Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 125: Xinh đẹp bách luyện thép chủy thủ, Lâm Hằng kế hoạch (1)

Chương 125: Dao găm bách luyện thép xinh đẹp, kế hoạch của Lâm Hằng (1)
Cầm chứng minh của thôn, Lâm Hằng lại đi lên trấn làm một vài thủ tục.
Xong xuôi thì đã gần trưa, tùy tiện ăn một bữa cơm, Lâm Hằng tìm người thuê một chiếc xe gắn máy, chở hắn đi Cục Công Thương trong thành phố.
Thực ra Lâm Hằng biết lái mô-tô, nhưng người ta chắc chắn không yên tâm giao xe gắn máy cho hắn.
Đến thành phố đã hơn hai giờ chiều, tốc độ xe gắn máy nhanh hơn máy kéo nhiều.
Điền một đống tài liệu, bận rộn một hồi cuối cùng cũng làm xong, sau cùng còn cần chờ một tháng mới có thể nhận được.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này hắn có thể mở trạm thu mua trước, đợi giấy chứng nhận được cấp rồi ký hợp đồng, bảng báo giá thu mua các loại dược liệu, da lông cho trạm thu mua thì Lâm Hằng đã nắm trong tay.
“Bây giờ về luôn hả?” Tài xế xe gắn máy hỏi.
“Chở ta đến khu bắc thành, ta sẽ chỉ đường cho ngươi.” Lâm Hằng ngồi trên mô-tô nói.
Đi một mạch đến khu bắc thành, Lâm Hằng hỏi đường tìm được nhà của một người buôn bò.
“Mua bò hay bán bò đây?” Một nam nhân hơn 20 tuổi có mũi ưng đi tới, theo sau là một nữ nhân bị câm.
“Mua bò, ngươi có thể kiếm được bò sữa không?” Lâm Hằng nhìn tiểu tử trẻ tuổi này hỏi.
Tiểu tử này tên là Liễu Thế Căn, hắn quen biết từ đời trước. Mặc dù bây giờ chỉ là một người buôn bò con, lão bà là người câm.
Nhưng việc kinh doanh của hắn ngày càng lớn, đợi đến khoảng năm hai nghìn lẻ mấy thì giá trị tài sản đã hơn mười triệu, hơn nữa lúc đó hắn vẫn không ruồng bỏ nữ nhân câm điếc này, rất đáng để người ta kính nể.
“Bò sữa không kiếm được đâu, ngươi cũng không cần hỏi người khác, chỗ chúng ta căn bản không có ai nuôi bò sữa.” Liễu Thế Căn lắc đầu.
“Không có à.” Lâm Hằng có chút thất vọng, nhưng trong lòng cũng đã đoán trước được.
Ở đây không có thảo nguyên, nhà nuôi bò cũng không có mấy, không nuôi bò sữa cũng là bình thường. Chỉ là hắn không hỏi thử tình hình thì chưa cam tâm.
“Vậy còn ngựa thì sao, chỗ ngươi có ngựa đã thuần phục, có thể cưỡi được không?” Lâm Hằng lại hỏi.
“Đại ca, ta ghi rõ chữ lớn là người buôn bò đây này, sao ngươi toàn hỏi mấy thứ không liên quan vậy. Ngoài mua bò bán bò ra, những thứ khác ta đều chịu.” Liễu Thế Căn xòe tay nói.
“Ha ha, ta thấy ngươi thần thông quảng đại, có cơ hội ngươi có thể mở rộng nghiệp vụ thêm xem.” Lâm Hằng cười nói.
“Không có tiền, không có vốn.” Liễu Thế Căn xòe tay nói.
Lâm Hằng nói chuyện với hắn vài câu, biết tên họ của nhau, sau đó liền rời đi.
Sau đó hắn lại đi tìm xem có bán loại cung thép liên hợp hiện đại không, hắn muốn mua một cái.
Nhưng sự thật là hắn đã nghĩ nhiều, thành phố Trường Bạch căn bản không có thứ đồ chơi này.
Không tìm được cung thép liên hợp hiện đại, Lâm Hằng cũng không mua cung Mông Cổ, hắn cảm thấy cây cung ở nhà đã đủ dùng rồi.
“Đi thôi, về thôi,” Lâm Hằng lắc đầu nói.
Ngồi mô-tô hai giờ liền phóng về trấn Hoàng Đàm.
Xe gắn máy tốc độ nhanh, lúc này cũng mới chỉ 5 giờ, học sinh vừa mới tan học.
Lâm Hằng nghĩ ngợi rồi đi đến trường học tìm muội muội Thải Vân, lát nữa sẽ cùng nàng về nhà.
Đi tới trường học, Lâm Hằng phát hiện Thải Vân đang mặc bộ quần áo mà hắn mua cho hôm qua, nổi bật giữa đám nữ sinh như một con thiên nga trắng rực rỡ, mấy tiểu nam sinh trong trường cứ len lén nhìn trộm nàng.
Thải Vân dường như không phát hiện ra những điều này, nàng đang cùng Lưu Tỳ Văn và vài người bạn học khác cùng nhau đi ra ngoài, vừa đi vừa nói cười.
“Thải Vân!” Lâm Hằng gọi một tiếng, vẫy tay với nàng.
“Nhị ca!” Thải Vân nhìn thấy Lâm Hằng, chạy nhanh tới bên cạnh hắn.
“Nhị ca, chuyện của ngươi xong chưa?” Thải Vân nhìn Lâm Hằng cười hỏi.
“Xong rồi, hôm nay ngươi có vẻ vui lắm nhỉ.” Lâm Hằng xoa đầu nàng nói.
“Đúng vậy nhị ca, bởi vì ta được bầu làm lớp trưởng rồi.” Thải Vân khúc khích cười.
“Giỏi vậy cơ à.” Lâm Hằng hơi kinh ngạc. Nhưng cũng không kỳ lạ, nếu là giơ tay biểu quyết, e rằng tất cả nam sinh trong lớp đều sẽ chọn nàng.
“Cũng nhờ mấy cuốn sách nhị ca cho ta mượn đó, giúp ta nói chuyện có chiều sâu hơn, giáo viên chủ nhiệm rất thích ta.” Thải Vân vui vẻ nói.
“Đó là bản lĩnh của chính ngươi, không liên quan đến ta. Hôm nay ta tới tìm ngươi thực ra cũng có chuyện, chúng ta vừa đi vừa nói.” Lâm Hằng nhìn nàng một cái rồi đi về phía trước.
“Chuyện gì vậy nhị ca?” Thải Vân vừa đi vừa hỏi.
“Ta không phải chuẩn bị mở trạm thu mua trên trấn sao, đến lúc đó sẽ thuê một người trông coi ở đó, ngươi cứ cách hai ba ngày lại đến đối chiếu sổ sách giúp ta một chút.” Lâm Hằng nói xong quay đầu nhìn muội muội, nàng mặc bộ trang phục này, đeo thêm cái túi vải màu chàm trông có chút thanh tao lạnh lùng.
“Chuyện này đương nhiên không vấn đề gì, cứ giao cho ta.” Thải Vân không chút nghĩ ngợi đáp ứng, so với những gì nhị ca đối tốt với nàng, chuyện này quá nhỏ bé.
Lâm Hằng gật đầu: “Vậy thì tốt, lát nữa ta dẫn ngươi đi làm quen với người đó, đến lúc đó buổi trưa ngươi cũng có thể đến trạm thu mua ăn cơm.”
“Bây giờ chúng ta đi đâu vậy?” Thải Vân nhìn con đường ngày càng vắng vẻ hỏi.
“Đến chỗ ta đặt làm riêng dao phay và dao găm hôm trước.” Lâm Hằng nói một câu, dẫn Thải Vân đi vào tiệm thợ rèn.
“Ta đến lấy dao phay và dao găm, làm xong chưa?” Lâm Hằng lớn tiếng hỏi.
“Xong rồi, xong rồi.” Vị đại thúc trung niên sửng sốt một chút, vội vàng đáp lại.
Ông ta cùng hai người con trai đang rèn sắt nhìn thấy Thải Vân đều không khỏi sững sờ, bị vẻ đẹp của nàng làm kinh ngạc.
“Đã rèn xong từ sớm, chỉ đợi ngươi tới lấy thôi.” Đại thúc trung niên cười nói.
Ông ta đi vào nhà đem dao phay và dao găm đã chế tạo xong mang ra đặt lên bàn cho Lâm Hằng xem xét.
Thép bách luyện rất dễ nhận ra, bởi vì nó được tạo thành thông qua việc gấp và nung rèn một khối vật liệu thép nhiều lần, đồ sắt rèn xong trên bề mặt có thể thấy rõ những đường vân giống như bánh ngàn lớp.
Lâm Hằng cầm dao phay lên xem trước, thân dao hình chữ nhật, cán dao làm từ một khối gỗ lê nguyên vẹn, hình dáng tổng thể cũng là hình chữ nhật, nhưng các góc cạnh đã được mài dũa, cảm giác cầm nắm khá tốt.
Những đường vân tầng tầng lớp lớp trên thân dao bằng thép bách luyện này tuy không rõ ràng như hoa văn thép Đại Mã Sĩ Cách (Damascus), nhưng cũng vô cùng đẹp mắt.
Lâm Hằng cầm một cành cây to bằng ngón út gần đó, nhẹ nhàng gọt một cái là đứt, không hề tốn sức.
Đại thúc trung niên bên cạnh cười nói: “Thép bách luyện này chúng tôi gấp rèn một lần lại cân một lần, cho đến khi trọng lượng cuối cùng không thay đổi nữa mới thôi, độ sắc bén không cần nghi ngờ.”
“Đúng là không tệ.” Lâm Hằng gật đầu, lại cầm dao găm lên.
Cây dao găm này dài hơn 30 centimet, còn được làm cho một bao da bò vàng bọc lấy vỏ dao bằng gỗ.
Trên cán dao có lắp một miếng chắn tay bằng đồng thau, vật liệu làm cán dao là một khối gỗ táo tàu màu đỏ sậm, bên trên còn quấn một sợi dây đồng.
Tuy độ tinh xảo còn kém một chút so với những cây đoản đao đỉnh cấp mà Lâm Hằng từng thấy trong các cuộc thi rèn dao, nhưng thế này đã vượt xa mong đợi của hắn.
Rút dao ra vung vài đường trong không trung, cảm giác vô cùng thoải mái.
“Cây dao găm này tỉ lệ thân dao và cán dao là 3-1, trang bị thêm miếng chắn tay này và khảm sợi đồng cũng tốn không ít công sức đâu.” Đại thúc trung niên cười nói.
Ông ấy rèn dao đã tốt lại muốn tốt hơn, Lâm Hằng cho nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ không làm hắn thất vọng.
“Đúng là được.” Lâm Hằng hài lòng gật đầu, không người đàn ông nào có thể từ chối một cây đoản đao đẹp đẽ.
“Hài lòng là tốt rồi.” Đại thúc trung niên cười nói.
Lâm Hằng lấy tám đồng trong túi ra đưa cho họ, cộng thêm tiền đặt cọc trước đó là tổng cộng chín đồng.
Thu tiền xong, vị đại thúc này vui đến mức miệng không khép lại được. Thời đại này, khách hàng hào phóng như Lâm Hằng quả thật quá hiếm.
Người bình thường rèn một con dao phay một đồng còn chê đắt.
“Tìm giúp ta cái túi đựng con dao này vào.” Lâm Hằng gật đầu đứng dậy.
“Được.” Đại thúc này trước tiên tìm một mảnh vải bọc con dao phay lại, sau đó bỏ vào túi giấy đưa cho Lâm Hằng.
Lâm Hằng dẫn Thải Vân đi ra ngoài, đại thúc này tiễn họ đến tận cửa chính mới quay vào.
“Đắt quá nhị ca.” Sau khi ra ngoài, Thải Vân phàn nàn, hai con dao này gần bằng tiền học phí của nàng.
“Cũng ổn mà, thép bách luyện rèn không dễ dàng, cũng là tiền công sức cực khổ.” Lâm Hằng lắc đầu nói. Thải Vân lắc đầu: “Để cha mẹ biết lại mắng ngươi bây giờ.”
“Ngươi không nói thì làm sao biết được.” Lâm Hằng cười đáp một câu, rồi nói: “Chúng ta đi xem Vương Chu thế nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận