh dưỡng, nên phần lá tre sẽ cung ứng không đủ, xuất hiện một vài chiếc lá vàng.
Lâm Hằng liếc mắt nhìn quanh, rất nhanh phát hiện một cây tre phù hợp điều kiện.
Xác định xong, hắn liền nhìn quanh mặt đất bốn phía cây tre, chỉ vừa lướt mắt qua liền thấy một ụ đất nhỏ lồi lên.
Dùng cuốc nhẹ nhàng đào xuống, lập tức liền thấy được phần ngọn măng mùa đông nhú lên khỏi lớp bùn đất.
“Quả nhiên có một cái.” Lâm Hằng nhếch miệng cười, cầm cuốc bắt đầu đào, chưa đầy vài phút đã đào ra một củ măng trông rất tươi ngon.
“Coi như không tệ.” Tú Lan cười nhặt lên bỏ vào giỏ tre, củ măng mùa đông này lộ ra màu nâu nhạt, bẹ măng bao bọc rất căng đầy, không có bất kỳ lỗ hổng nào, là một củ măng hạng ưu.
“Chắc là vẫn còn.” Lâm Hằng nhìn rễ tre một chút, men theo rễ tre đào xuống.
Một cây tre thông thường sẽ phân ra hai rễ tre chính, men theo rễ tre tìm kiếm, thường thường sẽ có thu hoạch tốt, chỉ là cách làm này dễ làm tổn thương cây tre.
Nhưng Lâm Hằng cũng không để ý, bởi vì hàng năm đều sẽ có rất nhiều tre mới mọc ra.
“Vậy ta đi chỗ khác tìm xem.” Tú Lan cũng không nhàn rỗi, kéo Hiểu Hà đi khắp nơi tìm kiếm.
Trong lúc nàng tìm măng, Lâm Hằng lại đào thêm được hai cái măng tre nhỏ cỡ ba lạng.
Sau đó hắn men theo rễ tre tìm đến một cây tre khác phù hợp mục tiêu, chẳng mấy chốc lại phát hiện hai củ măng trên rễ tre của nó.
“Hai cái này đều rất lớn a.” Sau khi đào lên, Lâm Hằng có chút vui vẻ, trong đó một củ phải nặng hơn một cân, cái còn lại cũng phải hơn nửa cân.
“Lão công, ở đây cũng có, hơn nữa còn không nhỏ.” Tú Lan gọi hắn một tiếng, chỉ về chỗ mình vừa nói.
Lâm Hằng cầm măng và cuốc tới, thấy trên mặt đất có một ụ đất lồi lên khá lớn.
“Chỗ này có nước, ngươi xem có nhiều măng không.” Tú Lan chỉ vào khu đất bằng phẳng phía trước, vừa cười vừa nói.
“Đúng là đều rất lớn.” Lâm Hằng cười gật gật đầu, trong khe núi này không có dòng suối nhỏ, nhưng nước lại thấm ra, phiến đá quanh năm ẩm ướt.
Khu vực ở giữa này lượng nước rất dồi dào, cây tre ở đây đều to hơn một vòng so với cây tre trên sườn núi hai bên.
Lâm Hằng cầm cuốc đào hai ba nhát liền lấy ra một củ, Tú Lan cầm lên tay ước lượng, lập tức nở nụ cười: “Cái này phải có một cân rưỡi.” Lâm Hằng gật gật đầu: “Vậy thì phát tài rồi, ước chừng mấy củ còn lại cũng phải được khoảng một cân.” Hiểu Hà khoa tay múa chân cổ vũ: “Ba ba mau đào!” Lâm Hằng cười đáp ứng: “Được!” Vợ và con gái đều ở bên cạnh, động lực của hắn rất dồi dào, dùng sức đào.
Chẳng mấy chốc đã đào hết 5 củ măng còn lại ở khu này, bởi vì lượng nước dồi dào nên những củ này cũng đều nặng khoảng một cân.
“Bên này cũng có.” Rất nhanh Tú Lan và Hiểu Hà lại tìm được hai củ măng nữa, nơi ẩm ướt này măng mùa đông vừa to vừa nhiều, chẳng cần kỹ xảo gì cũng có thể tìm thấy.
Sau khi đào được khoảng mười lăm, mười sáu củ măng mùa đông, Lâm Hằng ngồi lên cán cuốc nghỉ ngơi.
Tú Lan lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Lâm Hằng, vừa lau được mấy cái, Hiểu Hà liền la hét giằng lấy khăn tay: “Con cũng phải lau mồ hôi cho ba ba.” “Tốt tốt tốt.” Lâm Hằng cười cúi thấp đầu xuống, để cho con gái lau mồ hôi cho mình.
Kỹ thuật lau mồ hôi của Hiểu Hà chắc chắn là không bằng Tú Lan, nhưng Lâm Hằng cũng không nỡ làm mất hứng của nàng, kiên nhẫn chịu đựng.
Nghỉ ngơi một lúc, Lâm Hằng nhìn măng trong giỏ tre, ước chừng có khoảng mười mấy cân.
Nhưng mà lột bẹ măng ra ước chừng cũng chỉ còn bốn, năm cân, đối với Lâm Hằng mà nói còn xa mới đủ.
Tiếp đó lại tiếp tục đào, hai bên khe suối tương đối ẩm ướt này không thiếu măng, Lâm Hằng bỏ ra hai tiếng đồng hồ lại đào thêm được hơn ba mươi củ.
Tổng cộng số măng cũng phải được ba mươi cân.
Nhưng Lâm Hằng vẫn chưa thấy đủ, lại tìm kiếm trên sườn núi hai bên.
Trên sườn núi lượng nước ít, măng đều nằm sâu trong đất, rất khó tìm.
Tú Lan phát hiện Lâm Hằng chắc chắn có thể tìm được, không khỏi tò mò hỏi: “Ngươi làm sao tìm được vậy? Có bí quyết gì sao?” “Đó là đương nhiên.” Lâm Hằng cười thần bí, chỗ bọn họ ít người đào măng, người bình thường thật sự không biết mẹo này.
“Mau nói mau nói.” Tú Lan nhìn hắn thúc giục.
Lâm Hằng cũng không thừa nước đục thả câu nữa, cười nói cho nàng: “Kỳ thật cũng không khó......” Sau khi nghe xong, Tú Lan lộ vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là thế.” Nàng không kịp chờ đợi đi thực hành một lần, rất nhanh liền tìm được một củ măng.
“Sao ngươi biết được vậy?” Tú Lan càng thêm tò mò, cảm giác như Lâm Hằng cái gì cũng biết vậy.
Lâm Hằng mỉm cười: “Lão công của ngươi có một đôi mắt giỏi quan sát.” “Lại tự khen rồi, không thèm nói nữa.” Tú Lan chu môi một cái, kéo con gái đi tìm măng ở gần đó.
Trong nháy mắt đã là một giờ chiều, ba người đã đào măng trong rừng tre được ba, bốn tiếng đồng hồ.
“Về thôi, hơi đói bụng rồi.” Lâm Hằng dừng tay, cười nói.
Hôm nay thu hoạch rất tốt, không chỉ đầy giỏ tre, mà còn có một cái bao tải da rắn cũng chứa được nửa bao, cộng lại phải có sáu bảy mươi cân măng mùa đông.
Có điều đây là chưa bóc vỏ.
“Con cũng đói bụng!” Hiểu Hà vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, giòn giã nói.
Tú Lan kéo nàng nói: “Vậy về nhà liền làm đồ ăn ngon cho Hiểu Hà.” “Được!” Lâm Hằng đi phía trước, đón gió nhẹ thổi hiu hiu nghe hai mẹ con nói chuyện.
Khiêng măng qua sông xong, Lâm Hằng quay lại kéo Hiểu Hà và Tú Lan.
Lúc này bờ sông đã không còn ánh nắng mặt trời, gió thổi qua có chút lạnh. Qua sông, ba người cũng nhanh bước về nhà.
Lâm phụ bọn họ vẫn đang nấu rượu, ước chừng phải mất hai ngày mới nấu xong.
Lâm Hằng lấy ra một ít măng, đặt ở trong sân: “Cha, cho các người một ít măng ăn thử, đào được nhiều lắm.” Lâm phụ cười gật đầu: “Được, buổi tối bảo mẹ ngươi xào ít thịt ăn thử xem, ngươi xúc ít than củi về nhà mà nướng.” Lâm Hằng cũng không khách khí, xúc một ít than củi về nhà.
Tú Lan cũng mang mấy củ măng qua cho đại tẩu Lưu Quyên, số còn lại thì giữ lại ăn.
Hiểu Hà đang ăn bột sắn dây Tú Lan pha cho, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ vui thích.
Nhân lúc không có con gái quấy rầy, Tú Lan và Lâm Hằng cùng nhau vừa sưởi ấm vừa lột măng.
Lột măng không khó, dùng dao rạch một đường thẳng đứng, dùng tay rất dễ dàng liền có thể bóc được bẹ măng.
Bẹ măng mùa đông ít hơn măng mùa xuân một chút, nhưng một cân măng mùa đông thường thường cũng chỉ lột ra được bốn, năm lạng thịt măng, loại tốt thì có thể được sáu, bảy lạng.
Hai người vừa lột vừa nói chuyện phiếm.
Tú Lan nhìn Lâm Hằng nói: “Sắp hết năm rồi, chúng ta ngâm ít đậu nành làm đậu phụ khô đi, chao trong nhà cũng hết rồi, cũng có thể làm một ít để qua năm ăn.” “Được, làm nhiều chao một chút.” Lâm Hằng gật đầu, chao là một trong những món ăn hắn cực kỳ yêu thích.
Tú Lan cười gật đầu: “Vậy lát nữa ta đi ngâm ba mươi cân đậu nành, ngày mốt làm đậu hũ ăn.” Lâm Hằng nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Được, còn có thể làm một ít ngải đậu hũ, sáng mai ta đi hái ngải.” Cái gọi là ngải đậu hũ chính là dùng lá non của cây ngải hao để làm. Mùa đông cây cỏ khô héo, nhưng ở gần mặt đất vẫn có thể mọc lên một ít ngải non mềm mại.
Chỗ bọn họ thích hái nó về cắt nát bỏ vào đậu hũ làm thành ngải đậu hũ.
Kỳ thực đây chính là một dạng đậu phụ nhự, chỉ là dùng ngải thay vì cải trắng thôi.
Nhưng hương vị thực sự là ăn một lần nhớ mãi không quên, bình thường chỉ có mùa đông mới làm.
Bởi vì ngải hao mọc vào mùa đông không có mùi hăng nồng như vậy, lại còn rất mềm.
Kết hợp với ớt khô tự làm, hương vị đó chỉ cần nghĩ đến thôi Lâm Hằng đã thấy thèm chảy nước miếng.
Tú Lan chớp chớp mắt nói: “Được, vậy sáng mai chúng ta cùng đi, ta thật ra cũng muốn ăn ngải đậu hũ.” “Được.” Lâm Hằng gật đầu, vì hơi đói nên tăng nhanh tốc độ lột măng.
Hơn nửa giờ sau, hai người đã lột xong măng, Lâm Hằng từ cửa hàng tạp hóa lấy cái cân ra cân thử.
Nhìn cân, Lâm Hằng nhếch miệng cười: “Cũng không tệ lắm, tính riêng thịt măng còn có hai mươi mốt cân sáu lạng.” Nếu như không cho cha mẹ và anh cả hắn thì chắc là có thể được gần ba mươi cân măng.
Tú Lan nhìn hắn nói: “Vậy chúng ta giữ lại năm cân, còn lại ngâm thành măng chua?” “Ngâm 10 cân đi, măng mùa đông ăn ngon, măng chua đợi lúc bẻ măng mùa xuân rồi làm là được.” Lâm Hằng suy nghĩ một chút rồi nói.
Tú Lan gật gật đầu, cầm măng vào bếp nấu cơm.
Măng mùa đông không có vị đắng ngắt, có thể không cần luộc sơ mà ăn trực tiếp.
Tú Lan làm một món măng xào thịt, một món canh trứng rau xanh.
Chẳng mấy chốc hai người đã bưng đồ ăn lên bàn.
Thịt là thịt khô, miếng thịt ba chỉ khô trông rất đẹp mắt lộ ra màu đỏ thẫm, xào chung với măng và củ cải muối chua thái lát càng làm tăng thêm hương vị.
Ăn vào không những có mùi thịt, còn có vị ngọt thơm của măng và vị chua của củ cải muối, cảm giác trong miệng rất phong phú, cực kỳ đưa cơm.
“Ăn ngon.” Lâm Hằng ăn liền mấy bát cơm, lại uống thêm một bát canh, thoải mái ợ một cái.
Hắn ăn cơm nhanh, ăn xong liền phụ trách đút cho Hiểu Hà.
Bọn họ bây giờ đã bắt đầu dạy Hiểu Hà dùng đũa và thìa, không cần phải đút liên tục, chỉ cần trông chừng nàng ăn là được.
Ăn cơm xong, Lâm Hằng rửa bát tiện thể ngâm đậu nành, Tú Lan thì làm măng chua.
Mang đậu nành ra, Lâm Hằng hỏi: “Cảm thấy ba mươi cân hơi ít, hay là ngâm luôn năm mươi cân?” Tú Lan liếc mắt nhìn nói: “Cũng được, nhưng ngày mai có thể phải xay rất lâu đấy.” “Không sao đâu.” Lâm Hằng khoát tay áo, cũng không để ý.
Bởi vì kéo cối xay là trâu, chứ không phải hắn.
Làm xong việc nàng mang theo Hiểu Hà qua nhà cha mẹ chồng giặt chăn.
Lâm Hằng thì đem cối xay đá trong sân rửa sạch sẽ.
“Các ngươi muốn làm đậu hũ à, đại tẩu của ngươi cũng chuẩn bị mấy ngày này làm đậu hũ ăn đấy.” Lâm Nhạc cười hỏi.
Lâm Hằng cười nói: “Vậy thì tốt quá, ta rửa cối xay đá sạch sẽ chúng ta cùng dùng.” Nhà hắn không có cối xay đá nhỏ, cái cối xay đá này rất lớn, tổng trọng lượng gần ngàn cân, một thớt cối xay đã nặng 200 cân.
Nếu người kéo thì phải cần hai người đàn ông khỏe mạnh, hoặc dùng trâu kéo cũng được.
Lâm Hằng rửa sạch cối xay xong, Tú Lan vẫn chưa giặt xong chăn, hắn nói một tiếng rồi mang theo Hiểu Hà đi quanh thôn tìm ngải.
Thứ này ở nông thôn chỗ nào cũng có, Lâm Hằng cầm một cái giỏ tre, vừa hái ngải vừa đào tề thái (*jì cài*).
Cho dù có Hiểu Hà ở bên cạnh phá đám chứ không giúp gì, Lâm Hằng cũng chỉ mất một giờ là hái được nửa giỏ ngải và nửa giỏ tề thái.
Tề thái được xem là một trong số ít những loại rau dại ngon, chỉ cần trộn gỏi thôi hương vị cũng rất tuyệt.
Tú Lan giặt xong quần áo, tối về nhà liền làm cho hắn ăn.
Sáng sớm hôm sau, hai người nấn ná trên giường một lúc, chín giờ mới dậy.
Tập thể dục xong ăn sáng cũng đã mười giờ rưỡi, sau đó hai người mới xách đậu nành đã ngâm tốt đến sân nhà cha mẹ.
Nhìn thấy Lâm Hằng tới, Lâm Nhạc cười hỏi: “Em trai, ngươi định dùng người đẩy hay là?” Lâm Hằng lắc đầu: “Đương nhiên là dùng trâu rồi, có trâu tội gì lãng phí sức người.” Nói xong hắn liền ra ngoài dắt trâu.
Trâu hôm nay được cho ăn rơm rạ, Lâm Hằng đi tới xem xét, lập tức có chút bất đắc dĩ.
Bởi vì trên mình trâu quá bẩn, phân trâu trong chuồng không được dọn, trên mình nó dính đầy.
Nếu lúc nó làm việc mà run rẩy thân mình một cái, thì nồi đậu hũ kia cũng đừng mong làm được nữa.
“Không sao, ta tắm cho ngươi!” Lâm Hằng quay về lấy đồ giặt và bàn chải, gọi cả anh cả cùng ra bờ sông.
Nửa giờ sau, con đại hoàng ngưu nhà hắn đã sạch bong sáng bóng.
“Ò... ò...!!” Dường như là tắm rửa thoải mái, con vật này ngửa đầu kêu một tiếng, đặc biệt vang dội.
“Về nhà ngoan ngoãn kéo cối xay cho ta, lát nữa cho ngươi ăn bã đậu.” Lâm Hằng vỗ vỗ đầu nó, cười dắt nó về.
Mặc dù trì hoãn đến bây giờ cũng đã giữa trưa, nhưng mài dao không làm lỡ việc đốn củi.
Nhưng Lâm Hằng không ngờ Lâm mẫu và Tú Lan đã bắt đầu xay rồi.
Điều này khiến hắn có chút không nói nên lời: “Không phải nói đợi trâu tới rồi hẵng bắt đầu sao.” Lâm mẫu thản nhiên nói: “Người xay cũng vậy thôi, đợi trâu tới thì chúng ta cũng xay được 10 cân rồi.” Lâm Hằng bất đắc dĩ nhìn mẫu thân: “Có sức trâu dùng ngươi lại cứ phải tự mình động thủ, ta biết nói gì đây.” Cái quan niệm này của mẫu thân hắn thật không ổn, chuyện gì cũng muốn tự mình xông lên phía trước làm.
Làm cho bản thân bà mệt thì không nói, Tú Lan cũng bị mệt đến mồ hôi nhễ nhại, rõ ràng có thể không cần mệt như vậy.
Giang tay ra hắn ách trâu vào, để cho mẫu thân qua một bên nghỉ ngơi.
Hắn đuổi trâu, Tú Lan thêm đậu nành và nước.
Có trâu rồi thì đây là một công việc vô cùng nhẹ nhàng, lúc trước các nàng dùng sức người nửa giờ mới xay được 10 cân, dùng trâu thì 40 cân còn lại cũng chỉ mất nửa giờ.
Lâm Hằng cũng không hiểu nổi tại sao mẫu thân lúc nào cũng thích làm những công việc mệt nhọc như vậy, nghỉ ngơi một chút không tốt sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận