Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 101: Lão bà cầm đao (2)

Hỏi hắn hai câu, Lâm Hằng lại mở miệng hỏi hắn có muốn đến nhà mình ăn cơm không.
Sau chuyện lần trước, Điền Bách Thuận coi như đã thay đổi được danh dự của mình.
Bây giờ nói chuyện trong thôn cũng dễ nghe hơn, cách làm người cũng không còn khó chịu như trước nữa.
Điền Bách Thuận lắc đầu: “Thôi thôi, lão đầu tử ta ở nhà nấu canh chim ngói, không ăn liền hỏng mất.” “Vậy được rồi. Thế thì ta đi trước đây.” Nói xong một câu, liền theo đại ca bước nhanh về nhà.
Trong nhà rất náo nhiệt, trong sân hai tiểu chất nhi đang chơi trốn tìm.
Lâm phụ ôm tôn nữ ở đó đùa mèo, bây giờ con mèo rừng nhỏ kia đã sắp bị thuần hóa, nhìn thấy người cũng không kêu lên, nhờ Hiểu Hà cho ăn, da lông cũng đẹp mắt hơn rất nhiều.
“A, các ngươi trở về làm sao còn bắt được cả một con hoạt dã gà thế này?” Nhìn thấy Lâm Hằng xách theo hoạt dã gà, Lâm phụ không khỏi đứng dậy.
Nếu như đánh chết một con gà rừng độ khó là một, thì bắt sống một con hoạt dã gà độ khó chính là một trăm.
“Hùng Bá bắt được đấy, làm sao mà tóm được nó!” Lâm Hằng cười nói.
Hắn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác cha hắn hình như đã không còn tức giận nữa.
“Gâu gâu!!” Hùng Bá ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở đằng kia, chờ đợi khen ngợi.
“Xem ra hồi đó ngươi bắt con chó này thật đúng là bắt đúng rồi.” Lâm phụ có chút không thể tin nổi, con chó này đúng là có chút bản lĩnh đấy, cũng không biết Lâm Hằng làm sao bắt được.
“Ta đem con gà rừng này giết đi, buổi tối chúng ta ăn.” Lâm Hằng nói, liền chuẩn bị giơ dao giết gà.
Lâm mẫu nghe được động tĩnh, vội vàng từ trong nhà đi ra ngăn cản: “Có cá có thịt là đủ rồi, ngươi giết gà làm gì? Khó khăn lắm mới có con gà rừng sống, ngươi đem nó giữ lại nuôi không được sao?” “Chắc là nuôi không sống nổi đâu.” Lâm Hằng cảm thấy con gà rừng này có thể sẽ bị sốc mà chết.
“Ngươi cứ nuôi trước đã, chết rồi thì chúng ta ăn cũng được.” Lâm mẫu nói.
Lâm phụ cũng gật đầu: “Đúng thế, ngươi cứ nuôi nó trước đi.” Cảm thấy giết thì thật đáng tiếc, nuôi nó còn có thể lớn thêm chút nữa.
Lâm Hằng gật đầu bất đắc dĩ: “Vậy được thôi, trước tiên cứ nuôi đã.” Phụ mẫu thực sự là quá chi li tính toán.
“Cha, người nhìn xem hôm nay con câu được nhiều cá như vậy nè.” Lâm Hằng vừa nói xong, Lâm Nhạc liền không kịp chờ đợi khoe số cá mình câu được.
Nhắc tới cũng kỳ quái, ngươi nếu là bắt được nhiều cá như vậy thì lại không có ý nghĩ khoe khoang.
Nhưng nếu là câu được, ngươi liền không kịp chờ đợi muốn đi khoe khắp thôn ba vòng.
Nghe Lâm Nhạc chia sẻ, Lâm phụ cũng thấy hơi tò mò về việc câu cá.
Đem cá đi chiên, thức ăn liền được bưng lên, đồ ăn đã xào xong từ sớm, chỉ chờ Lâm Hằng và Lâm Nhạc thôi.
Trên bàn cơm, cả nhà vui vẻ hòa thuận, uống vài chén rượu, Lâm phụ liền mở miệng hỏi thăm: “Nhi tử, ngươi làm thế nào mà dạy được Hiểu Hà nhận biết hoa cỏ thế?” “Thì lúc rảnh rỗi nhàm chán dẫn nó đi nhận biết hoa cỏ thôi mà.” Lâm Hằng tò mò không biết lão ba hỏi chuyện này làm gì.
“Thật sự không có bí quyết gì sao?” Lâm phụ lại hỏi.
Lâm Hằng cười xoè tay: “Cái này làm gì có bí quyết chứ? Tiểu hài tử chính là như vậy, dạy đi dạy lại thì nàng sẽ biết thôi. Ta cũng mới dạy có nửa tháng à.” “Ngươi lại có kiên nhẫn như vậy à.” Lâm phụ cảm thấy có chút không thể tin được.
Sau đó Lâm Hằng hỏi một chút mới biết, hóa ra buổi chiều lão ba đã mang nữ nhi đi khoe khắp thôn.
Khó trách bây giờ không còn tức giận nữa, không ngờ là công lao của nữ nhi bảo bối nhà hắn nha.
Ngay lập tức liền gắp một con cá nhỏ, bỏ xương sống đi, đút cho nữ nhi.
Kỳ thực không phải tiểu hài tử khó dạy, mà là rất nhiều đại nhân đều cho rằng tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu, tùy tiện lừa gạt, thay đổi thất thường, tùy ý không giữ lời hứa, mới dẫn đến cuối cùng hài tử khó dạy.
Mà Lâm Hằng khắc sâu biết rõ điểm này, làm gương tốt để dạy bảo, nói việc gì là nhất định làm việc đó, để cho nữ nhi biết rõ quy tắc thì nàng tự nhiên trở nên biết điều.
Hơn nữa, hắn gần như không để phụ mẫu hỗ trợ trông hài tử, bởi vì sự nuông chiều của thế hệ trước cũng dễ dàng khiến tiểu hài biến thành hùng hài tử.
Hắn đem những điều này nói cho phụ mẫu nghe, cả nhà đều cảm thấy không thể tin nổi.
“Ta nhi tử mà cũng có thể nói ra những lời như vậy sao, mặt trời đúng là mọc ở đằng tây rồi.” Mẹ của Lâm Hằng lắc đầu.
Lâm phụ phát hiện Lâm Hằng thế mà không phải nói bừa mà là có cả một bộ lý luận hẳn hoi, hắn hơi xúc động, nghĩ thầm có lẽ thật sự là chính mình theo không kịp thời đại nữa rồi.
Những điều Lâm Hằng nói hắn đều không hiểu lắm, nhưng ngẫm kỹ lại thì hình như đúng là có chuyện như vậy thật, chính xác là rất có đạo lý.
“Nào, uống một chén.” Lâm phụ nghĩ ngợi, lại bưng lên một chén rượu.
“Uống.” Mấy người Lâm Hằng cùng nâng chén.
“Ủa. Lâm Vĩ sao không đến thế?” Cơm ăn được nửa bữa, Lâm Hằng mới phát hiện không thấy bóng dáng đại chất tử của mình.
Lưu Quyên cười nói: “Nó ở nhà ôn tập ấy mà, lời ngươi nói còn có tác dụng hơn cả cha nó nữa đó.” Lâm Hằng cười cười: “Đối với tiểu oa nhi cần phải cổ vũ nhiều vào, lát nữa các ngươi phần cho nó ít đồ ăn mang về.” “Tuân lệnh~.” Lưu Quyên gật gật đầu, trong lòng nàng cũng ghi nhớ những lời Lâm Hằng vừa nói.
Bữa tối ăn rất vui vẻ, tóp mỡ kẹp bánh hấp bột mì trắng khiến mọi người vui mừng ra mặt.
Ở niên đại này, đây tuyệt đối là mỹ thực đỉnh cao.
Cơm nước xong xuôi, mọi người giúp thu dọn bát đũa, dọn dẹp sạch sẽ rồi mới về nhà.
“Chúng ta tối nay không đi nhặt ve nữa.” Lâm Hằng nói.
“Ta không có ý kiến.” Tú Lan bưng nước tới.
Lâm Hằng đi tắm ở phòng tắm bên ngoài, Tú Lan tắm rửa ở trong phòng.
Nữ nhi hôm nay chơi rất mệt, ăn cơm xong liền bò lên giường nhỏ của chính mình ngủ thiếp đi.
Lâm Hằng tắm nước lạnh xong, đi nhà cầu xong trở về, Tú Lan đã nằm ở trên giường.
Hắn lộ ra một nụ cười xấu xa, lập tức nhào tới, đang muốn tiến hành nghiên cứu triết học sinh mệnh.
Vừa mới bắt đầu Tú Lan không phản kháng, còn chủ động phối hợp hôn môi, nhưng đúng lúc hắn muốn tiến hành bước tiếp theo, "cây đao" bị tức phụ nhi siết chặt trong tay, cả người nhất thời không động đậy được.
Tú Lan liếc hắn một cái, nhẹ giọng quyến rũ nói: “Ngoan ngoãn đi ngủ đi, cho ngươi lên giường đã là hết tình hết nghĩa rồi, hôm nay không cho ngươi.” “Không đi, ta muốn mà~” Lâm Hằng mặt dày mày dạn cắn vào tai lão bà.
“A! Đừng!” Lâm Hằng vội vàng kêu lên, "cây đao" thiếu chút nữa bị bẻ gãy.
“Ngoan, ngủ đi.” Tú Lan hôn hắn một cái, nới lỏng tay ra.
Lâm Hằng bất đắc dĩ nói: “Lão bà, ngươi còn giận sao, ta thật sự không phải cố ý không tìm ngươi thương lượng.” Hắn cảm thấy lão bà quá xấu tính rồi, trêu chọc chính mình đến lúc dục hỏa bừng thân thì lại dừng.
Đây là có chủ ý muốn dạy dỗ chính mình đây mà, chỉ là phương pháp quá độc ác, so với việc bắt hắn quỳ ván giặt đồ còn khó chịu hơn gấp vạn lần.
“Không có giận, nếu không thì ngươi cũng không vào được cửa phòng ngủ rồi. Nhưng cũng phải để lại cho ngươi một ấn tượng sâu sắc, để tránh lần sau lại phạm phải.” Tú Lan nói khẽ, có chút dáng vẻ yêu tinh.
Lâm Hằng không cam tâm, lại đưa tay tới, lập tức lại bị tóm lấy.
“Còn lộn xộn nữa, ngươi liền ra ngoài ngủ.” Tú Lan cảnh cáo nói.
“Hừ, ta không tin ngươi không thấy khó chịu.” Lâm Hằng hậm hực xoay người đi ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Mãi cho đến rạng sáng mới miễn cưỡng thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, càng cảm thấy dương khí thiêu đốt khiến cả người bốc hoả, lúc xoay người tìm lão bà thì phát hiện nàng vậy mà đã rời giường, hiển nhiên là sớm có phòng bị.
Khi đó liền nảy ra ý nghĩ tự mình giải quyết.
Nhưng nghĩ lại, lại nghiến răng hừ lạnh: “Không được, nhất thiết phải để dành cho lão bà, thật là đáng giận.” Trong lòng thầm nghĩ, đến lúc đó cũng phải cho lão bà nếm thử cảm giác tối qua của hắn.
Dựng "cái lều nhỏ" ra ngoài đi nhà vệ sinh, dội nước lạnh lên đầu mới chế ngự được dương khí.
“Cha bảo ngươi qua chuyển lúa mạch, đều đã cân xong rồi.” Tú Lan đi vào hậu viện, nhìn Lâm Hằng tủm tỉm cười nói.
“Cười đủ chưa hả ngươi.” Lâm Hằng lườm nàng một cái.
Tú Lan che miệng cười khúc khích, tiểu nam nhân của chính mình thật thú vị, có hắn ở bên, cuộc sống thật sự không hề đơn điệu.
Buổi tối quấn lấy nàng, ban ngày sủng ái nàng, không cho còn dỗi, thật có ý tứ.
“Lâm Hằng, đây là giấy chứng nhận, hôm nay ngươi cùng ca của ngươi lên trấn xay 300 cân lúa mạch, tiện thể làm luôn chuyện phân nhà.” Lâm Hằng đến, Lâm phụ đưa cho hắn hai tờ giấy chứng nhận cùng sổ hộ khẩu, đây là ông nhờ người trên thôn làm cho.
“Được.” Lâm Hằng gật gật đầu, phân nhà cũng tốt, đến lúc chính mình mở công ty cũng sẽ đơn giản hơn một chút.
Đem 300 cân lúa mạch chuyển về phòng, Lâm Hằng cùng đại ca cùng nhau kéo xe ba gác ra đường cái, dùng ngưu kéo 300 cân lúa mạch lên trấn xay bột.
Cơ sở xay bột trên trấn này là của nhà họ Trình, chỉ dựa vào việc xay xát giúp người khác, bán thêm chút mì sợi các loại mà đã trở thành nhà vạn nguyên nổi tiếng trên trấn.
Trong nhà có hai chiếc xe gắn máy, còn có một cái máy kéo.
“Có tiền thật tốt, ngươi xem nhà người ta xây đẹp thế kia kìa.” Lâm Nhạc hâm mộ nói.
“Không sao đâu đại ca, chẳng bao lâu nữa chúng ta cũng sẽ có thôi.” Lâm Hằng cười nói.
“Phụt!” Cách đó không xa truyền đến tiếng cười nhạo, Lâm Hằng quay đầu nhìn lại, hình như là nữ nhi của Trình gia này.
Thấy Lâm Hằng nhìn sang, nàng lập tức trở về nhà.
“Ha ha, chúng ta bị người ta chê cười rồi.” Lâm Nhạc cười ha ha một tiếng, vỗ vỗ vai Lâm Hằng: “Nhưng mà ca tin tưởng ngươi, ai mà chẳng đi lên từ từ từng chút một chứ.” “Không sao đâu ca, chờ có tiền, ta mua lại chỗ này cho ngươi.” Lâm Hằng mỉm cười.
Hắn nhớ rõ ràng vị Trình gia đại thúc này thích cờ bạc, đời trước đánh bạc bị người ta bắt, Trình gia lập tức suy sụp, về sau máy móc đều bán sạch.
“Chúng ta tự mình xây, mua của người ta thì có ý nghĩa gì, đi, đi xay bột nào.” Buộc ngưu xong, hai người khiêng lúa mạch tiến vào.
Bởi vì toàn bộ trấn Hoàng Đàm chỉ có hai chỗ xay xát, nên đều phải xếp hàng.
Đợi hơn hai tiếng đồng hồ, mới xem như đến phiên mình.
“Nhanh thật, chúng ta tự xay chắc phải mấy ngày, máy móc nửa giờ là xong, xay vừa trắng lại vừa tốt.” Lâm Nhạc xách bột mì đi ra, cảm khái nói.
“Đúng là nhanh, nếu không thì làm sao mọi người đều đến chỗ hắn xay chứ.” Lâm Hằng cười nói, xay 300 cân lấy một khối năm mao tiền cũng không rẻ.
Đem đồ đạc xếp gọn gàng, hai người lại đến đồn công an làm thủ tục phân nhà, chỉ cần có giấy chứng nhận của thôn thì làm vẫn rất đơn giản.
Vài phút là đăng ký xong, chờ một tháng sau tới lấy là được rồi.
“Lão đệ, ngươi nói cá ở sông Hoàng Đàm này có dễ câu không nhỉ?” Lâm Nhạc nhìn bờ đê sông Hoàng Đàm nói.
“Đó là đương nhiên dễ câu rồi, chờ có thời gian ta dẫn ngươi đi câu, bọn chúng còn chưa biết lưỡi câu là gì đâu.” Lâm Hằng cười nói, đại ca bây giờ hoàn toàn đã trở thành lão nghiện câu cá rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận