Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

Chương 339: Săn hắc, ấm áp nhà

Chương 339: Săn hắc ngư, mái ấm gia đình
"Bởi vì tập tính của hắc ngư chính là như vậy, đặc biệt thích ăn ếch xanh."
Lâm Hằng cười giải thích một câu, loại phương pháp câu lure này bắt nguồn từ Châu Âu, bây giờ còn chưa truyền vào trong nước đâu.
Cho dù người trong nước biết hắc ngư hung mãnh, cũng sẽ không nghĩ tới loại phương pháp câu này.
Lâm Hằng dùng ếch xanh sống có ưu thế hơn so với mồi giả, mùi máu tươi nồng đậm kiểu này càng có thể dụ dỗ hắc ngư.
"Vậy ta cũng tới thử một chút." Lâm Nhạc cười nói, hắn lấy một cuộn dây câu từ tay Lâm Hằng, học theo dáng vẻ của hắn tìm kiếm chỗ cỏ động để thử câu hắc ngư.
Đầm lầy ở khu Ba Xóa Câu này đang trong trạng thái chưa bị khai phá, bởi vì mặt nước toàn là lục bình và cỏ dại nên không có cách nào thả lưới, nhiều nhất chỉ là đặt lồng đất, loại bẫy bắt cá kiểu địa câu.
Mà loại bẫy này rất khó bắt được hắc ngư, dẫn đến hắc ngư trong này không ít nhưng lại không người nào bắt được.
Lâm Hằng cũng chính vì hiểu rõ điểm này mới quyết định tới đây câu hắc ngư.
Dùng dây thừng xuyên qua mang con hắc ngư vừa câu được để tạm thời nuôi nó trong nước, Lâm Hằng dẫn theo đại ca tiếp tục thử.
"Lão đệ, ngươi nhìn xem chỗ kia có phải có hắc ngư ẩn nấp không?" Lâm Nhạc chỉ vào một khoảng nước nhỏ cách đó không xa phía trước mặt mình mà nói.
"Cái này ta cũng không chắc chắn, cứ ném qua đó trêu chọc thử xem sao." Lâm Hằng lắc đầu nói.
Hắn rút dây câu ra, ném vào một khoảng nước đầy lục bình, sau đó chậm rãi thu dây.
Vừa mới ném được hai ba cái thì nơi xa liền truyền đến tiếng 'phùm' một tiếng thật lớn, ngay sau đó giọng nói kích động của Lâm Nhạc liền vang lên: "Trúng rồi, trúng rồi!"
Lâm Nhạc còn nôn nóng hơn Lâm Hằng, nhanh chóng kéo con cá đến trước mặt, con cá này nhỏ hơn con Lâm Hằng câu một chút, dáng vẻ khoảng chừng ba bốn cân.
"Lão đệ, phương pháp này của ngươi thật sự có tác dụng, tuyệt đối không thể nói cho người khác biết." Lâm Nhạc xách theo cá kích động nói.
"Đó là chắc chắn rồi, chúng ta cứ lặng lẽ bắt cá là được." Lâm Hằng mỉm cười nói, nếu người khác học được phương pháp kia thì hắc ngư nơi này chẳng còn đến lượt bọn hắn nữa.
Tiếp đó hai người tản ra một chút, không ngừng tìm kiếm trên mặt nước, dùng ếch xanh thật kiểu này không tệ, chỉ là thỉnh thoảng bị mắc chết trong đám cỏ.
Lưỡi câu đã cố gắng hết sức giấu đi nhưng cũng không tránh khỏi, về phương diện xuyên qua chướng ngại vật thì so với mồi giả bằng nhựa dẻo chênh lệch quá nhiều.
Nhưng cũng may Lâm Hằng mang theo đủ nhiều dây câu và lưỡi câu, còn về phần ếch xanh, trong cái đầm lầy này cũng không khó bắt.
Phùm!!
"Lại trúng rồi!!"
Lâm Hằng đang tìm kiếm ở một vũng nước nhỏ được mười mấy giây thì đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn, ngay sau đó con hắc ngư này rất nhanh liền bị hắn kéo lên.
"Cái này chơi thật vui, mới nửa giờ mà ngươi đã câu được con thứ hai rồi." Lâm Nhạc kích động nói.
"Đáng tiếc không có một cây cần câu tốt nào." Lâm Hằng cười lắc đầu, nếu là có một cây cần lure tốt, hắn cũng không dám tưởng tượng sẽ thoải mái cỡ nào.
Lâm Nhạc cười hắc hắc: "Ta cảm thấy câu được cá là được rồi."
"Đi chỗ khác thử lại lần nữa đi." Lâm Hằng lắc đầu, tiếp tục đi về phía chỗ sâu hơn của đầm lầy, nơi này cỏ lau cùng cây hương bồ đều cao bằng hai người, người ở bên trong trông nhỏ bé lạ thường.
Bầu trời một màu xanh lam, mặt trời vàng óng chói chang ngày càng gay gắt, hai người câu mãi đến mười một giờ trưa mới dừng lại, thu hoạch có thể nói là không ít.
Lâm Hằng kỹ thuật tốt, câu được trọn vẹn năm con hắc ngư, con nhỏ nhất cũng ba cân, con lớn nhất nặng bảy, tám cân, cộng lại cũng được hai ba mươi cân.
Đại ca hắn lúc mới bắt đầu còn chưa quen tay, cũng câu được hai con hắc ngư, cộng lại dáng vẻ cũng được tám chín cân.
Tài nguyên hắc ngư chỗ này tốt ngoài dự liệu, cả hai người đều vô cùng bất ngờ.
"Cái này thoải mái hơn đi săn nhiều." Dưới một gốc cây liễu, Lâm Nhạc nhìn bảy con hắc ngư đang nuôi trong vũng nước nhỏ, vui vẻ nói.
"Chỉ là không dễ bán, phải vào trong thành mới dễ bán." Lâm Hằng cắn một miếng bánh màn thầu nhỏ cười nói. So với các loại cá khác, hắc ngư còn có một ưu điểm là sống dai, nó không cần dưỡng trong nước, chỉ cần giữ ẩm mang thì vẫn có thể sống được ba, bốn tiếng, không cần nuôi trong nước cũng có thể mang về nhà mà vẫn còn sống.
"Số cá này cũng chỉ đủ nhà mình ăn thôi." Lâm Nhạc nói.
Hai người nghỉ ngơi ăn cơm xong dưới bóng cây, cũng cho chó ăn, sau đó vừa đặt địa câu để câu cá nheo, vừa tìm kiếm xem có vịt hoang, thỏ, heo rừng gì không, con mồi trong đầm lầy này vẫn còn rất nhiều.
Chỉ là tìm cả một buổi trưa, bọn hắn cũng không phát hiện được con mồi nào, khắp nơi đều là dấu vết người đi lại, thấy được mấy con vịt hoang nhưng cũng không bắn hạ được.
Bởi vì bọn chúng ở vị trí trung tâm của vùng ngập nước, khoảng cách quá xa, người không đến gần được.
"Đã không săn được con mồi, vậy chúng ta tiếp tục 'càn quét' đám cá vậy." Lâm Hằng cười nói.
"Ta cũng nghĩ vậy, chỉ cần có thu hoạch là không lỗ rồi." Lâm Nhạc gật đầu nói.
Hai người tiếp tục thử câu hắc ngư ở mép nước, theo sắc trời dần về chiều, trong núi rừng xung quanh thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng súng, có không ít người đang đi săn.
Vốn dĩ không có mấy người ở lại trên núi mấy ngày như Lâm Hằng, bây giờ tất cả đều học theo, người ở khu Ba Xóa Câu này cũng nhiều lên.
Trong nháy mắt đã là hơn năm giờ chiều, Lâm Hằng nhìn số cá trong tay cười nói: "Đi thôi đại ca, chúng ta về nhà."
Chiều hôm nay hắn lại câu thêm được năm con hắc ngư, cộng thêm buổi sáng là mười con, tuyệt đối xem như bội thu, hiện tại chỉ muốn về nhà làm món canh chua cá chia sẻ cùng người nhà.
"Hay là mai chúng ta hẵng về? Ban đêm tìm con mồi ở quanh đây xem sao?" Lâm Nhạc cười dò hỏi, hắn có chút muốn tiếp tục đi săn.
Lâm Hằng lắc đầu từ chối: "Không cần thiết, con mồi ở đây chắc chắn không dễ săn đâu, lần sau chúng ta đổi địa điểm, đến chỗ cha đào nhân sâm kia đi săn đi."
"Vậy được."
Lâm Hằng đã nói vậy, Lâm Nhạc cũng không do dự nữa, lấy túi nhựa dày ra đựng hắc ngư vào, bên ngoài lại bọc thêm hai lớp bao tải da rắn, đổ thêm một ít nước rồi bỏ vào gùi, cõng cá đi về.
Lâm Nhạc kỹ thuật không tốt bằng Lâm Hằng, buổi chiều câu được hai con hắc ngư, địa câu bắt được một con cá nheo hơn một cân, thu hoạch cũng coi như không tệ.
Hai người cõng cá, dắt chó đi thẳng về nhà.
Bởi vì vị trí hiện tại của bọn họ đã ở thượng nguồn khu Ba Xóa Câu, cách nơi ẩn nấp mà họ dựng ở cạnh khe núi năm ngoái không xa, nên dứt khoát đi vòng qua sườn núi bên này để về.
Mặc dù là đường vòng, nhưng dễ đi hơn nhiều so với trong đầm lầy, tính ra tốc độ tổng thể còn nhanh hơn một chút.
Tiện thể còn có thể tìm kiếm một chút trên núi này, xem có gặp được con mồi nào không.
Sau đó đi không bao xa, phía trước liền truyền đến động tĩnh, đến gần xem xét, mới phát hiện là Điền Bách Thuận cùng Vương Khai Điển, một nhóm bốn người.
"Điền lão đầu, sao các ngươi còn săn ở đây, không đi chỗ khác à?" Lâm Hằng cười chào hỏi.
Điền Bách Thuận cười đáp: "Gần đây bên này có hươu bào, ta đang tìm xem, ngươi có muốn tham gia cùng không?"
"Thôi đi, bọn hắn tới cũng vô dụng." Vương Binh ở bên cạnh lắc đầu, khinh thường cười nói. "Buổi sáng ta đã nói bọn hắn hôm nay chắc chắn chẳng săn được gì, ngươi xem đi, quả nhiên chẳng săn được gì cả."
Điền Bách Thuận nghe vậy, lập tức giận mắng: "Vậy ngươi săn được rồi chắc? Bản lĩnh không có mà cái miệng thì giỏi võ mồm thật đấy, còn như vậy nữa thì ngươi cút về đi, đừng đi săn cùng chúng ta nữa."
Vương Binh cũng không phải cháu trai hắn, hắn mới không nuông chiều, vốn đã nhìn gã này không vừa mắt, chẳng có chút bản lĩnh nào mà chỉ biết đi theo hưởng ké con mồi của bọn họ.
"Chúng ta đúng là không săn được con mồi nào cả." Lâm Hằng cũng không để tâm, tùy ý nói một câu, rồi nói tiếp, "Ta chuẩn bị về thẳng nhà đây, các ngươi cứ tiếp tục săn nhé, ta không tham gia đâu."
"Phì phọp!! Phì phọp!!"
Hắn vừa dứt lời, đám hắc ngư trong cái gùi liền điên cuồng giãy dụa.
"Ngươi cõng cái gì thế, kiếm được thứ gì tốt à?" Điền Bách Thuận lập tức hỏi, hắn biết tiểu tử Lâm Hằng này không thành thật, hay giấu đồ.
Bởi vậy hắn nói xong liền đi tới, nhất quyết đòi nhìn cái gùi cá của Lâm Hằng.
"Ngọa Tào, sao ngươi kiếm được nhiều ô bổng tử thế này, đây chính là đồ tốt đấy!" Điền Bách Thuận kinh ngạc nói.
Mấy người khác cũng đều vây lại, nhìn mười con hắc ngư bên trong mà trợn mắt há mồm, không hiểu Lâm Hằng làm cách nào bắt được.
"Cái này không nói cho các ngươi biết được." Lâm Hằng lắc đầu, buộc miệng túi lại không cho bọn họ xem tiếp.
Điền Bách Thuận quay đầu nhìn về phía Vương Binh, lạnh lùng nói: "Vương Binh, bây giờ thấy chưa, không phải ai cũng giống ngươi đâu."
Nếu là săn được con mồi gì đó còn có thể nói là vận may, nhưng bắt được nhiều hắc ngư như vậy tuyệt đối là phải có thủ pháp và kỹ thuật đặc biệt mới làm được.
"Chỉ là mấy con hắc ngư thôi mà, cũng không phải hươu bào, chẳng đáng mấy đồng tiền." Vương Binh vẫn già mồm cãi láo, mặt vẫn vênh váo.
Lâm Hằng vác cái gùi lên lưng cười nói: "Ừ, không đáng mấy đồng tiền, các ngươi chơi tiếp đi, ta đi đây."
Thái độ nhẹ nhàng, hoàn toàn không coi Vương Binh ra gì này của Lâm Hằng khiến hắn trong lòng uất nghẹn, sự thờ ơ này còn khó chịu hơn bất kỳ hành động nào khác, thế mà lại không thể trút giận ra được.
"Ngươi thật sự nên trưởng thành một chút đi, không thì không thích hợp đi săn đâu." Vương Khai Điển nhìn cháu trai mình nói một câu, giọng điệu rất nặng.
Đi được một đoạn khá xa, Lâm Nhạc mới khó hiểu hỏi: "Lão đệ, sao ngươi không nói chuyện dây chuyền trên cổ hắn bị phản quang, nói ra chắc chắn có thể khiến hắn bị mắng cho một trận."
Chuyện Vương Binh đeo dây chuyền đã được Lâm Hằng nói cho hắn biết lúc nghỉ trưa, hắn còn tưởng Lâm Hằng vừa rồi sẽ dùng cái đó để phản công chứ.
Lâm Hằng tùy ý cười một tiếng: "Nói ra chẳng phải là giúp hắn sao? Cứ để bọn họ đi săn mấy ngày đều không được gì rồi mới phát hiện ra vấn đề này chẳng phải tốt hơn à?"
Lâm Nhạc ngẩn người rồi mới bừng tỉnh đại ngộ: "À, lão đệ ngươi nói rất có lý."
Hiện tại vẫn chỉ là vấn đề nhỏ, nếu liên tiếp để vuột mất con mồi rồi mới phát hiện ra nguyên nhân là do hắn thì đó mới là vấn đề lớn đấy.
"Cho nên không cần để ý đến loại người này làm gì." Lâm Hằng cười nói, đối với loại người này, phớt lờ chính là đả kích lớn nhất đối với hắn.
Lâm Nhạc gật gật đầu, trong lòng cảm thấy lão đệ mình thật không giống người trẻ tuổi, chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân của việc đọc nhiều sách?
Trên đường về hai người đều không dừng lại thăm dò gì nữa, đi thẳng một mạch về, đợi đến khi trở lại núi Hồng Phong thì mặt trời đã lặn mất, chỉ còn lại những vệt nắng chiều màu đỏ nhạt ở phía tây đỉnh núi.
Trong rừng trời tối đã không nhìn rõ đường, cần phải bật đèn pin mới được. Cũng may đã về đến núi Hồng Phong, hai người rất nhanh đi dọc theo đường nhỏ xuống núi.
Tiếng chó sủa từ xa đã gọi Lâm phụ Lâm mẫu ra đón, nhìn thấy hai người Lâm Hằng liền hỏi: "Bắt được hắc ngư không?"
"Bắt được rồi, lần này bội thu, phương pháp câu hắc ngư kia của em trai ta lợi hại quá." Lâm Nhạc hưng phấn nói.
Lâm phụ tò mò nói: "Bắt được bao nhiêu mà bội thu rồi?"
"Ta bắt được ba con hắc ngư, một con cá nheo, em ta bắt được mười con." Lâm Nhạc cười nói.
Lâm phụ lập tức sững sờ: "Nhiều vậy sao! Thế thì đúng là bội thu thật rồi."
Lâm Hằng cười nói: "Vào nhà kho xem đi rồi các ngươi sẽ thấy rõ."
Bốn người cùng đi vào nhà kho, Lâm Hằng đặt cái gùi xuống, đổ cá vào một cái thùng lưới, mười con cá nhảy loi choi lập tức làm đầy cả thùng lưới.
Lâm phụ Lâm mẫu đều sững sờ một chút, sau đó giơ ngón tay cái lên.
"Lợi hại, nhi tử ngươi bắt kiểu gì vậy?" Lâm mẫu tò mò hỏi.
Lâm phụ cũng nói: "Không phải cách câu bình thường đúng không?"
"Đúng là không phải cách câu bình thường, mọi người ăn cơm chưa?" Lâm Hằng cười hỏi.
Lâm mẫu nói: "Đang chuẩn bị nấu đây."
"Vậy qua nhà con ăn cùng luôn đi, vừa ăn vừa nói, con đã bảo Tú Lan cắt sẵn dưa chua rồi." Lâm Hằng nói rồi liền cầm con hắc ngư lớn nhất ra đập chết.
"Vậy cũng được."
Lâm mẫu chỉ đành gật đầu, dù sao Lâm Hằng cũng đã giết cá rồi.
Thu dọn đồ đạc một chút rồi khóa cửa lại, Lâm phụ Lâm mẫu liền đi theo.
"Ba ba~~"
Vừa vào nhà, Hiểu Hà liền chạy ào tới, Lâm Hằng ôm cô bé lên bế vào nhà, rồi đặt con hắc ngư xuống đất cười nói: "Đại hắc ngư nặng tám cân."
"Lợi hại quá nhị ca!" Thải Vân nhìn con hắc ngư cười nói.
Tú Lan thì nói: "Em biết ngay là chàng sẽ bắt được mà, dưa chua với gia vị em đều chuẩn bị xong cả rồi."
Lâm phụ nói thêm: "Lâm Hằng lần này lợi hại lắm đấy, một mình nó bắt được mười con hắc ngư!"
Lời này vừa nói ra, Tú Lan và Thải Vân mới thật sự kinh ngạc, mười con thì đúng là không bình thường thật.
Lâm Hằng cười nói: "Cứ làm cá trước đã, đợi lúc ăn cơm chúng ta sẽ từ từ nói chuyện."
"Để ta làm cá cho, ngươi đi thay quần áo tắm rửa trước đi." Lâm phụ nhìn hắn nói.
Tú Lan gỡ một sợi mạng nhện trên đầu hắn xuống rồi nói: "Quần áo em tìm sẵn cho chàng rồi, đã để trên giường, nước trong bình điện cũng đầy rồi, đừng tắm mãi nước lạnh."
"Được." Lâm Hằng cười đáp ứng, đặt Hiểu Hà trong lòng xuống, đi vào nhà tắm rửa.
Quần áo sạch sẽ đặt ngay ngắn trên giường, chậu lớn và nước lạnh ở sân sau cũng đã chuẩn bị xong, Tú Lan luôn luôn hiền thục như vậy, việc gì cũng chuẩn bị sẵn sàng chu đáo cho hắn, hắn chỉ cần đổ thêm chút nước nóng vào là tắm rửa được.
Đợi hắn tắm xong đi ra, Lâm phụ cũng đã làm xong con đại hắc ngư, làm sạch rồi vẫn còn nặng bảy cân, tuyệt đối là một con 'Đại Lão Hắc'.
"Phần còn lại cứ để con." Lâm Hằng cười cầm con hắc ngư vào bếp, dùng con dao găm Damascus sắc bén nhanh chóng lóc thịt nó ra.
Xương cốt chiên dầu cho vàng ruộm rồi cho nước sôi vào là có thể nấu ra nồi nước dùng cá màu trắng sữa, cho thêm dưa chua đã xào kỹ vào thì nước canh hiện ra màu vàng nhạt đẹp mắt, thêm miến và tỏi băm vào nấu chín.
Cuối cùng giữ lại một ít nước dùng, nhúng chín phần cá đã thái lát rồi xếp lên trên cùng của tô, rắc thêm một ít ớt quả rồi rưới dầu nóng lên là hoàn thành.
Thịt cá vốn đã nhiều, lại thêm không ít miến, dùng cái tô lớn đường kính ba mươi centimet mà đựng cũng đầy ắp một tô.
Có điều nhà hắn đông người như vậy, lại thêm cả nhà đại ca nữa thì chắc chắn là có thể giải quyết hết.
"Ăn cơm, ăn cơm."
Lâm Hằng bưng tô cá lên bàn, cao giọng hô, trên bàn còn có mấy món rau xanh xào và rau trộn mà Tú Lan và những người khác đã làm sẵn từ trước, hoàng tửu và rượu gạo cũng đã rót sẵn.
"Nào, chúng ta cạn một ly trước rồi hãy ăn!" Lâm Hằng cười giơ ly rượu lên nói, một ngày bận rộn chỉ cần một bữa cơm như thế này là đủ thỏa mãn.
Một chén rượu vào bụng, mọi người liền bắt đầu ăn, người gắp thịt cá, người ăn miến, còn có người chuyên gắp dưa chua, cả bàn ăn vô cùng náo nhiệt, vui vẻ hòa thuận.
Mỗi lần như thế này đều quên hết phiền não, chỉ còn lại niềm vui ăn uống.
"Ba ba, con muốn ăn miến~" Hiểu Hà húp sột soạt xong liền nũng nịu, sợi miến thấm đẫm nước canh dưa chua ăn rất ngon, nhất là được bọn trẻ con yêu thích.
"Ăn nhiều cá một chút nhé." Lâm Hằng gắp cho cô bé hai miếng thịt cá, lại gắp cho Tú Lan hai miếng.
Tú Lan đưa qua bát rượu gạo nói: "Phần rượu cốt còn lại chàng uống đi, nặng đô quá."
Nàng chỉ uống một chút phần nước loãng bên trên, còn lại rất nhiều phần rượu cốt đậm đặc.
"Nàng cứ ăn nhiều cá vào là được." Lâm Hằng cười cầm bát lên uống một hơi cạn sạch, hắn rất thích hương vị của rượu gạo.
Cả nhà ăn gần một tiếng đồng hồ, giải quyết xong cá và miến lại chan nước canh với cơm ăn nốt, cuối cùng gần như chẳng còn thừa lại gì.
"Đưa em ăn nốt cho." Tú Lan nhìn phần cơm hắn ăn không hết nói.
"Cảm ơn nàng dâu." Lâm Hằng cũng không khách khí, đưa phần còn lại gần một nửa cho Tú Lan, hai người bọn họ thường xuyên ăn chung đồ ăn thừa của nhau, chút cơm thừa này căn bản không tồn tại vấn đề ai chê ai cả.
"Em có chuyện muốn nói với chàng." Thu dọn bát đũa xong, Tú Lan gọi Lâm Hằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận