Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 65: Ngươi trông coi gọi ra dáng?

Chương 65: Ngươi gọi đây là ra dáng?
“Lưu Lan, ta nghe nói Lâm Hằng kia ở trong thành học được một tay bắn cung tên. Gần đây săn được rất nhiều con mồi, thậm chí còn có một con lợn rừng, thật hay giả vậy?”
Tại khe núi Đồng Thụ, một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo khoác kiểu cao bồi vừa tìm nấm vừa tò mò hỏi. Người phụ nữ xinh đẹp này tên là Đường Thanh, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, trên đầu mang kẹp tóc màu đỏ, trên tay đeo một chiếc đồng hồ nữ. Nàng là vợ của thôn trưởng Triệu Hiện Thành, những người khác nhặt nấm phần lớn là để bán, còn nàng đơn thuần chỉ để ăn, nhà nàng vốn không thiếu chút tiền này.
Lưu Lan ở bên cạnh nghe vậy, biểu tình trên gương mặt đầy sẹo mụn trở nên phức tạp: “Đương nhiên là thật, lão Lưu nhà ta sang giúp bọn họ lợp nhà đã tận mắt nhìn thấy. Kỹ thuật cung tên của Lâm Hằng đó lợi hại thật, hơn ba mươi mét vẫn bắn trúng bằng một mũi tên.”
Dừng lại một chút, Lưu Lan nói tiếp: “Nhà họ Lâm phát tài rồi, nghe nói sở dĩ có thể lợp nhà là nhờ đào được sâm núi hoang. Bây giờ Lâm Hằng đó ngày nào cũng đi săn, gần đây ta đi ngang qua trước nhà họ, thường xuyên ngửi thấy mùi thịt xào.”
Dù không muốn thừa nhận, nhưng nhà họ Lâm quả thực giàu lên trông thấy. Nhà Lưu Lan một tháng còn chưa được ăn một bữa thịt nào, nàng hâm mộ biết bao nhiêu, mỗi lần ngửi thấy mùi thịt xào đều chảy nước miếng. Vì thế mấy ngày nay nàng còn khó chịu với chồng mấy lần, cái đồ vô dụng đó, chỉ biết trồng trọt, cuộc sống quá khổ sở.
Nghe Lưu Lan nói, Đường Thanh gật gật đầu cười nói: “Trước đây lúc Lâm Hằng cùng con trai ta Triệu Hồ tới nhà, ta lại thật sự không phát hiện hắn còn có bản lĩnh này.”
Trong lời nói của nàng lộ rõ vẻ hâm mộ, không phải hâm mộ nhà họ Lâm có chút tiền, mà là hâm mộ Lâm Hằng lãng tử quay đầu, chịu an tâm làm ăn sinh sống. Con trai của nàng mấy ngày nay lại chạy lên thành phố lêu lổng rồi, cũng không biết lúc nào mới có thể yên ổn.
“Nhưng mà, đi săn cũng không kiếm được mấy đồng, săn cả tháng cũng không bằng nhà các ngươi mở cửa hàng trên trấn kiếm trong mười ngày.” Lưu Lan cười nịnh nọt một câu, đối với Đường Thanh cũng ngưỡng mộ vô cùng.
“Làm gì có chuyện đó.” Đường Thanh cười lắc đầu, miệng thì khách sáo, nhưng trong lòng nàng đúng là nghĩ như vậy.
“Theo ta thấy, Lâm Hằng đó dù có biết đi săn, nhà hắn cũng không giàu nổi đâu. Vừa có chút tiền là mua cái này mua cái kia, tiêu còn nhanh hơn kiếm, rồi sẽ có lúc bọn họ chịu khổ thôi.”
Ở phía xa, Lý Thải Phượng đi tới, miệng nói đầy bất mãn, nàng oán hận Lâm Hằng rất sâu sắc. Chuyện lần trước nàng khoe khoang quần áo bị bẽ mặt bây giờ vẫn còn nhớ rõ đâu, sau lưng đi khắp nơi nói hắn phá gia chi tử không phải một hai lần rồi. Nhìn thấy một nhà vốn nghèo hơn nhà mình đột nhiên xây nhà mới, mua đồ mới, mỗi ngày mùi thịt xào thơm phức bay sang nhà nàng, quả thực còn khó chịu hơn cả việc chính mình bị mất tiền.
Nghe vậy, Lưu Lan tiếp lời, cười nói:
“Lâm Hằng đó đúng là vung tay quá trán, hôm qua vậy mà bỏ ra ba hào để mua một đống tổ ong vụn nát, cũng không biết bị đứt dây thần kinh nào.”
“Bọn nhà giàu mới nổi chính là như vậy.” Lý Thải Phượng cười lạnh nói: “Ta thấy hắn đi săn cũng là dựa vào vận may thôi, cứ chờ xem, đợi hết vận may, săn không được gì, lúc đó sẽ tới lúc hắn nghèo khổ. Mẹ hắn còn khoác lác cái gì mà lãng tử quay đầu quý hơn vàng, đến lúc đó nói không chừng lại thành tên du côn ấy chứ.”
“Gâu gâu!!”
Đường Thanh vừa định mở miệng, sườn núi phía đối diện đột nhiên vang lên tiếng chó sủa.
“Chó sủa, xem ra có người đang đi săn ở đây, các ngươi có biết là ai không?” Đường Thanh tò mò hỏi.
“Không biết, chưa nghe nói.” Lưu Lan lắc đầu nói.
“Kệ hắn là ai, chúng ta đi qua xem một cái chẳng phải sẽ biết sao, chắc chắn không thể nào là Lâm Hằng đâu.” Lý Thải Phượng khoát tay nói, nói xong liền đi về phía có tiếng chó sủa.
Chưa đi được mấy bước, các nàng liền nghe thấy tiếng chân giẫm lên lá cây xào xạc, sau đó một nam một nữ từ trong rừng rậm phía xa đi ra.
“Lâm Hằng!!” Lý Thải Phượng trợn to hai mắt, sao miệng mình lại như miệng quạ đen thế này.
“Đúng là Lâm Hằng thật!” Lưu Lan và Đường Thanh cũng đều sững sờ, vừa mới nói về hắn xong, không ngờ quay đi quay lại đã gặp chính chủ.
“Lưu Lan, Lý Thải Phượng, dì Thanh, các người đang nhặt nấm ạ?” Lâm Hằng cũng không ngờ sẽ gặp các nàng, hắn còn tưởng là người đi săn nào đó.
“Dì Thanh, sao các người lại chạy xa như vậy tới đây nhặt nấm.” Tú Lan cũng lên tiếng chào.
Lý Thải Phượng, Lưu Lan cũng trạc tuổi bọn họ, nhưng Đường Thanh thì cùng tuổi với mẹ Lâm Hằng.
“Chỗ gần hết cả rồi, mới đến đây xem thử. Các ngươi đi săn à, có săn được gì không?” Đường Thanh nở nụ cười, hỏi. Do cách khá xa, các nàng không nhìn thấy con hoẵng trong cái gùi của Lâm Hằng.
“Các ngươi không phải là chiều qua đã lên núi, tối cũng không về đấy chứ?” Lưu Lan nhìn bộ dạng hai người, hơi nghi hoặc.
Lý Thải Phượng nhìn thấy Lâm Hằng xách theo một cái gậy gỗ, không nhịn được cười: “Lâm Hằng, đi săn đâu có dễ dàng phải không? Có khi luồn rừng mấy ngày cũng chẳng săn được gì là chuyện bình thường.”
Lâm Hằng liếc nhìn Lý Thải Phượng, người đàn bà này quả nhiên hẹp hòi, rõ ràng vẫn còn ghi hận, nhưng rõ ràng là nàng ta bắt nạt Tú Lan trước.
Lúc này, Lâm Hằng nở nụ cười: “Đúng là không dễ săn thật, chúng ta xuất phát từ trưa hôm qua, đến giờ cũng chỉ săn được một con mồi tạm gọi là ra dáng thôi.”
“Con gì?” Nghe nói săn được, Lý Thải Phượng và Lưu Lan đều có chút ghen ghét, sắc mặt khó coi, thầm nghĩ con mồi càng nhỏ càng tốt.
“Các người tự nhìn đi.” Lâm Hằng buông tay, sau khi đến gần, hắn hơi xoay người, để lộ con hoẵng ra, con vật lớn như vậy, vốn cũng không thể giấu được.
Vừa nhìn thấy con hoẵng lớn đến mức cái gùi của Lâm Hằng cũng chứa không hết, cả ba người phụ nữ đều trợn tròn mắt.
“Ngươi gọi đây là con mồi *tạm gọi là* ra dáng hả?” Giọng Đường Thanh cũng thay đổi.
“Con hoẵng này thật sự là ngươi săn được hả?” Mặt Lý Thải Phượng sa sầm lại. Làm sao có thể chứ, Lâm Hằng này lấy đâu ra vận may cứt chó thế, săn được lợn rừng đã đành, sao còn có thể săn được con hoẵng to như vậy nữa! Trong lòng Lý Thải Phượng xoắn xuýt cả lại, nhìn kẻ mình ghét bội thu, còn khó chịu hơn cả bị giết.
Đôi mắt Lưu Lan nhìn Lâm Hằng chằm chằm, xuân tình như muốn tràn ra: “Lâm Hằng, ngươi đúng là quá có bản lĩnh, ngươi thật sự mới học kỹ thuật đi săn thôi sao?” Giọng Lưu Lan cũng trở nên mềm mại, nàng ao ước biết bao người đứng bên cạnh Lâm Hằng là nàng chứ không phải Trần Tú Lan. Trước đó nàng còn coi thường Lâm Hằng, bây giờ nàng thực sự hâm mộ đến chảy nước miếng. Thứ này phải ăn bao lâu mới hết, da con hoẵng chẳng phải bán được hơn 100 đồng tiền sao? Trời ạ, nàng một năm bán nấm, bán thảo dược cũng chỉ kiếm được khoảng một trăm đồng tiền thôi.
Lâm Hằng nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là ta săn được. So với những con mồi săn được trước đây, con này đúng là xem như ra dáng.”
Lý Thải Phượng chỉ muốn xông lên tát vào mặt Lâm Hằng, cái kẻ này đúng là giỏi giả bộ.
“Bản lĩnh của ngươi không nhỏ đâu, trong thôn lại có thêm một tay thợ săn lợi hại rồi.” Đường Thanh lắc đầu, cười rồi lại hỏi: “Săn được ở đâu vậy, con hoẵng này to quá.”
“Trên ngọn núi phía sau ấy, vị trí cụ thể thì ta cũng không nói rõ được.” Lâm Hằng cười nói, hắn cũng sẽ không nói đó là Bạch Thạch Câu, không muốn quá nhiều người đến nơi đó.
“Không nói nữa, chúng ta đi trước đây, còn phải về xử lý con hoẵng nữa.”
Nói chuyện đôi câu, Lâm Hằng cõng con hoẵng rời đi dưới ánh mắt dõi theo của ba người.
“Một tấm da hoẵng có thể bán được hơn trăm đồng đó.” Lưu Lan cảm thán, ngữ khí và ánh mắt đã không thể dùng từ hâm mộ để hình dung, đó là hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Hằng.
Lý Thải Phượng khó chịu không nói nên lời, sao vận may lại tốt như vậy chứ, hung hăng giậm chân, giẫm nát cây nấm vừa hái được. Đây mới chỉ là nàng thấy được một con hoẵng, đồ vật trong gùi của Tú Lan đã được che đi, nếu như thấy cả linh chi và con ba ba già, chỉ sợ nàng ghen tỵ đến phát điên mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận