Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 300: Phát hiện trong núi trân bảo (1)

Chương 300: Phát hiện trân bảo trong núi (1)
Lý Thải Phượng nhìn bốn phía, hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi hôm nay có khách à?” Lâm Hằng nghi hoặc: “Không có à.” “Vậy thịt vịt nướng các ngươi làm là tự mình ăn à?” Lý Thải Phượng có chút không dám tin hỏi.
Lâm Hằng cười gật đầu: “Đúng vậy, trời mưa không có chuyện gì làm, mọi người cũng đều muốn ăn, ta liền giết một con nướng ăn.” “Tốt thật.” Lý Thải Phượng thở sâu một hơi, nhớ tới sáng sớm mình ăn bánh bột ngô, trong lòng có chút khó chịu, gà vịt không phải dịp Tết nàng căn bản không nỡ ăn.
“Nếm thử thịt nai đi, đây là ta săn được lúc trước.” Lâm Hằng đưa tới ba miếng thịt nai khô, hắn cũng không phải người keo kiệt, điều kiện tiên quyết là đừng đắc tội hắn.
“Cái này ta không thể nhận.” Lý Thải Phượng khoát tay lia lịa, tuy nghèo nhưng nàng rất giữ thể diện.
“Cứ nếm thử đi, không có gì đâu.” Lâm Hằng chân thành nói, hắn thực sự muốn chia sẻ chứ không phải bố thí từ trên cao nhìn xuống, cuối cùng vẫn nhét vào tay nàng.
Nếm thử một miếng, Lý Thải Phượng lập tức có cảm giác muốn nuốt cả đầu lưỡi, thứ này cũng quá ngon quá thơm đi, nàng chưa từng ăn qua thịt nào thơm như vậy.
Nghĩ kỹ lại, lần trước nàng ăn thịt là lúc cấy mạ một tháng trước.
Bất quá nàng chỉ nếm thử một miếng rồi không ăn nữa, chuẩn bị cầm về nhà cho con trai và chồng nàng nếm thử.
Tú Lan cầm một lọ mực nước đi tới, mỉm cười nói: “Một lọ này hẳn là đủ dùng, ngươi cứ cầm lấy mà dùng, phần còn lại trả lại cho ta là được rồi, không cần phải trả lại cả lọ đâu, thứ này không đáng tiền.” “Cảm tạ.” Lý Thải Phượng vội vàng nói, trong lòng có chút hổ thẹn. Trước đó mình thường xuyên nhằm vào nàng vì Tú Lan ưa nhìn, nhưng người ta giàu có như vậy mà vẫn ôn hòa như thế, chưa bao giờ trả thù.
“Không có gì.” Tú Lan khoát tay.
Tiễn Lý Thải Phượng đi, Tú Lan liếc nhìn mực nước sông, rồi lại nhìn đồng hồ, đã mười một giờ sáng mà mưa vẫn không ngớt.
Trở về phòng, nàng tiếp tục công việc thêu thùa hôm qua còn dang dở, làm quần áo mới cho đứa con còn chưa ra đời trong bụng.
Lâm Hằng tiếp tục nướng thịt vịt. Qua thêm một giờ nữa, lớp da bên ngoài con vịt nướng đã chuyển sang màu caramen hấp dẫn, tỏa ra mùi thơm của mỡ và mật ong.
Lâm Hằng lấy con vịt từ trên ống trúc xuống, đi vào nhà kho cũ lấy một cái thùng đựng gạo cao một thước, đường kính năm mươi centimet.
Treo ngược con vịt vào trong thùng, rồi úp thùng lớn lên trên chậu than để nướng kín. Cách này giúp nhiệt độ cao làm vịt chín nhanh hơn, lại không cần người trông.
Chuẩn bị xong phần vịt nướng, hắn lại đi chuẩn bị nước chấm ăn kèm. Một loại là đồ chấm khô làm từ đậu phộng rang, thì là, hạt vừng và nhiều loại hương liệu khác trộn lại. Loại còn lại là nước chấm làm từ dấm, xì dầu, tỏi và ớt.
Lên lầu nhìn một chút, xác định vị trí để đặt cái tủ lớn sau này chuyển lên, hắn lại dựa vào bệ cửa sổ nhìn ra đất trời rộng lớn bên ngoài.
“Thật hy vọng mưa mau tạnh!” Lâm Hằng xuống lầu, cầm một quyển sách đọc. Trên bàn, Tú Lan đang may vá quần áo, hắn cũng không làm phiền.
“Ba ba, chơi với con.” Hiểu Hà chạy tới níu lấy hắn.
“Vậy chúng ta chơi vẽ tranh nhé.” Lâm Hằng cầm bút chì và giấy đến trải chiếu ra chơi cùng con bé.
“Vâng!” Hiểu Hà vui vẻ nói, chỉ cần có người chơi cùng là con bé rất vui rồi.
Thời gian bất tri bất giác đã đến một giờ trưa, Tú Lan đặt công việc thêu thùa xuống, đi tới hỏi: “Buổi trưa mình ăn vịt nướng thôi sao?” “Ta thấy đủ rồi, có thể làm thêm ít rau trộn là được.” Lâm Hằng gật đầu, đi tới mở thùng ra, lửa than đã gần tàn, một mùi thịt nướng đậm đà theo đó bay ra.
“Màu sắc này được chứ?” Lâm Hằng cười nói, thịt vịt nướng màu đỏ rượu có thể nói là sắc hương vị đều đủ cả.
Tú Lan gật đầu: “Rất được, ta đi làm món rau trộn đây.” Lâm Hằng đang chặt thịt vịt nướng, Hiểu Hà đứng bên cạnh, mắt to chớp chớp nhìn hắn.
“Ba ba, con muốn ăn.” Hiểu Hà nũng nịu nói.
Lâm Hằng cắt một miếng da vịt, thổi nguội rồi đút cho con bé, đôi mắt to linh động kia lập tức cong thành vầng trăng khuyết nhỏ.
“Oa, vừa giòn vừa ngọt, ngon quá!” Hiểu Hà nhảy cẫng lên, ăn xong lại ôm chân Lâm Hằng tiếp tục nũng nịu.
“Chúng ta đợi mẹ con cùng ăn, lát nữa là có thể ăn rồi.” Lâm Hằng xoa đầu con bé nói.
Đổ ít nước sôi từ trong phích ra, nhanh chóng chần sơ qua đậu đũa tươi, mướp đắng, rau cải bó xôi, vớt ra để nguội rồi trộn đều là có thể bưng lên bàn.
Thịt vịt nướng cũng được Lâm Hằng chặt thành từng miếng nhỏ vừa ăn, lúc này vẫn còn bốc hơi nóng, ăn là vừa ngon.
Tú Lan chấm một ít nước chấm rồi nếm thử, khen: “Rất thơm, nướng thật đạt trình độ.” “Ngon quá!” Hiểu Hà vừa ăn vừa tấm tắc khen.
Món vịt nướng này da thơm giòn có vị ngọt, thịt mềm mà lại dai, so với loại vịt nhồi ép lớn lên trong nửa tháng thì cảm giác ngon hơn rất nhiều.
Lâm Hằng thích chấm với nước chấm dấm tỏi ớt, cảm giác hương vị càng thêm phong phú.
Một miếng thịt vịt nướng, một miếng rau trộn, ăn kèm với nhau không hề bị ngán. Ba người mất nửa giờ đã xử lý sạch sẽ con vịt lớn nặng hơn ba cân này.
Hùng Bá và Bội Thu, hai con chó, ở dưới gầm bàn gặm xương cũng rất vui vẻ, gừ gừ tranh giành nhau, nhưng không dám giật đồ ăn từ trên tay người. Chúng nó vẫn biết phân biệt nặng nhẹ.
Bội Thu trước đó không hiểu chuyện, bị Lâm Hằng dạy dỗ nhiều lần, còn bị Hùng Bá xử lý mấy lần, bây giờ đã ngoan hơn nhiều.
“Mưa tạnh rồi à!” Cơm nước xong xuôi, Lâm Hằng đi ra ngoài, phát hiện mưa đã ngớt thành mưa phùn lất phất như lông trâu, lập tức vui vẻ hẳn lên.
Tú Lan nhìn bầu trời vẫn còn mây đen, lắc đầu nói: “Ta đoán chừng chỉ là tạm ngớt thôi, xem ra còn muốn mưa nữa.” “Kệ nó đi, ngớt là tốt rồi. Ta ra ngoài một chuyến, nàng đi không?” Lâm Hằng quay đầu hỏi.
Tú Lan lắc đầu: “Đợi trời quang hẳn đã, bây giờ bên ngoài toàn bùn nhão, ta tiếp tục may vá thôi.” “Vậy được rồi, ta đi núi Hồng Phong một vòng, thuận tiện cắt ít cỏ cho gia súc.” Lâm Hằng nhún vai nói.
Ra khỏi nhà, gió lạnh xen lẫn mưa phùn phả vào mặt, cảm giác mát lạnh rất thoải mái. Có mưa, không khí cũng không còn khô nóng như vậy.
Lâm Hằng men theo đường lớn đi về hướng núi Hồng Phong, dọc đường ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.
Bên phía núi Hồng Phong, lúc này trời không mưa nên Lâm phụ, Lâm mẫu cũng đều đi ra ngoài. Lâm phụ chạy tới hồ tôm để kiểm tra mực nước, Lâm mẫu ra vườn rau hái rau quả.
Nhìn thấy Lâm Hằng tới, Lâm phụ mở miệng nói: “Hồ tôm này chắc là không cần thêm nước nữa rồi, trận mưa này làm mực nước dâng thêm hai mươi centimet đấy.” “Tạm thời không cần.” Lâm Hằng gật đầu, nhìn qua bên đó rồi lại đi xem xét đàn hươu xạ lùn, dê và bò, quan sát tình trạng sức khỏe của chúng.
“Nấm này nhiều thật!” Lâm Hằng nhìn mấy cây nấm Ngưu Can Khuẩn ngon lành mọc ven đường, lẩm bẩm. Khoảng thời gian này chính là mùa nấm Ngưu Can Khuẩn mọc nhiều, sản lượng cực kỳ lớn.
Hắn dạo một vòng quanh đó liền nhặt được bảy cây nấm Ngưu Can Khuẩn ngon lành to bằng bàn tay và hai cây nấm Thanh Đầu Khuẩn, đủ cho bữa tối nay.
“Không biết cây nấm hương năm ngoái năm nay thế nào rồi.” Cầm nấm Ngưu Can Khuẩn trên tay, Lâm Hằng liền nghĩ tới cây nấm hương mọc đầy thân cây mà hắn gặp năm ngoái, lần đó hái thật đã tay.
Hắn quyết định chỉ cần trời tạnh hẳn một ngày là sẽ lên núi. Tay hắn đã ngứa ngáy lắm rồi, lòng ham muốn đi săn vô cùng mãnh liệt, hận không thể lập tức lên núi cho đám con mồi kia một bài học.
Mấy ngày nay hắn còn đọc mấy quyển sách về săn bắn, học được không ít kiến thức đi săn, nóng lòng muốn thử nghiệm.
Bởi vì thời đại này da lông còn chưa thể chế tạo nhân tạo, các loại tài nguyên như da lông động vật hoang dã cực kỳ quý giá, là tài nguyên quan trọng để đổi lấy ngoại hối. Do đó cũng có những loại sách chuyên về săn bắn được bán ra.
Lâm Hằng vốn chẳng thèm để ý đến chuyện này, cảm thấy mấy học giả viết sách săn bắn kia hẳn là toàn lý thuyết suông. Nhưng sau khi đọc xong, thái độ của hắn đã thay đổi. Trên sách quả thật có rất nhiều phương pháp thực dụng, khiến hắn cũng thu được lợi ích không nhỏ.
Bên phía đồng cỏ nuôi gia súc, một lứa cỏ mới lại sinh trưởng nhờ tác dụng của trận mưa này. Hạt giống cỏ đã thu hoạch xong, nửa cuối năm là có thể khai hoang mở rộng quy mô trồng trọt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận