Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

Chương 482: Sống một mình sơn dã

Chương 482: Sống một mình nơi sơn dã
"Phía dưới nơi này toàn là gai góc và đá tảng, thật không dễ đi, linh ngưu nặng như vậy, cũng rất khó mang lên."
Lỗ Hồng Hải chỉ xuống phía dưới nói, con đường đi xuống này rất khó đi.
"Đây đều là vấn đề nhỏ, chúng ta mau chuẩn bị tốt nơi này, nhặt đủ củi lửa, sau đó đi giết trâu, tranh thủ lúc thi thể chưa lạnh hẳn để chia cắt." Lâm Hằng nhìn hai người nói.
Lâm Nhạc gật đầu nói: "Vậy được, chúng ta trực tiếp đốn cây ở bên cạnh là được, ta cùng đại cữu làm việc này, Lâm Hằng ngươi đi nhặt củi khô tới nhóm lửa đi."
"Có thể."
Lâm Hằng đáp ứng một tiếng liền đi ra ngoài. Ngày tuyết rơi nhặt củi khô cũng không quá khó, trong rừng có rất nhiều cành cây khô lơ lửng chính là củi khô tốt nhất.
Mà mồi lửa để nhóm lửa hắn đã sớm mang theo bên người, là một bó gỗ thông hong khô chẻ thành thanh gỗ nhỏ, cộng thêm mấy cục nhựa thông.
Hắn nhặt trước một ít củi khô, lại chuẩn bị thêm một ít củi ướt rơi trên mặt đất. Đồ vật chuẩn bị xong, hắn lại vào trong sơn động lấy đá tảng xếp thành một cái bếp lửa đơn giản, sau đó rất nhanh liền nhóm lửa lên.
Có chuẩn bị từ trước nên nhóm lửa không khó, chẳng mấy chốc ngọn lửa lớn hừng hực liền bốc cháy lên, lúc này mặc kệ thêm củi gì vào cũng không thành vấn đề, đều có thể cháy được.
"Thật sự có hiệu quả như ống khói, bồ hóng đều bay lên trên rồi." Lâm Hằng vừa sưởi ấm vừa cười nói.
Ngọn lửa chiếu sáng sơn động, bên trong ngoài mấy tảng đá lộn xộn ra thì không có gì cả.
Lâm Nhạc đi tới nướng lửa sưởi ấm nói: "Nơi này ở cũng dễ chịu, chúng ta có thời gian thì cải tạo nơi này thành một chỗ ở thường xuyên là được."
"Có thể." Lỗ Hồng Hải vừa sưởi ấm bên cạnh vừa nói.
Trời lạnh như vậy, tay chân mọi người đều tê cóng mất cảm giác, không nướng một chút thật sự là không làm việc nổi.
Nướng sơ qua hai phút, Lâm Hằng liền ra ngoài kiếm lá cây, có thể tìm rêu khô thì tìm rêu khô, không tìm thấy thì lấy một ít lá cây ẩm ướt hong bên đống lửa, ban đêm chắc chắn không thể ngủ trên đất.
Hắn làm xong những việc này lại đi giúp làm cái cửa lớn. Tốn nửa giờ bọn họ mới miễn cưỡng chuẩn bị xong, chủ yếu dựa vào cành cây lá cây, trước hết dựng tạm một chỗ ở tránh gió đã, còn lại ngày mai sẽ làm từ từ.
"Đi, chúng ta đi xử lý linh ngưu." Lâm Hằng cầm hai thanh củi đang cháy nhìn hai người nói.
Ba người gật đầu, cầm đao đi xuống dưới. Ba con chó đã quay về lúc bọn họ dựng chỗ ẩn núp, giờ lại cùng đi xuống.
Là chó nhà nuôi, mấy tên này đều rất hiểu chuyện, không được phép thì tuyệt đối không dám ăn con mồi săn được.
"Thi thể đã hơi lạnh rồi." Lỗ Hồng Hải sờ lên rồi nói.
"Bên trong có lẽ vẫn còn nóng, da trâu rất dày." Lâm Hằng vừa nói vừa gạt tuyết trên mặt đất ra.
Chờ dọn ra một chỗ để nhóm lửa, hắn lấy ra những cành cây nhỏ khô đã được hong phía trên đống củi lớn, đem hai thanh củi đang cháy đặt lên, rất nhanh bên này liền bùng lên lửa lớn.
Ba người nhanh chóng thêm một ít củi cho lửa cháy Vượng, sau đó bắt đầu xử lý hai đầu linh ngưu. Giết linh ngưu cần thời gian rất dài, nếu không có lửa đốt, có lẽ không làm được, hiện tại trời tối còn đang rơi tuyết nhỏ, nhiệt độ thấp hơn ban ngày rất nhiều.
Lâm Hằng lật ngửa linh ngưu ra, bốn chân chỉ lên trời, sau đó để đại ca giữ lấy, hắn và đại cữu cùng nhau lột da linh ngưu.
Da mỏng không tính là khó, một người kéo, một người dùng mũi đao không ngừng rạch là được, chỉ là phải chú ý không thể làm rách tấm da.
Tốn nửa giờ, ba người cuối cùng cũng lột xong nguyên một tấm da linh ngưu. Lâm Hằng nhìn tấm da lông màu vàng nhạt cười nói: "Trải cái này trên mặt đất, tối nay ngủ sẽ không quá lạnh."
Lâm Nhạc cười nói: "Chỉ là hai tấm hơi ít, ba tấm thì tốt."
"Ngươi đúng là lòng tham không đủ rắn nuốt voi, nếu là ba đầu nói không chừng hôm nay chúng ta đều phải bị thương." Lỗ Hồng Hải vừa thêm củi vừa nói.
Ba người bật cười, sau đó bắt đầu mổ bụng moi ruột. Trước khi mổ bụng moi ruột, phải lấy đầu linh ngưu xuống trước. Chủy thủ của hắn đủ sắc bén, lấy đầu cũng không khó, cắt thịt xong dùng đao bổ củi chặt đứt xương cốt là được.
Rạch bụng ra, bọn họ lấy nội tạng từng cái ra bày trên mặt tuyết, sau đó dùng đao bổ củi dọc theo xương cột sống chặt mở, bốn cái đùi chặt ra, phần sườn bò lại tiến hành chia cắt đơn giản là được.
Mục đích chia cắt chủ yếu là để thuận tiện vận chuyển, việc cắt xẻ kỹ càng hơn thì chờ về rồi làm là được.
Lỗ Hồng Hải đưa qua ba cây gậy cỡ ngón út nói: "Ta đã chuẩn bị xong que nướng thịt rồi, chúng ta nướng trước một miếng thịt bò ăn thử đi, bụng đói meo cả rồi."
"Đúng là nên làm chút gì ăn trước." Lâm Hằng cắt một miếng thịt nạc ở sườn linh ngưu, thái thành miếng nhỏ bỏ vào túi, rắc muối và gia vị nướng thịt đơn giản mang theo trong bọc lên, sau đó một miếng thịt nạc một miếng mỡ xiên thành ba xiên thịt bò cực lớn.
Xiên thịt đưa cho đại cữu nướng, Lâm Hằng lại xiên tạm lá gan trâu đặt ở rìa lửa nướng. Chờ hai người nướng ấm người lại đi xử lý con còn lại.
Chờ lột xong da con thứ hai, thịt nướng cũng vừa chín tới. Lâm Hằng nhận lấy ăn, chỉ cảm thấy thơm không tả xiết, có cảm giác như muốn nuốt cả đầu lưỡi.
"Xem ra là đói quá rồi, cảm giác lại thơm như vậy." Lâm Hằng cười lắc đầu.
Lâm Nhạc gật đầu: "Vậy thì khẳng định rồi, bây giờ cũng hơn mười giờ rồi, chúng ta vẫn còn đang bận đây, lần này mệt quá."
"Ăn mau đi, chỗ ta nướng vẫn còn." Lỗ Hồng Hải nói.
Ba người ăn thịt miếng lớn, đồng thời cũng đem lá gan linh ngưu to lớn chia cho ba con chó. Gan trâu ăn rất cứng, khác xa gan heo, dứt khoát cho chó ăn luôn, chúng nó hôm nay công lao cũng rất lớn, đáng được thưởng.
Ăn một bữa thịt nướng lớn, bụng dạ ba người cuối cùng cũng có lại tinh thần. Lúc đói bụng thật sự là cái gì cũng không muốn làm, ăn no rồi lập tức có tinh thần.
Tiếp đó lại tốn gần một giờ, ba người mới chia cắt xong con trâu thứ hai.
"Con mồi quá lớn cũng không tốt a, hôm nay thật sự là mệt chết người." Làm xong, Lâm Hằng ngồi phịch xuống nói.
Hôm nay thật sự là bận từ sáu giờ sáng đến bây giờ, hai con linh ngưu lớn xem như chia cắt xong, nhưng nội tạng vẫn chưa xử lý, dạ dày bò, ruột trâu bên trong chất thải đều chưa dọn sạch.
Lâm Nhạc lắc đầu: "Mau mang lên cất đi, chúng ta nhanh nghỉ ngơi, thật sự là chịu không nổi, chân của ta chắc chắn đã nổi nốt cước rồi."
"Chân của ta hình như bị trật, cũng rất đau, làm xong ta về sơn động nắn lại." Lỗ Hồng Hải cũng nói.
Khi cơn hưng phấn vì săn được mồi qua đi, việc xử lý con mồi khiến ba người đều có chút mệt mỏi phiền não, hiện tại trong lòng chỉ mong chờ về nhà khoe khoang một phen, con mồi lớn như thế này tuyệt đối có thể thổi cả đời.
Ba người nói rồi liền mỗi người vác một cái đùi bò đi lên phía trước sơn động. Ở đó chặt một cái cây, dùng dây cát đằng cố định nó nằm ngang trên hai cái cây, một cái giá treo thịt đơn giản liền làm xong.
Tiếp đó ba người đem thịt linh ngưu vận chuyển qua treo lên. Cuối cùng đến lượt dạ dày bò, Lâm Hằng liếc nhìn nói: "Thôi được rồi, đã qua 12 giờ rồi, cũng không kém chút công phu này."
Nói rồi hắn liền cắt dạ dày bò ra, đổ đồ vật bên trong ra, ruột trâu cũng cắt tỉa sơ qua một chút, như vậy cũng nhẹ đi không ít.
Hai cái dạ dày và ruột linh ngưu xử lý sơ bộ xong đã là mười hai giờ rưỡi đêm. Làm xong, ba người liền mang theo chó nhanh chóng trở về chỗ ẩn núp.
Chặn kín cổng vào, đốt đuốc lên, sau đó đem da trâu hong sơ qua lửa, lúc ngủ thì hai người chọn chỗ trải da trâu làm lớp lót đáy, một người chọn chỗ trải lá cây và rêu khô.
Ngủ trực tiếp trên mặt đất là tuyệt đối không được, cho dù ở trong sơn động cũng sẽ bị cảm lạnh.
Sơ bộ chuẩn bị xong chỗ ngủ, ba người ngồi xuống bên đống lửa, uống miếng nước, sau đó lại nướng một ít thịt bò và khoai lang, làm xong việc này lại thấy đói bụng.
"Nơi này cũng không tệ nhỉ, lửa cháy chưa được bao lâu đã ấm áp lên rồi." Lâm Hằng nói.
Bởi vì bốn phía đều là đá và đất bùn, nhiệt lượng rất dễ phản xạ trở lại, cho nên ấm áp hơn bên ngoài nhiều.
"Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành, ta không dám tưởng tượng nếu không có sơn động thì đêm nay phải chịu khổ thế nào." Lâm Nhạc gật đầu nói.
Trời tuyết lớn rất tốt để đi săn, nhưng người trong thôn nguyện ý đi lại không nhiều, bởi vì quá cực khổ.
Mọi người tán gẫu một hồi, ăn xong đồ liền nằm xuống nghỉ ngơi.
Lâm Hằng chọn chỗ trải rêu khô và lá cây, nằm xuống nghỉ ngơi lưng tựa lưng với Hùng Bá.
Ba người đặt đầu xuống là ngủ, một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, mấy người đều dậy tương đối muộn, tỉnh lại đã hơn tám giờ.
"Tuyết không rơi nữa, nhưng hình như dày thêm không ít nhỉ." Lâm Nhạc đi tới nói.
"Thời tiết hôm nay không lẽ muốn hửng nắng sao." Lâm Nhạc nhìn bầu trời đã trở nên xanh thẳm nói.
"Tám phần là vậy, chúng ta mau làm ít đồ ăn, sau đó lại nghĩ cách về chuyển thịt bò." Lỗ Hồng Hải nói.
Lâm Hằng gật gật đầu, đi qua nhìn thịt linh ngưu treo ở đó, tất cả đều đã đông cứng lại, ban ngày nhìn kỹ mới cảm nhận được số thịt này có bao nhiêu.
Nghĩ đến số thịt này muốn vận chuyển toàn bộ bằng sức người, hắn liền ước gì có một cái máy bay không người lái nông nghiệp, rất nhanh là có thể vận chuyển ra ngoài.
Ăn điểm tâm đơn giản, cho chó ăn xong, mặt trời quả nhiên xuất hiện, tuyết trong rừng bắt đầu tan, gió lạnh sưu sưu thổi không ngừng.
Ăn cơm xong, Lâm Hằng nghĩ nghĩ rồi nói: "Bên này khẳng định phải có một người ở lại, ta nghĩ ở lại đây, đại cữu và đại ca hai người các ngươi vác một ít thịt bò về đi. Trước hết về chỗ tam cữu bên kia, sau đó phái một người về gọi thêm năm sáu người tới giúp mang, không thì mấy người chúng ta từ từ chuyển về, người sẽ mệt lả mất."
Hắn nghĩ muốn ở lại trên núi này tìm xem có cọc gỗ tốt nào khác không, cho nên muốn ở lại trông coi.
Chân của đại cữu hắn bị trật hôm nay đã có thể đi lại bình thường, cũng không phải vấn đề lớn.
"Ngươi muốn tìm cọc gỗ à?" Lâm Nhạc nhìn ra.
"Đúng, ta nghĩ vậy." Lâm Hằng gật đầu.
"Vậy được thôi, chúng ta về vận chuyển." Lâm Nhạc gật đầu đáp ứng.
Lỗ Hồng Hải tự nhiên cũng không có ý kiến, hắn thế nào cũng được.
Thương lượng xong, bọn họ liền đi chặt dây sắn dây leo, phối hợp với gậy gỗ làm ra hai cái gùi, mỗi người cõng một cái đùi bò lớn năm mươi cân đi về.
Lâm Hằng tiễn bọn họ một đoạn liền quay lại. Hắn đặt mấy cái bẫy nhỏ dưới chỗ treo thịt bò để bẫy động vật nhỏ.
Phía trên thịt kéo một sợi dây leo, dùng bụi cây màu xanh treo lên che đậy một chút, phòng ngừa chim bay tới ăn, cũng phòng ngừa ánh mặt trời chiếu làm tan thịt.
Sau đó hắn liền mang theo Hùng Bá đi tìm vật liệu cọc tốt ở khu vực gần đó trên núi, súng săn tự nhiên cũng đeo theo, mặc dù nói hôm qua gây ra động tĩnh lớn như vậy, có con mồi cũng đã chạy hết, nhưng mang theo cũng không nặng.
"Kỳ quái!"
Tìm cả một buổi sáng, Lâm Hằng lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Trước đó không tìm kiếm thì tùy tiện phát hiện được hai cây, bây giờ tìm kỹ lại thì một cây cũng không tìm thấy.
Điều này khiến hắn lập tức có chút thất vọng, lại thêm hôm nay tuyết tan lạnh đến đáng sợ, hắn quyết định không tìm nữa, chờ hôm nào lại tìm.
Mang theo Hùng Bá trên đường trở về, hắn đào được hai củ khoai mài, không có cuốc chỉ có thể dùng đao bổ củi gọt một cái xẻng gỗ, công cụ không tốt nên đào khó, đều chỉ móc ra được một nửa, cộng lại được khoảng ba cân.
Trở về, hắn dùng cái nồi nhôm nhỏ nấu một nồi canh thịt bò khoai mài, ăn mãi thịt nướng cũng không chịu nổi.
Chỗ hắn ngoại trừ thịt bò, vật tư còn lại không nhiều, còn có bốn củ khoai lang cộng lại chưa đến hai cân, gạo có hai cân, một lọ tương nấm hương thịt bò, ngoài ra không còn gì.
Theo hắn tính toán, hắn phải ở lại đây nghỉ ngơi ít nhất ba ngày, nhất định phải có rau củ quả, không thể chỉ ăn thịt linh ngưu.
Đặt nồi thịt lên nấu, Lâm Hằng đi ra bận rộn với chỗ ẩn núp. Hắn chuyển rất nhiều đá tảng ở gần đó về, bắt đầu xây tường đá lên từ hai bên.
Cửa sơn động bên này mở rộng gần năm mét, cao hai mét rưỡi, hắn làm cả một buổi chiều cũng chỉ xây được một nửa.
Trong núi rừng chỉ có hắn và Hùng Bá một người một chó, gió núi gào thét, lá cây xào xạc, hoàn cảnh yên tĩnh khiến lòng hắn bình yên, vô cùng thoải mái.
Ban đêm đi ngủ có hai tấm da trâu cũng coi như dễ chịu, tuy rằng đều chưa qua xử lý.
Ngày thứ hai hắn lại tốn nửa ngày xây xong cửa hang, sau đó dùng bùn trét kín khe hở giữa các tảng đá.
Cửa rộng một mét, dùng sợi đằng và cành cây buộc lại thành một cái cửa đơn sơ, ban đêm chắn gió không thành vấn đề.
Bên ngoài chuẩn bị xong, giữa trưa hắn lại dọn dẹp sơ qua bên trong, lấy đá tảng xây một cái bàn, dọn dẹp sạch sẽ bên ngoài ống khói rồi xếp một vòng đá xung quanh.
Giường hay gì đó, hắn không có tâm tư làm, cũng không muốn mệt mỏi như vậy.
Buổi chiều Lâm Hằng lại dẫn Hùng Bá đi ra ngoài, một mạch bò lên đỉnh núi, một người một chó ngồi chung trên tảng đá lớn màu xám trắng, nhìn dãy núi, thổi gió lạnh ngẩn người một hồi.
Hắn vừa hưởng thụ cảm giác sống một mình nơi núi rừng này, lại vừa có chút nhớ nhung người nhà.
"Đi, chúng ta lại đi kiếm ít khoai mài về." Lâm Hằng sờ đầu Hùng Bá đứng dậy nói.
Cuối cùng nhìn thoáng qua dãy núi yên tĩnh xa xa và bầu trời xanh thẳm, so với sông núi vạn vạn năm không đổi, hắn thường xuyên cảm thấy bản thân nhỏ bé như phù du.
Hít sâu một hơi hắn liền xoay người đi xuống, đem ánh mắt đặt cả vào trong rừng. Cho dù nhỏ bé, hắn vẫn hưởng thụ niềm vui thú của cuộc sống, đi làm chuyện mình muốn làm.
"Ngao ô!"
Hùng Bá vẫy vẫy đuôi, vui vẻ đi theo sát bên người, sốt sắng đáp lại mỗi cử chỉ và tiếng gọi của hắn.
Chẳng mấy chốc hắn liền phát hiện một cây khoai mài, vẫn chỉ móc ra được non nửa cân, mặc dù rất lãng phí, nhưng hắn cũng không có cách nào.
"Ngao ô!"
Đang muốn xuống núi, Hùng Bá dừng lại trước một gốc cây, một vuốt đặt lên trên hướng hắn kêu gọi.
Lâm Hằng có chút nghi ngờ đi qua, cẩn thận xem xét một phen lập tức lộ ra nụ cười: "Hôm nay vận khí không tệ, lại phát hiện không ít hạt dẻ, quả hồ đào cùng hạt sồi."
Hạt sồi hắn không ăn, nhưng hạt dẻ và quả hồ đào thì hắn không khách khí, đây nhất định là kho lương trữ của con sóc nào đó.
Lấy đồ xong, hắn liền vui vẻ mang theo Hùng Bá về sơn động.
Buổi tối hắn dùng nồi nhôm làm món cơm hạt dẻ, thức ăn chính là xiên thịt linh ngưu nướng và tương nấm hương thịt bò.
"Ngủ đi, ngày mai chúng ta đi chỗ xa hơn xem sao."
Trước khi nghỉ ngơi, Lâm Hằng sờ đầu Hùng Bá, lau ghèn mắt cho nó.
Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, cảm giác mình không mệt như hôm qua, ngày mai chuẩn bị đi thăm dò nơi xa hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận