Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 191: Chuyện kinh khủng xảy ra

“Thực sự là không thể tưởng tượng nổi.” Lâm Hằng nhìn củ nhân sâm trên tay một chút, cảm thấy có hơi không chân thực.
Loại nhân sâm có tuổi đời cao thế này, sợi rễ đã hóa xơ một nửa, vô cùng bền dẻo, dùng tay bẻ cũng không đứt.
Lâm Hằng thử một chút, quả đúng là như vậy.
Điều này càng chứng tỏ phán đoán của hắn không sai, đây chính là sâm núi hoang trăm năm a.
Bây giờ ở niên đại này, giá cả của loại vật này chắc chắn kém xa đời sau, một là vì ít người có tiền, hai là vì tài nguyên phong phú.
Không giống đời sau, tài nguyên sâm núi hoang gần như cạn kiệt.
Còn nữa, [sau này] nhân sâm [cỡ này] muốn bán được 3 triệu thì phải đưa lên hội đấu giá. Bình thường một củ giá cũng chỉ tầm mấy chục vạn, sẽ không vượt quá 1 triệu.
Mà ở niên đại này, củ sâm núi hoang trăm năm này có thể bán được khoảng 1 vạn khối tiền.
Nếu có mối, tìm được người mua có tiền, thì đại khái có thể bán hơn hai vạn, 3 vạn khối tiền là hết mức.
Lâm Hằng nhìn thứ này một chút rồi lẩm bẩm: “Đương nhiên, tốt nhất vẫn là giữ lại, đợi tài nguyên khan hiếm rồi hãy bán, lúc đó giá tiền mới cao.” 1 vạn khối tiền đương nhiên không ít, ở niên đại này 1 vạn khối tiền bằng được 1 triệu của năm hai lẻ năm.
Lập tức hắn lại cười một tiếng: “Đợi thêm mấy năm nữa cũng sẽ không cần bán.” Nếu như qua vài năm nữa hắn còn phải dựa vào bán nhân sâm kiếm tiền, vậy thì thà chết đi còn hơn.
Thứ này chính là thuốc đại bổ, giữ lại đối với bản thân cũng tốt.
Nhìn thêm lát nữa, hắn liền lấy khăn tay ra tạm thời bọc nó lại, chờ về nhà nghĩ thêm xem nên bán hay là giữ lại.
Thứ này hắn không có ý định nói cho Cao đại gia và tiểu di phụ biết.
Giá trị quá cao, hắn không cần thiết phải đi thử thách nhân tính.
Hơn nữa nói là Hùng Bá tìm được, bọn họ đoán chừng cũng rất khó tin.
Suy đi tính lại, tốt nhất là tạm thời cất vào túi bên trong áo khoác là được rồi.
Cũng may sợi rễ củ nhân sâm này đủ rắn chắc, uốn cong vài vòng cũng không đứt.
Hai cái khăn tay Tú Lan cho vừa đủ để bọc kín.
Gói kỹ nhân sâm, Lâm Hằng khôi phục lại vết tích ở nơi này.
Đất lấp xuống, tiếp đó lấy lá cây phủ lên, tuyết thì không cần động tới.
Cuối cùng hắn làm một ký hiệu hình chữ X trên cái cây gần đó, để thuận tiện sau này quay lại.
Bởi vì nơi này đã có nhân sâm trăm năm, quả nhân sâm kia hoặc nhiều hoặc ít chắc đã rơi ra hạt giống, hẳn là vẫn còn một ít nhân sâm non hơn.
“Ngao ô ~” Thấy Lâm Hằng làm xong, Hùng Bá kêu với hắn một tiếng, chủ động đưa đầu tới.
Nó thông qua biểu cảm của Lâm Hằng có thể hiểu đây là một thứ vô cùng lợi hại, nó đoán chừng mình sẽ được khen thưởng.
Lâm Hằng ôm lấy đầu chó của nó hôn một cái, cười nói: “Chó ngoan, lát nữa bắt cho ngươi một con kim kê ăn thử, sau này sẽ cố hết sức không để ngươi ăn chay nữa, còn phải tìm cho ngươi bao nhiêu là chó cái xinh đẹp.” “Gâu gâu” Hùng Bá dường như nghe hiểu được, vẫy đuôi, vui mừng khôn xiết.
“Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này.” Lâm Hằng cười nói một câu, dẫn theo Hùng Bá rời đi.
Đi chưa được mấy bước hắn đã cảm thấy cổ chân càng đau hơn, kéo tất xuống xem xét, phát hiện vậy mà đã sưng lên.
“Khỉ thật, đau thật đấy.” Lâm Hằng im lặng, xoa xoa, cuối cùng cũng có thể miễn cưỡng đi lại được.
Hắn muốn bắt một con kim kê cho Hùng Bá ăn, nhưng tìm nửa giờ đều không thu hoạch được gì.
Xem đồng hồ đã là hơn ba giờ chiều, hắn đến chỗ hẹn trước đợi hai người kia.
Mà Lý Bách Toàn và Cao đại gia hai người cũng đã sớm chờ ở chỗ này, nhìn thấy Lâm Hằng đi cà nhắc tới, liền vội vàng tiến đến đỡ lấy hắn hỏi: “Lâm Hằng ngươi sao thế?” Lâm Hằng cười lắc đầu: “Không có chuyện gì, chỉ là bị ngã một cái, chân hơi đau một chút.” Cao đại gia nhìn chân Lâm Hằng một chút rồi lắc đầu nói: “Quá không cẩn thận, vẫn may không phải chuyện gì lớn.” “Ta đi tìm cho ngươi ít thảo dược.” Lý Bách Toàn nói một câu, xoay người đi tìm một loại cỏ nhỏ màu đỏ trên mỏm đá gần đó. Đem loại cỏ này vò nát rồi ấn vào chỗ sưng ở chân Lâm Hằng mà xoa bóp.
Lâm Hằng không cảm thấy có hiệu quả bao nhiêu, nhưng lúc xoa nắn thì thiếu chút nữa lấy mạng hắn, đau chết đi sống lại.
Nhưng mà sau khi xoa nắn xong, Lâm Hằng đích xác cảm nhận được chỗ mắt cá chân nóng lên, đi lại cũng đỡ hơn một chút.
Sau khi xử lý xong, Cao đại gia nhìn hai người nói: “Vậy thì đi thôi.” Bọn họ ở đây cũng không săn được con mồi nào, không ôm hy vọng gì với nơi này, muốn nhanh chóng đến chỗ mới tìm kiếm.
Lâm Hằng cũng không nói chuyện mình đào được nhân sâm, đi theo bọn họ cùng rời đi. Có những thứ có thể nói, có những thứ không thể nói, nên giấu cái gì và không nên giấu cái gì Lâm Hằng rất rõ ràng.
Đi qua ngọn núi này, trên đường quay về, ba người cũng tìm kiếm con mồi.
Vào lúc hơn bốn giờ chiều, Lâm Hằng nghe thấy tiếng súng vang lên từ phía tiểu di phụ.
Không bao lâu sau, Lý Bách Toàn liền xách một con kim kê trở về, cười tươi như hoa: “Thiếu chút nữa là không phát hiện ra, may mà thứ này kêu một tiếng.” “Lợi hại.” Lâm Hằng giơ ngón tay cái lên.
Hắn tuy chân đau, nhưng cũng đã tìm kiếm trong rừng rất lâu mà không phát hiện được gì.
Lời hứa về con kim kê cho Hùng Bá xem ra hôm nay không thực hiện được rồi, chỉ có thể về cắt cho nó ít thịt khô ăn tạm vậy.
Cao đại gia lúc trở về mang theo hai con chim tùng kê, không cần nghĩ cũng biết là dùng cung tên bắn chết.
Cao đại gia nhìn Lâm Hằng cười nói: “Xem ra hôm nay vận rủi đều trút lên đầu Lâm Hằng rồi, chẳng kiếm được gì lại còn bị ngã một cái.” “Đúng vậy, quá xui xẻo.” Lý Bách Toàn cũng gật đầu phụ họa.
Lâm Hằng nở một nụ cười khổ đúng lúc, trước khi tìm được nhân sâm hắn cũng cảm thấy xui xẻo, bây giờ chỉ cảm thấy vận may của mình đều dùng hết vào củ nhân sâm kia rồi.
Trên đường trở lại nơi ẩn núp, cả ba người đều không có thu hoạch nào khác.
“Lâm Hằng, ngươi lại hầm một con gà ăn đi.” Cao đại gia xách con chim tùng kê trong tay cười nói.
“Được.” Lâm Hằng cười gật đầu.
Trước tiên nhóm lửa nấu nước nấu cơm, xào một ít thịt khô với chao để ăn cơm.
Chạy cả một ngày, buổi trưa cũng chỉ ăn một ít lương khô, ba người đói đến mức mỗi người đều ăn ba bát lớn.
Lâm Hằng làm riêng cho Hùng Bá một ít thịt khô, nó cũng ăn ngấu nghiến ngon lành.
“Gạo cũng không còn nhiều, đoán chừng nhiều nhất chỉ đủ ăn thêm 5 ngày nữa.” Lúc ăn cơm, Lâm Hằng nhìn hai người nói.
Cao đại gia gật gật đầu: “Vậy chúng ta tìm được dấu vết linh ngưu là về nhà thôi, ta cũng chơi chán rồi, đã lâu không được vui vẻ như vậy.” Lý Bách Toàn cũng gật đầu: “Đúng là nên về rồi, Lâm Nhạc ở nhà đoán chừng cũng sốt ruột chờ rồi.” Hơn mười ngày không tắm rửa, bất kể là ai cũng hơi khó chịu đựng nổi.
Nếu như ở nhà không vận động thì còn đỡ, bọn họ ở đây ngày nào cũng chạy mười mấy cây số, quần áo lót mồ hôi ướt rồi lại khô, khô rồi lại ướt mồ hôi, đã sớm bốc mùi hôi thối.
Giày và tất lại càng như thế, tất trong giày ngày nào cũng giặt, đến tối hôm sau lại đen kịt.
Đi săn khổ cực thế nào có thể thấy rõ phần nào, người bình thường thật sự chưa chắc có thể kiên trì nổi.
Ăn cơm xong, Lâm Hằng xử lý con chim tùng kê của Cao đại gia, lòng gà giữ lại ngày mai ăn, gà thì hầm cùng nấm hương và hạt dẻ.
Mọi người nằm trên giường nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm.
Đợi đến 9 giờ, uống một chén canh gà hầm kỹ, cả người đều thấy thỏa mãn.
Mùi thơm của thịt gà, nấm và hạt dẻ đều hòa quyện vào trong canh, vừa đưa vào miệng đã thơm nức răng môi, toàn thân cũng ấm áp hẳn lên.
Mang theo sự ấm áp này đi nghỉ ngơi thật là dễ chịu.
Đến sáng ngày thứ hai, mọi người phát hiện trời vậy mà lại đổ tuyết, những bông tuyết nhỏ li ti không ngừng rơi xuống.
“Cuối cùng lại có tuyết rơi.” Lý Bách Toàn có chút khó tin nói.
“Đúng vậy, hy vọng tuyết này đừng rơi quá lớn.” Lâm Hằng có chút bất đắc dĩ, lúc này tuyết rơi không phải là tin tốt.
Vật tư của bọn họ không còn nhiều lắm, nếu như tuyết lớn phủ kín núi, đó đúng là một chuyện vô cùng khủng bố.
Mở tấm chắn cửa động ra, gió lạnh lùa vào càng thêm muốn mạng.
Đi tiểu xong, cả ba người đều nhanh chóng bước vào trong, mở nồi múc canh gà uống.
“Thoải mái!” Húp xong một bát canh gà, Cao đại gia lộ vẻ mặt hạnh phúc, quá sung sướng.
Sáng sớm giữa mùa đông mà có được một nồi canh gà như thế thật sự là một điều tuyệt vời.
“Ăn thịt nào, ăn xong nấu cơm.” Lâm Hằng cười chia thịt gà, thịt gà này đã hoàn toàn mềm nhừ, có cảm giác như tan trong miệng.
Ăn cùng với dưa muối và canh nóng, mọi người xuất phát đi tìm linh ngưu.
Chân của Lâm Hằng hôm nay đã đỡ nhiều, chỉ cần không bị trẹo về bên trái thì không quá đau, nhưng một khi bị trẹo về bên trái là đau nhói đến tận tim, kiểu đau đến mức trong nháy mắt không đứng dậy nổi.
Lúc rời đi, hắn tùy tiện tìm một cái cớ để đi sau cùng, lấy củ sâm trăm năm ra xem một chút, phát hiện không có vấn đề gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn mang theo bên người, thứ này quá quý giá, lỡ như làm mất thì hắn phải buồn phiền nửa đời.
Mặc dù nói ở chốn thâm sơn rừng hoang này hầu như không có người khác, nhưng lỡ như gặp phải thì sao?
Cho nên hắn không chỉ mang theo nhân sâm bên người, xạ hương cũng tương tự như vậy, dùng túi ni lông bọc lại rồi cất vào túi trong của áo khoác.
“Chúng ta phải đi nhanh lên, truy tìm linh ngưu có thể cần đi rất xa, Lâm Hằng ngươi có đi được không?” Cao đại gia thấy Lâm Hằng theo kịp liền quan tâm hỏi.
Lâm Hằng gật đầu: “Không vấn đề gì.” Cao đại gia gật đầu: “Vậy thì tăng tốc lên, trên đường không cần để ý đến chuyện khác.” Ba người đàn ông dốc toàn lực gấp rút lên đường, tốc độ vẫn rất nhanh, chưa đến 10 giờ sáng đã đến được khe núi nơi hôm trước phát hiện phân linh ngưu.
Hùng Bá đi phía trước, bọn họ đi phía sau, ba người một chó men theo dấu vết đuổi theo suốt một đường.
Dưới bầu trời tuyết rơi lất phất, tóc mọi người đều bị phủ trắng xóa. Trong hẻm núi, gió lạnh gào thét càng làm người ta lạnh cóng, ba người dù run lẩy bẩy nhưng bước chân vẫn không có ý định dừng lại.
Nếu không tìm nữa, chút dấu vết còn sót lại sẽ bị tuyết vùi lấp hết.
Bất tri bất giác đã đến mười hai giờ trưa, ba người đi mãi mà vẫn không tìm thấy manh mối nào.
Lý Bách Toàn nghi hoặc: “Đây là chuyện gì, chẳng lẽ con linh ngưu này còn biết bay hay sao? Trực tiếp bay vút lên trời từ chỗ này à?” Lâm Hằng lắc đầu: “Chắc chắn là không thể nào. Ta đoán là bọn chúng hầu như không dừng lại ở đây, cho nên mới không có manh mối.” “Ta cũng nghĩ vậy, tiếp tục truy tìm thêm chút nữa xem sao.” Cao đại gia gật đầu.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, đi được khoảng 1 km thì quả nhiên lại thấy phân và nước tiểu, nhưng vẫn là đồ đã khô, không thấy dấu vết mới.
Lâm Hằng nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi nói: “Đã hai giờ rồi, chúng ta e là không đuổi kịp nữa, nếu không sẽ không kịp quay về.” Bọn họ hôm nay ít nhất đã đi 20km đường núi, nhưng tốc độ di chuyển của con linh ngưu này còn nhanh hơn họ tưởng tượng.
Dấu vết phân và nước tiểu nhìn thấy ở khe núi lúc trước hẳn là từ nửa tháng trước, nhưng bây giờ lại hoàn toàn không tìm thấy dấu vết mới.
Cao đại gia phân biệt phương hướng một chút rồi lắc đầu nói: “Hướng này chúng ta cũng không thích hợp đuổi theo nữa, đây là đi về hướng tây nam rồi.” “Vậy chỉ có thể quay về thôi, xem ra chúng ta không có duyên với linh ngưu rồi.” Lý Bách Toàn lắc đầu thở dài, hắn còn nghĩ có thể bắt được một con linh ngưu về ăn Tết cho vui vẻ, bây giờ xem ra giấc mộng này e là phải tan thành mây khói rồi.
Trên đường trở về phần lớn là đường lên dốc, ba người lại mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, tuyết vẫn không ngừng rơi, vừa lạnh vừa đói, ba người còn chưa về đến nơi trú ẩn thì trời đã tối.
Ba người tuy có mang theo đèn pin, nhưng chuyện khủng khiếp vẫn xảy ra —— Bọn họ không tìm thấy đường về.
Trời quá tối, không nhìn rõ được phía xa, không có cách nào phân biệt được vị trí của nơi trú ẩn, lại thêm tuyết rơi, con đường lúc đến họ cũng chỉ đi qua một lần.
Cả ba người cũng đều không mang theo la bàn.
Điều này khiến lòng cả ba người trĩu nặng, không ngờ loại chuyện này lại xảy ra với chính họ.
Cao đại gia thở dài nói: “Chúng ta đã đánh giá sai thể lực của mình, lẽ ra nên dừng lại sớm hơn.” Lâm Hằng gật đầu: “Lúc đi xuống dốc quá dễ dàng, lại thêm tuyết rơi, chúng ta đã quá nóng lòng đi tìm linh ngưu. Lẽ ra ta nên làm ký hiệu trên đường đi.” Hắn thật không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra với bọn họ, trông cậy vào việc con người không phạm sai lầm đúng là một hy vọng xa vời.
Hắn vốn nghĩ trí nhớ của mình rất tốt, đã nhớ kỹ đường về. Nhưng khi trời tối lại có tuyết rơi, không tìm thấy những vật đánh dấu mang tính biểu tượng, hắn cũng liền không biết đường về nữa.
Quả nhiên châm ngôn nói rất đúng: “Trí nhớ tốt không bằng nét mực mờ.” Lý Bách Toàn nhìn hai người nói: “Không thể đi tiếp được nữa, phải nhanh tìm một chỗ tránh gió để dựng tạm một nơi trú ẩn đơn giản.” Cả ba người đều hiểu, lúc này đã mất phương hướng mà còn đi loạn chính là tự tìm cái chết. Việc cấp bách là phải nhanh chóng tìm một chỗ có thể che gió tránh tuyết. Tuyết này tuy không lớn, nhưng cứ rơi mãi không ngừng, mặt đất cũng đã trắng xóa.
Đêm hôm khuya khoắt thế này, muốn dựng nơi trú ẩn chắc chắn chỉ có thể lợi dụng địa hình tự nhiên, bằng không việc xây dựng một cái từ con số không trên mặt đất bằng phẳng là gần như không thể.
Ba người cũng đã quá sức rồi.
Tìm kiếm trong gió rét nửa giờ, cuối cùng ba người cũng miễn cưỡng tìm được một nơi thích hợp.
Đây là một chỗ bên dưới một tảng đá lớn dựng thẳng trên một con dốc thoai thoải, chỗ đất này là đất vàng khô ráo.
Xác định xong chỗ, Lâm Hằng liền nóng lòng nói: “Trước tiên nhóm một đống lửa đã rồi tính.” Lý Bách Toàn nói: “Khỉ thật, không có đồ mồi lửa, nhóm lửa cũng khó đây.” Lúc này Cao đại gia đưa ra hai miếng gỗ thông tẩm dầu nói: “Trên người ta có gỗ thông tẩm dầu, là ta nhặt lúc trời sắp tối trước đó, chính là sợ không nhóm được lửa.” Lâm Hằng cũng cười, từ trong túi mò ra một miếng gỗ thông tẩm dầu, cười nói: “Trên người ta cũng có, nhưng là ta chuẩn bị từ sáng sớm.” Điều này khiến Cao đại gia kinh ngạc nhìn hắn một cái, không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Tiểu Lâm, ý thức chuẩn bị cho gian khổ này của ngươi thật tốt.” Hắn hoàn toàn không ngờ Lâm Hằng lại mang theo thứ này, trông thì có vẻ không đáng gì, nhưng ngay lúc này đây chính là vật cứu mạng, có thứ này độ khó nhóm lửa của bọn họ lập tức giảm đi rất nhiều.
Nhiều khi những chi tiết nhỏ nhặt lại thường là mấu chốt cứu mạng, một đống lửa có thể giúp người ta gắng gượng qua đêm đông giá rét đầy gió tuyết.
Mà trong đêm tối thế này, đồ mồi lửa là cực kỳ quan trọng.
Cùng là người đi chung, Lý Bách Toàn đứng bên cạnh chỉ có thể nhếch miệng cười gượng, hắn hoàn toàn không nghĩ đến việc mang theo thứ này. Nó dinh dính nhớp nháp, mang trên người đúng là khó chịu, hơn nữa hắn vẫn luôn cảm thấy nhóm lửa rất đơn giản.
Bây giờ nhìn lại Lâm Hằng và Cao đại gia, hắn lập tức có chút ngượng ngùng.
“Mau nhóm lửa đi tiểu di phụ, sắp chết rét rồi, ta đi kiếm ít củi.” Lâm Hằng vừa cười vừa nói, khéo léo chuyển chủ đề đi.
Kỳ thực hắn không chỉ mang theo gỗ thông tẩm dầu, mà còn mang theo cả đá đánh lửa.
Coi như bật lửa hỏng, cũng vẫn có thể nhóm lửa được.
Nhưng những điều này cũng không cần phải nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận