Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi
Chương 487: Kho đồ ăn, siêu cao hiệu suất
"Ngươi nói với ta cũng vô dụng, ta nghe lời hắn." Tú Lan trước tiên cười, dang hai tay ra, sau đó nói thêm: "Chỉ là đây cũng không phải chuyện gì to tát, hắn chắc sẽ đồng ý thôi."
"Nhà ngươi muốn làm cũng không thành vấn đề đâu, các ngươi chuẩn bị vật liệu kỹ càng rồi tìm lúc nào đó ta qua giúp cho, dạo gần đây cũng không bận lắm." Lâm Hằng cũng mở miệng nói.
Điền Yến gật đầu nói: "Vậy được rồi, ta về nói với cha mẹ ta một tiếng, tìm thời gian nhờ ngươi hỗ trợ."
Lâm Hằng dập lửa đi, dùng tay bốc nắm đất sét đã trộn kỹ, đem trát một lượt lên khắp những chỗ cần chịu lửa.
Chỗ đất sét này là lúc trước đào đường hầm ở Hồng Phong Sơn mà moi ra, hắn đều chất đống lại cả vào một chỗ, muốn dùng là có thể lấy trực tiếp.
Khả năng chịu lửa của đất sét thì không cần phải nói nhiều, nó là vật liệu chịu lửa tốt nhất.
Dùng đất sét trát đều lên toàn bộ khu vực nhóm lửa của bệ bếp không khói là hoàn thành.
Tiếp đó, Lâm Hằng lại dọn dẹp một lượt phần trần nhà phía trên bị khói dầu hun đen.
Cuối cùng là khoét một cái lỗ trên tường phía trên cạnh bếp, rồi lắp chiếc quạt thông gió mà hắn mua trong thành lên đó.
Việc này đúng là tốn không ít công sức, bởi vì bức tường vừa dày lại vừa cứng rắn.
Chờ đến khi làm xong xuôi mọi việc, cũng đã hơn một giờ trưa.
"Tốt rồi, tốt rồi, sau này nấu cơm sẽ không còn bị ám bồ hóng củi nữa." Làm xong xuôi, Lâm Hằng hài lòng nói.
Mặc dù nồi đã gắn cố định trên bệ bếp không khói, nhưng muốn bắt đầu nấu cơm chính thức thì ít nhất cũng phải đợi thêm ba ngày nữa.
Chuyện này đối với nhà hắn mà nói cũng không phải là không thể chấp nhận, bởi vì vẫn còn có bếp điện từ, dùng cái nồi sắt nhỏ nấu trên bếp điện hoặc trên lò sưởi trong tường là được rồi.
"Làm xong rồi thì sang nhà ta ăn cơm đi, cơm thì đại tẩu ngươi đã làm xong cả rồi." Lâm Nhạc vừa cười vừa nói.
Nhà hắn lúc trước xây nhà chính là được Lâm Hằng dùng bùn làm cho cái bếp củi không khói đơn giản, đến bây giờ vẫn còn tốt, chưa hỏng, nên cũng lười phá đi để xây lại lần nữa.
Bởi vì hắn đã quyết định đợi thêm vài năm nữa, kiếm được nhiều tiền hơn một chút, thì sẽ phá bỏ căn nhà đi, để xây thành nhà lầu.
"Đi thôi, qua đó ăn cơm!" Lâm Hằng đi tới rửa tay một cái rồi gật đầu nói.
Chuyện ăn cơm này là đã hẹn xong từ trước, tất cả mọi người đều cùng đi, bao gồm cả Điền Yến ở trong đó.
Ăn xong cơm trưa, buổi chiều Lâm Hằng sang nhà Điền Yến xem qua cái bếp lò nhà hắn, tiện thể nói rõ một chút cần những vật liệu gì, gạch men sứ nhà hắn còn dư lại một ít có thể đem cho bọn họ dùng.
Xong việc hắn liền về nhà, cũng không muốn làm gì thêm, cả nhà đều ở nhà nghỉ ngơi.
Ngồi trước lò sưởi trong tường, nướng hai củ khoai lang cho mấy đứa nhỏ, còn mình thì nướng hai xiên thịt nướng.
Lúc nhàm chán thì lấy sách ra xem, lúc rảnh rỗi thì trêu chọc Tú Lan một chút, hoặc là phụ giúp nàng làm việc nhà.
Mấy ngày nay trong thôn lần lượt có nhà mổ heo, ngày nào cũng có thể nghe thấy mấy lượt heo kêu eng éc thảm thiết.
Thoáng cái ba ngày đã trôi qua, sáng sớm ngày 19 tháng Chạp hôm nay, Tú Lan sau khi tỉnh lại liền nói: "Mau dậy thôi, hôm nay nhà mình phải kho đồ ăn, có nhiều việc phải làm đấy."
"Ừm, đúng là có nhiều việc phải làm!" Lâm Hằng hôn lên má Tú Lan một cái, hai người cùng trở dậy khỏi giường.
Bây giờ ban ngày đã có Thải Vân phụ giúp trông bọn nhỏ, bọn họ cũng nhẹ nhõm đi không ít.
Rèn luyện thân thể xong, chuẩn bị bữa sáng tươm tất, Lâm Hằng liền xách theo sữa bò lái xe đến Hồng Phong Sơn, đưa sữa bò cho phụ mẫu, tiện thể đón luôn Thải Vân về.
"Tẩu tử, ngươi làm trà sữa mật ong càng ngày càng ngon nha." Thải Vân vừa uống trà sữa vừa kinh ngạc nói.
"Cứ từ từ thử nghiệm mà ra cả thôi." Tú Lan mỉm cười nói.
Trong lúc các nàng nói chuyện phiếm, Lâm Hằng đã ăn xong phần ăn của mình chỉ trong vài miếng, sau đó nhìn Tú Lan nói: "Ta đi nhóm lửa đun nước trước đây."
"Được thôi." Tú Lan gật đầu đáp ứng.
Lâm Hằng lấy một ít củi, dùng mồi lửa từ trong lò sưởi trong tường, rất nhanh đã nhóm được bếp củi lên. Xi măng thì đã đông cứng từ sớm, còn lớp đất sét vẫn mang chút hơi ẩm, sau khi bị nung khô thì nhanh chóng bốc hơi nước, dần dần xuất hiện một vài vết rách nhỏ.
Đây là điều không thể tránh khỏi, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Lâm Hằng nhìn cái bếp nấu hoàn toàn mới, rất là hài lòng. Sau khi lửa cháy lớn lên cũng không hề có khói bốc ra từ miệng lò, tất cả đều đã bị quá trình hóa khí đốt cháy lần thứ hai rồi thoát ra ngoài theo đường ống khói.
Sau khi chất củi xong, hắn dùng tấm lá sắt che miệng lò lại, chỉ để lại một khe hở phía dưới cho gió lùa vào, như vậy lửa sẽ cháy vượng nhất, bởi vì không khí đi vào từ chỗ này sẽ tiếp xúc trực tiếp và đầy đủ với củi đang cháy.
"Tú Lan, ngươi đoán xem bây giờ đun một siêu nước thì cần bao nhiêu thời gian?"
Thấy Tú Lan đi tới, Lâm Hằng cười hỏi.
"Mười phút à?" Tú Lan đoán thử, cái nồi này rất lớn, trước kia đun một siêu nước phải mất gần hai mươi phút.
"Nhiều quá, ta xem đồng hồ rồi, chỉ cần bảy tám phút thôi." Lâm Hằng mỉm cười nói.
Tú Lan không khỏi há hốc miệng: "Nhanh vậy sao?"
"Lần này toàn bộ đều làm bằng xi măng, đương nhiên là tốt hơn trước kia nhiều rồi." Lâm Hằng cười nói.
"Để ta đi thử xem sao!"
Tú Lan mang theo tò mò đi múc nước vào nồi, sau đó bắt đầu thắng nước màu, chuẩn bị gia vị kho.
Chỉ một lát sau, nàng đã hài lòng gật nhẹ đầu: "Dùng tốt thật, không những không có bồ hóng củi, mà khói dầu cũng nhanh chóng bị quạt hút đi hết."
"Ngươi hài lòng là tốt rồi." Lâm Hằng rất vui vẻ, như vậy thì từ giờ nàng dâu của hắn nấu cơm sẽ thoải mái hơn nhiều.
Tú Lan rất nhanh đã chuẩn bị xong gia vị kho, lại lấy một ít nước kho cũ đang đông lạnh trong tủ lạnh ra đổ vào nồi cùng luôn.
Đồ cần kho trong nhà nhiều lắm, nào là đầu linh ngưu cùng nội tạng, rồi một phần thịt linh ngưu và thịt hoẵng nữa, một nồi kho không xuể, đợi đến chiều lại phải kho thêm một nồi nữa.
Ngoài ra còn có hai con gà thả vườn mà Lâm Hằng đã làm thịt hôm qua, lát nữa còn chuẩn bị luộc thêm một ít củ sen và các loại rau củ khác nữa.
Gà rừng mà Lâm Hằng săn được trên núi năm nay vẫn còn bốn con, gà ri vàng thì còn ba con, nhưng những con này sẽ không đem kho, dùng để hầm hoặc xào ăn mới là thích hợp nhất.
Hơn hai giờ chiều, nồi đồ ăn kho đầu tiên đã xong, Tú Lan lấy chiếc rổ tre ra, cẩn thận vớt từng món một lên, để sang một bên cho ráo nước.
Sau khi cho nồi đồ ăn kho thứ hai vào bếp, nàng làm một bát nước chấm, rồi lại lấy mỗi loại đồ ăn kho ra cắt một ít để thử.
"Ngươi nếm thử trước xem hương vị thế nào?" Tú Lan gắp một miếng môi linh ngưu đút cho Lâm Hằng.
"Ngon lắm, thơm vô cùng." Lâm Hằng giơ ngón tay cái lên khen, miếng môi này vừa có cảm giác dai dai sần sật của chất keo lại vừa có mùi thơm kho đậm đà.
Tiếp đó hắn lại nếm thử cả lòng và dạ dày linh ngưu, hương vị của mấy món này thậm chí còn ngon hơn cả miếng môi lúc nãy, mùi kho thì nồng đậm khỏi phải nói, mà cảm giác khi ăn vẫn cứ là tuyệt cú mèo.
Món kho thật sự là một trong những phát minh vĩ đại nhất của người dân lao động, những thứ nội tạng vốn có mùi tanh nồng đậm, chỉ cần trải qua công đoạn kho như thế này, liền biến thành mỹ thực thượng hạng.
"Đều nếm thử cả rồi, kho thành công." Tú Lan bưng bát nước chấm đến nhà chính, đặt lên bàn trà.
Mấy đứa nhỏ vừa định chạy tới ăn thì bị Tú Lan liếc mắt nhìn qua một cái, liền ngoan ngoãn đi rửa tay sạch sẽ rồi mới quay lại. Bọn chúng cứ thế trực tiếp dùng tay bốc lấy mà ăn, chẳng cần chấm nước chấm gì cả mà đứa nào đứa nấy đều ăn vô cùng vui vẻ.
"Mụ mụ, con còn muốn ăn thịt gà nữa, thịt gà là ngon nhất!" Hiểu Hà dụi đầu vào vai mụ mụ làm nũng nói.
"Con cũng muốn nữa, mụ mụ!"
"Mụ mụ, muốn gà gà!"
Lộc Minh cùng Đỗ Hành cũng vây quanh Tú Lan lí nhí đòi ăn. Món thịt linh ngưu kho hay bụng linh ngưu kho bọn chúng cũng không thích lắm, nhưng món thịt gà kho này thì đứa nào cũng thích mê tơi, ăn mãi không muốn ngừng.
"Xem ra kho hai con gà vẫn còn ít nhỉ, hay là ta lại làm thịt thêm hai con nữa, kho riêng cho bọn nhỏ ăn." Lâm Hằng nhìn sang Tú Lan nói.
Thịt gà kho đến độ xương thịt tách rời, chỉ cần dùng tay xé nhẹ là đã bung ra, ăn vào miệng vừa mềm mại lại vừa đậm đà hương vị kho, rất được bọn nhỏ yêu thích.
Tú Lan lắc đầu: "Hai ngày nữa còn phải kho đầu heo với thịt nữa, đến lúc đó kho luôn một thể."
Sau đó nàng lại đứng dậy đi lấy thêm một ít thịt gà kho nữa cho bọn nhỏ, ăn hết phần đó là không cho thêm nữa.
"Ta thấy đồ tẩu tử ngươi làm còn ngon hơn cả thịt bán ở tiệm cơm ấy chứ." Thải Vân vừa cười vừa nói.
"Làm gì có đâu, cũng chỉ là tự nhà mình ăn với nhau thì được thôi." Tú Lan khiêm tốn nói.
"Đúng là ngon thật, tối nay chúng ta gọi cả cha mẹ trên đó xuống ăn cùng." Lâm Hằng gật đầu nói.
Ở vùng của bọn họ, cho dù là giữa mùa đông thì bữa cơm cũng phải có vài món rau trộn ăn kèm, ít thì bốn năm món, nhiều thì lên đến tám chín món.
Đối với chuyện này Tú Lan đương nhiên không có ý kiến gì. Chờ đến khi nồi thịt kho thứ hai cũng đã kho xong, nàng liền bảo Lâm Hằng đi lên gọi phụ mẫu xuống dùng cơm tối.
Ngoài các món kho, còn có món sườn linh ngưu hầm mà Lâm Hằng đã chuẩn bị, Tú Lan cũng xào thêm bốn món nóng nữa.
Cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm giản dị, thưởng thức những món mỹ vị đến từ núi rừng.
"Sáng mai nhà mình mổ heo, đầu heo với nội tạng thì mấy ngày tới cũng kho chung một thể luôn." Ăn uống gần xong, Lâm mẫu lên tiếng nói.
"Vâng ạ, đến lúc đó lại kho thêm hai con gà nữa, Hiểu Hà với Lộc Minh thích ăn món đó nhất." Tú Lan gật đầu nói.
"Vẫn còn mấy miếng đuôi linh ngưu kho này, mọi người ăn hết đi." Lâm Hằng gắp ba miếng đuôi linh ngưu kho còn lại trong đĩa cho mẹ và em gái của Tú Lan, các nàng đều tỏ ra vô cùng hứng thú với món đuôi trâu kho này.
Còn hắn thì thích ăn nhất là món đầu linh ngưu kho, phần da đầu đầy cảm giác sần sật của chất keo ăn vào miệng thơm nức.
Rất nhanh đã ăn cơm xong, như thường lệ dỗ dành bọn nhỏ đi ngủ, rồi ôm lão bà của mình đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng hai người đã tỉnh giấc, bởi vì hôm nay nhà có việc mổ heo.
"Để ta đi phụ giúp là được rồi, ngươi cứ ngủ thêm một lát nữa đi, đợi một lát nữa mổ heo xong ta sẽ qua đón ngươi và bọn nhỏ."
Lâm Hằng một tay vuốt ve má nàng, một bên nói. Bây giờ mà gọi bọn nhỏ dậy khi chúng chưa ngủ đủ giấc thì chắc chắn sẽ khóc quấy, như vậy sẽ rất phiền phức.
"Vậy cũng được, ngươi đi cẩn thận nhé." Tú Lan gật gật đầu đồng ý.
Lâm Hằng gật gật đầu, buông tay đang ôm nàng ra, rồi mặc quần áo rời giường.
Hắn bỏ thêm mấy thanh củi vào lò sưởi trong tường trong phòng ngủ, sau đó ra ngoài rửa mặt, rèn luyện thân thể xong liền đi thẳng về hướng Hồng Phong Sơn.
Lúc này, mặt đất phủ một lớp sương trắng dày đặc, trên mái hiên thì treo đầy những trụ băng hình mũi khoan, khắp nơi đều là một khung cảnh tiêu điều, vạn vật như đang khô héo úa tàn.
Chỉ có điều, trong thôn lại chẳng hề vắng lặng chút nào, hắn đi trên đường vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của rất nhiều người, xen lẫn cả những tiếng heo kêu eng éc thảm thiết.
Hôm nay có rất nhiều nhà mổ heo, chứ không riêng gì nhà hắn.
Chờ hắn đi vào đến khu Hồng Phong Sơn, mọi người đều đã đến đông đủ cả rồi, phụ mẫu hắn cũng đã đun sắp xong nồi nước sôi.
Lâm Hằng chào hỏi qua loa vài câu, rồi liền đi tới phụ giúp một tay.
Quá trình mổ heo thì năm nào cũng như vậy cả, năm nay đương nhiên cũng sẽ không có gì thay đổi.
Chờ sau khi mổ heo xong xuôi, hắn liền về nhà đón vợ con tới.
"Con heo hôm nay lớn chừng nào vậy?"
Trên đường đi, Tú Lan tò mò hỏi.
"Khoảng ba trăm cân hơi cả bì, mổ ra rồi thì đoán chừng mỗi nửa mảnh cũng được tầm một trăm hai, một trăm ba mươi cân gì đó. Do nó ăn nhiều cao su tử nên không có vỗ béo kỹ càng." Lâm Hằng trả lời.
Bình thường heo nuôi ăn Tết ở nông thôn thì việc vượt qua mốc ba trăm cân là chuyện rất nhẹ nhàng. Mấy tháng trước Tết người ta sẽ dùng khoai lang để vỗ béo thật lực, nhưng hai vợ chồng hắn lại không làm như vậy, bởi vì heo quá mập ăn sẽ không ngon.
"Vậy cũng là tốt lắm rồi!" Tú Lan gật đầu nói.
"Ừm, cũng không tệ. Năm nay làm thêm nhiều thịt khô một chút đi, trong tủ lạnh còn thịt linh ngưu với thịt hoẵng, tạm thời chưa để vào hết được." Lâm Hằng vừa đi vừa nói.
Một phần sẽ làm thành thịt khô để đó trước, chờ ăn hết phần thịt linh ngưu và thịt hoẵng trong tủ lạnh rồi thì mới cất thịt khô vào sau.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đi tới Hồng Phong Sơn. Lâm Hằng ở ngoài trông chừng bọn nhỏ, còn Tú Lan thì vào nhà phụ giúp mẫu thân nấu cơm.
Có sẵn món kho Tú Lan làm từ hôm qua, lại thêm thịt heo vừa mới mổ hôm nay, nên bữa ăn được chuẩn bị khá đơn giản.
Thịt heo của nhà Lâm Hằng được cho ăn bột cao su tử vẫn ngon như mọi khi, cả đám người ai cũng tấm tắc khen không ngớt lời.
"Năm nay hai nhà chúng ta cũng thử dùng một ít cao su tử để cho heo ăn xem sao, coi thử thịt có ngon như vậy không." Trên bàn cơm, Lâm Tự Đào cười nói.
"Đợi lát nữa giữa trưa là biết ngay ấy mà, sắp mổ tới nơi rồi!" Lý Bách Toàn cười nói.
Bên này vừa ăn cơm xong, đám người lại chẳng hề nghỉ ngơi lấy một khắc, liền kéo nhau sang nhà ba cha để tiếp tục mổ heo.
Lâm Hằng và Tú Lan ban đầu không muốn đi, nhưng chịu không nổi sự lôi kéo ép buộc của ba mẹ nên đành phải đi theo qua đó.
Qua đó rồi cũng chẳng cần hắn phải phụ giúp gì, thế là hắn liền cùng Tú Lan dẫn theo bọn nhỏ đi dạo chơi loanh quanh ở khu vực gần đó, chờ đến giờ ăn cơm là được.
Bởi vì nhà ba cha có rất nhiều người đến giúp đỡ, thành ra chẳng có đủ việc để mà chia nhau làm.
Lâm Hằng cầm theo mấy quả pháo đi ra bờ suối nổ cá. Hắn kẹp quả pháo vào đầu một cây gậy trúc, châm lửa rồi cắm nhanh xuống dưới khe đá, sức nổ có thể làm lũ cá suối đá gần đó bị choáng chết.
Hiểu Hà thì còn đỡ, chứ Lộc Minh và Đỗ Hành thì lại cực kỳ phấn khích với trò này, cứ khoa chân múa tay không ngừng, còn đòi tự mình cầm pháo để ném chơi, nhưng lại sợ bị nước bắn tung tóe làm ướt hết cả người.
"Có lạnh không? Hay là chúng ta về đi thôi, chắc cơm cũng sắp xong rồi đó."
Chơi một lát, Lâm Hằng nhìn sang Tú Lan nói.
"Ta không lạnh đâu, nhưng tay ngươi thì đã lạnh cóng đến đỏ bừng cả lên rồi mà cũng mới nổ được có bảy tám con cá, thôi chúng ta vẫn là nên về đi." Tú Lan sờ lên tay hắn rồi cười nói.
Nàng mặc một chiếc áo lông, mái tóc buộc cao thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng, đôi mắt trong veo, đôi môi đỏ mọng kiều diễm. Có thể nói trông nàng vừa xinh đẹp lại vừa tươi tắn, nếu đi đến một nơi xa lạ, chắc chắn sẽ không ai nghĩ rằng nàng đã là mẹ của ba đứa con.
"Vậy thì về thôi!" Lâm Hằng gật đầu, rồi dùng khuỷu tay cắp nách mỗi bên một đứa con trai, rất nhanh đã dẫn cả nhà men theo con đường nhỏ trở về nhà ba cha để sưởi ấm.
Ăn cơm trưa ở đây xong, buổi chiều bọn họ lại phải đến nhà cha của tiểu di để ăn bữa cơm mổ heo nữa. Ban đầu Lâm Hằng viện cớ đường sá xa xôi, đi lại bất tiện nên định không đi, thế nhưng Lý Thế Vĩ và cha của tiểu di lại mỗi người cõng một đứa bé đi trước lên núi, khiến cho Lâm Hằng chẳng còn lý do nào để mà từ chối nữa.
"Lâm ca, nếu thực sự không tiện, đến lúc về ta sẽ phụ ngươi đưa mấy đứa nhỏ về tận nơi." Lý Thế Vĩ vừa cười vừa nói.
"Đúng thế, cả năm nay ngươi cũng chẳng lên đây được mấy lần, hôm nay vừa đúng dịp còn gì." Lý Bách Toàn cũng nói xen vào.
Cả nhà bọn họ đều quyết tâm muốn mời bằng được Lâm Hằng, vị đại ân nhân này, lên nhà ăn một bữa cơm. Nếu không có Lâm Hằng, thì nhà hắn hiện tại vẫn còn là một trong những hộ nghèo nhất thôn ở cái khu đó.
Nhưng chỉ trong hai năm nay, nhờ đi theo Lâm Hằng trồng dược liệu mà nhà hắn đã trở thành hộ có thu nhập hàng ngàn tệ.
Năm nay lại trồng thêm cả cây kiwi nữa, cuộc sống đúng là càng ngày càng khấm khá, náo nhiệt hơn.
"Được rồi, được rồi, vậy thì đi thôi." Lâm Hằng đành bất đắc dĩ cười nói.
Cuối cùng, cả nhà bọn họ đành cùng nhau đi lên núi. Trên núi gió thổi lớn hơn nên cũng lạnh hơn dưới chân núi, nhưng phong cảnh thì lại rất đẹp, có thể nhìn thấy những dãy núi trập trùng nối tiếp nhau. Nếu như leo lên đến đỉnh núi cao nhất, người ta còn có thể phóng tầm mắt nhìn thấy cả khu nội thành của thị xã Thái Bạch.
Lâm Hằng đi lên đó cũng chẳng phải làm việc gì, chỉ đi tản bộ loanh quanh ở khu vực gần nhà. Tiểu di của hắn thì lấy ra món bánh hồng tự tay làm mời hắn và bọn nhỏ ăn.
Tú Lan vốn định đi cùng Lâm Hằng để ngắm nghía xung quanh một chút, nhưng lại bị vợ của Lý Thế Vĩ và vợ của Lý Thế Lỗi, hai nàng dâu trẻ, kéo lại nói chuyện phiếm, ôn lại chuyện xưa.
Ăn xong bữa cơm mổ heo, cả nhà bọn họ liền cáo từ sớm để trở về nhà.
"Chờ về nhà rồi đem đầu heo với mớ nội tạng kia ra kho nốt, thì những thứ cần chuẩn bị cho Tết năm nay coi như cũng đầy đủ cả rồi nhỉ." Trên đường trở về, Lâm Hằng hỏi.
"Cũng gần đủ rồi ạ, chỉ cần chuẩn bị xay thêm ít đậu hũ nữa thôi, còn lại thì không còn gì khác." Tú Lan gật đầu nói.
"Nhà chúng ta đúng là năm sau qua đi lại càng sung túc hơn năm trước nhỉ." Lâm mẫu cảm khái nói.
"Điều đó là chắc chắn rồi, sau này nhà mình sẽ còn ngày càng giàu có hơn nữa." Lâm Hằng mỉm cười nói.
"Ai bảo nhị ca của ta quá lợi hại làm gì!" Thải Vân cười nói.
"Đúng đúng, cha là lợi hại nhất!" Hiểu Hà ở bên cạnh cũng phụ họa theo lời cô cô.
Cả nhóm người vừa nói vừa cười vui vẻ trở về nhà. Ngày hôm sau, Lâm Hằng lại sang nhà Điền Yến để phụ giúp xây một cái bếp củi không khói.
Buổi tối, hắn lại gọi Điền Yến và Lâm Hải sang nhà mình ăn lẩu, tiện thể tụ tập hàn huyên tâm sự. Lần này thì không gọi những người thuộc thế hệ trước.
Phụ mẫu hai bên của Điền Yến và Lâm Hải cũng đều đã gặp mặt nhau, chuyện hôn lễ cũng đã được sơ bộ định ra rồi.
Hai bên đã quyết định dự kiến sẽ tổ chức đám cưới vào năm sau, sau khi ăn Tết xong. Thời gian cụ thể thì vẫn đang còn thương lượng thêm, nhà Lâm Hải cũng đang sửa sang lại nhà cửa.
Hai ngày sau đó, Lâm Hằng cùng Tú Lan lại cùng nhau kho nốt phần đầu heo và nội tạng còn lại, rồi làm thêm cả đậu hũ nữa.
Tết Nguyên Đán càng ngày càng đến gần, số người tìm đến Lâm Hằng nhờ viết giúp câu đối cũng bắt đầu nhiều lên.
"Nhà ngươi muốn làm cũng không thành vấn đề đâu, các ngươi chuẩn bị vật liệu kỹ càng rồi tìm lúc nào đó ta qua giúp cho, dạo gần đây cũng không bận lắm." Lâm Hằng cũng mở miệng nói.
Điền Yến gật đầu nói: "Vậy được rồi, ta về nói với cha mẹ ta một tiếng, tìm thời gian nhờ ngươi hỗ trợ."
Lâm Hằng dập lửa đi, dùng tay bốc nắm đất sét đã trộn kỹ, đem trát một lượt lên khắp những chỗ cần chịu lửa.
Chỗ đất sét này là lúc trước đào đường hầm ở Hồng Phong Sơn mà moi ra, hắn đều chất đống lại cả vào một chỗ, muốn dùng là có thể lấy trực tiếp.
Khả năng chịu lửa của đất sét thì không cần phải nói nhiều, nó là vật liệu chịu lửa tốt nhất.
Dùng đất sét trát đều lên toàn bộ khu vực nhóm lửa của bệ bếp không khói là hoàn thành.
Tiếp đó, Lâm Hằng lại dọn dẹp một lượt phần trần nhà phía trên bị khói dầu hun đen.
Cuối cùng là khoét một cái lỗ trên tường phía trên cạnh bếp, rồi lắp chiếc quạt thông gió mà hắn mua trong thành lên đó.
Việc này đúng là tốn không ít công sức, bởi vì bức tường vừa dày lại vừa cứng rắn.
Chờ đến khi làm xong xuôi mọi việc, cũng đã hơn một giờ trưa.
"Tốt rồi, tốt rồi, sau này nấu cơm sẽ không còn bị ám bồ hóng củi nữa." Làm xong xuôi, Lâm Hằng hài lòng nói.
Mặc dù nồi đã gắn cố định trên bệ bếp không khói, nhưng muốn bắt đầu nấu cơm chính thức thì ít nhất cũng phải đợi thêm ba ngày nữa.
Chuyện này đối với nhà hắn mà nói cũng không phải là không thể chấp nhận, bởi vì vẫn còn có bếp điện từ, dùng cái nồi sắt nhỏ nấu trên bếp điện hoặc trên lò sưởi trong tường là được rồi.
"Làm xong rồi thì sang nhà ta ăn cơm đi, cơm thì đại tẩu ngươi đã làm xong cả rồi." Lâm Nhạc vừa cười vừa nói.
Nhà hắn lúc trước xây nhà chính là được Lâm Hằng dùng bùn làm cho cái bếp củi không khói đơn giản, đến bây giờ vẫn còn tốt, chưa hỏng, nên cũng lười phá đi để xây lại lần nữa.
Bởi vì hắn đã quyết định đợi thêm vài năm nữa, kiếm được nhiều tiền hơn một chút, thì sẽ phá bỏ căn nhà đi, để xây thành nhà lầu.
"Đi thôi, qua đó ăn cơm!" Lâm Hằng đi tới rửa tay một cái rồi gật đầu nói.
Chuyện ăn cơm này là đã hẹn xong từ trước, tất cả mọi người đều cùng đi, bao gồm cả Điền Yến ở trong đó.
Ăn xong cơm trưa, buổi chiều Lâm Hằng sang nhà Điền Yến xem qua cái bếp lò nhà hắn, tiện thể nói rõ một chút cần những vật liệu gì, gạch men sứ nhà hắn còn dư lại một ít có thể đem cho bọn họ dùng.
Xong việc hắn liền về nhà, cũng không muốn làm gì thêm, cả nhà đều ở nhà nghỉ ngơi.
Ngồi trước lò sưởi trong tường, nướng hai củ khoai lang cho mấy đứa nhỏ, còn mình thì nướng hai xiên thịt nướng.
Lúc nhàm chán thì lấy sách ra xem, lúc rảnh rỗi thì trêu chọc Tú Lan một chút, hoặc là phụ giúp nàng làm việc nhà.
Mấy ngày nay trong thôn lần lượt có nhà mổ heo, ngày nào cũng có thể nghe thấy mấy lượt heo kêu eng éc thảm thiết.
Thoáng cái ba ngày đã trôi qua, sáng sớm ngày 19 tháng Chạp hôm nay, Tú Lan sau khi tỉnh lại liền nói: "Mau dậy thôi, hôm nay nhà mình phải kho đồ ăn, có nhiều việc phải làm đấy."
"Ừm, đúng là có nhiều việc phải làm!" Lâm Hằng hôn lên má Tú Lan một cái, hai người cùng trở dậy khỏi giường.
Bây giờ ban ngày đã có Thải Vân phụ giúp trông bọn nhỏ, bọn họ cũng nhẹ nhõm đi không ít.
Rèn luyện thân thể xong, chuẩn bị bữa sáng tươm tất, Lâm Hằng liền xách theo sữa bò lái xe đến Hồng Phong Sơn, đưa sữa bò cho phụ mẫu, tiện thể đón luôn Thải Vân về.
"Tẩu tử, ngươi làm trà sữa mật ong càng ngày càng ngon nha." Thải Vân vừa uống trà sữa vừa kinh ngạc nói.
"Cứ từ từ thử nghiệm mà ra cả thôi." Tú Lan mỉm cười nói.
Trong lúc các nàng nói chuyện phiếm, Lâm Hằng đã ăn xong phần ăn của mình chỉ trong vài miếng, sau đó nhìn Tú Lan nói: "Ta đi nhóm lửa đun nước trước đây."
"Được thôi." Tú Lan gật đầu đáp ứng.
Lâm Hằng lấy một ít củi, dùng mồi lửa từ trong lò sưởi trong tường, rất nhanh đã nhóm được bếp củi lên. Xi măng thì đã đông cứng từ sớm, còn lớp đất sét vẫn mang chút hơi ẩm, sau khi bị nung khô thì nhanh chóng bốc hơi nước, dần dần xuất hiện một vài vết rách nhỏ.
Đây là điều không thể tránh khỏi, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
Lâm Hằng nhìn cái bếp nấu hoàn toàn mới, rất là hài lòng. Sau khi lửa cháy lớn lên cũng không hề có khói bốc ra từ miệng lò, tất cả đều đã bị quá trình hóa khí đốt cháy lần thứ hai rồi thoát ra ngoài theo đường ống khói.
Sau khi chất củi xong, hắn dùng tấm lá sắt che miệng lò lại, chỉ để lại một khe hở phía dưới cho gió lùa vào, như vậy lửa sẽ cháy vượng nhất, bởi vì không khí đi vào từ chỗ này sẽ tiếp xúc trực tiếp và đầy đủ với củi đang cháy.
"Tú Lan, ngươi đoán xem bây giờ đun một siêu nước thì cần bao nhiêu thời gian?"
Thấy Tú Lan đi tới, Lâm Hằng cười hỏi.
"Mười phút à?" Tú Lan đoán thử, cái nồi này rất lớn, trước kia đun một siêu nước phải mất gần hai mươi phút.
"Nhiều quá, ta xem đồng hồ rồi, chỉ cần bảy tám phút thôi." Lâm Hằng mỉm cười nói.
Tú Lan không khỏi há hốc miệng: "Nhanh vậy sao?"
"Lần này toàn bộ đều làm bằng xi măng, đương nhiên là tốt hơn trước kia nhiều rồi." Lâm Hằng cười nói.
"Để ta đi thử xem sao!"
Tú Lan mang theo tò mò đi múc nước vào nồi, sau đó bắt đầu thắng nước màu, chuẩn bị gia vị kho.
Chỉ một lát sau, nàng đã hài lòng gật nhẹ đầu: "Dùng tốt thật, không những không có bồ hóng củi, mà khói dầu cũng nhanh chóng bị quạt hút đi hết."
"Ngươi hài lòng là tốt rồi." Lâm Hằng rất vui vẻ, như vậy thì từ giờ nàng dâu của hắn nấu cơm sẽ thoải mái hơn nhiều.
Tú Lan rất nhanh đã chuẩn bị xong gia vị kho, lại lấy một ít nước kho cũ đang đông lạnh trong tủ lạnh ra đổ vào nồi cùng luôn.
Đồ cần kho trong nhà nhiều lắm, nào là đầu linh ngưu cùng nội tạng, rồi một phần thịt linh ngưu và thịt hoẵng nữa, một nồi kho không xuể, đợi đến chiều lại phải kho thêm một nồi nữa.
Ngoài ra còn có hai con gà thả vườn mà Lâm Hằng đã làm thịt hôm qua, lát nữa còn chuẩn bị luộc thêm một ít củ sen và các loại rau củ khác nữa.
Gà rừng mà Lâm Hằng săn được trên núi năm nay vẫn còn bốn con, gà ri vàng thì còn ba con, nhưng những con này sẽ không đem kho, dùng để hầm hoặc xào ăn mới là thích hợp nhất.
Hơn hai giờ chiều, nồi đồ ăn kho đầu tiên đã xong, Tú Lan lấy chiếc rổ tre ra, cẩn thận vớt từng món một lên, để sang một bên cho ráo nước.
Sau khi cho nồi đồ ăn kho thứ hai vào bếp, nàng làm một bát nước chấm, rồi lại lấy mỗi loại đồ ăn kho ra cắt một ít để thử.
"Ngươi nếm thử trước xem hương vị thế nào?" Tú Lan gắp một miếng môi linh ngưu đút cho Lâm Hằng.
"Ngon lắm, thơm vô cùng." Lâm Hằng giơ ngón tay cái lên khen, miếng môi này vừa có cảm giác dai dai sần sật của chất keo lại vừa có mùi thơm kho đậm đà.
Tiếp đó hắn lại nếm thử cả lòng và dạ dày linh ngưu, hương vị của mấy món này thậm chí còn ngon hơn cả miếng môi lúc nãy, mùi kho thì nồng đậm khỏi phải nói, mà cảm giác khi ăn vẫn cứ là tuyệt cú mèo.
Món kho thật sự là một trong những phát minh vĩ đại nhất của người dân lao động, những thứ nội tạng vốn có mùi tanh nồng đậm, chỉ cần trải qua công đoạn kho như thế này, liền biến thành mỹ thực thượng hạng.
"Đều nếm thử cả rồi, kho thành công." Tú Lan bưng bát nước chấm đến nhà chính, đặt lên bàn trà.
Mấy đứa nhỏ vừa định chạy tới ăn thì bị Tú Lan liếc mắt nhìn qua một cái, liền ngoan ngoãn đi rửa tay sạch sẽ rồi mới quay lại. Bọn chúng cứ thế trực tiếp dùng tay bốc lấy mà ăn, chẳng cần chấm nước chấm gì cả mà đứa nào đứa nấy đều ăn vô cùng vui vẻ.
"Mụ mụ, con còn muốn ăn thịt gà nữa, thịt gà là ngon nhất!" Hiểu Hà dụi đầu vào vai mụ mụ làm nũng nói.
"Con cũng muốn nữa, mụ mụ!"
"Mụ mụ, muốn gà gà!"
Lộc Minh cùng Đỗ Hành cũng vây quanh Tú Lan lí nhí đòi ăn. Món thịt linh ngưu kho hay bụng linh ngưu kho bọn chúng cũng không thích lắm, nhưng món thịt gà kho này thì đứa nào cũng thích mê tơi, ăn mãi không muốn ngừng.
"Xem ra kho hai con gà vẫn còn ít nhỉ, hay là ta lại làm thịt thêm hai con nữa, kho riêng cho bọn nhỏ ăn." Lâm Hằng nhìn sang Tú Lan nói.
Thịt gà kho đến độ xương thịt tách rời, chỉ cần dùng tay xé nhẹ là đã bung ra, ăn vào miệng vừa mềm mại lại vừa đậm đà hương vị kho, rất được bọn nhỏ yêu thích.
Tú Lan lắc đầu: "Hai ngày nữa còn phải kho đầu heo với thịt nữa, đến lúc đó kho luôn một thể."
Sau đó nàng lại đứng dậy đi lấy thêm một ít thịt gà kho nữa cho bọn nhỏ, ăn hết phần đó là không cho thêm nữa.
"Ta thấy đồ tẩu tử ngươi làm còn ngon hơn cả thịt bán ở tiệm cơm ấy chứ." Thải Vân vừa cười vừa nói.
"Làm gì có đâu, cũng chỉ là tự nhà mình ăn với nhau thì được thôi." Tú Lan khiêm tốn nói.
"Đúng là ngon thật, tối nay chúng ta gọi cả cha mẹ trên đó xuống ăn cùng." Lâm Hằng gật đầu nói.
Ở vùng của bọn họ, cho dù là giữa mùa đông thì bữa cơm cũng phải có vài món rau trộn ăn kèm, ít thì bốn năm món, nhiều thì lên đến tám chín món.
Đối với chuyện này Tú Lan đương nhiên không có ý kiến gì. Chờ đến khi nồi thịt kho thứ hai cũng đã kho xong, nàng liền bảo Lâm Hằng đi lên gọi phụ mẫu xuống dùng cơm tối.
Ngoài các món kho, còn có món sườn linh ngưu hầm mà Lâm Hằng đã chuẩn bị, Tú Lan cũng xào thêm bốn món nóng nữa.
Cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm giản dị, thưởng thức những món mỹ vị đến từ núi rừng.
"Sáng mai nhà mình mổ heo, đầu heo với nội tạng thì mấy ngày tới cũng kho chung một thể luôn." Ăn uống gần xong, Lâm mẫu lên tiếng nói.
"Vâng ạ, đến lúc đó lại kho thêm hai con gà nữa, Hiểu Hà với Lộc Minh thích ăn món đó nhất." Tú Lan gật đầu nói.
"Vẫn còn mấy miếng đuôi linh ngưu kho này, mọi người ăn hết đi." Lâm Hằng gắp ba miếng đuôi linh ngưu kho còn lại trong đĩa cho mẹ và em gái của Tú Lan, các nàng đều tỏ ra vô cùng hứng thú với món đuôi trâu kho này.
Còn hắn thì thích ăn nhất là món đầu linh ngưu kho, phần da đầu đầy cảm giác sần sật của chất keo ăn vào miệng thơm nức.
Rất nhanh đã ăn cơm xong, như thường lệ dỗ dành bọn nhỏ đi ngủ, rồi ôm lão bà của mình đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa hửng sáng hai người đã tỉnh giấc, bởi vì hôm nay nhà có việc mổ heo.
"Để ta đi phụ giúp là được rồi, ngươi cứ ngủ thêm một lát nữa đi, đợi một lát nữa mổ heo xong ta sẽ qua đón ngươi và bọn nhỏ."
Lâm Hằng một tay vuốt ve má nàng, một bên nói. Bây giờ mà gọi bọn nhỏ dậy khi chúng chưa ngủ đủ giấc thì chắc chắn sẽ khóc quấy, như vậy sẽ rất phiền phức.
"Vậy cũng được, ngươi đi cẩn thận nhé." Tú Lan gật gật đầu đồng ý.
Lâm Hằng gật gật đầu, buông tay đang ôm nàng ra, rồi mặc quần áo rời giường.
Hắn bỏ thêm mấy thanh củi vào lò sưởi trong tường trong phòng ngủ, sau đó ra ngoài rửa mặt, rèn luyện thân thể xong liền đi thẳng về hướng Hồng Phong Sơn.
Lúc này, mặt đất phủ một lớp sương trắng dày đặc, trên mái hiên thì treo đầy những trụ băng hình mũi khoan, khắp nơi đều là một khung cảnh tiêu điều, vạn vật như đang khô héo úa tàn.
Chỉ có điều, trong thôn lại chẳng hề vắng lặng chút nào, hắn đi trên đường vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của rất nhiều người, xen lẫn cả những tiếng heo kêu eng éc thảm thiết.
Hôm nay có rất nhiều nhà mổ heo, chứ không riêng gì nhà hắn.
Chờ hắn đi vào đến khu Hồng Phong Sơn, mọi người đều đã đến đông đủ cả rồi, phụ mẫu hắn cũng đã đun sắp xong nồi nước sôi.
Lâm Hằng chào hỏi qua loa vài câu, rồi liền đi tới phụ giúp một tay.
Quá trình mổ heo thì năm nào cũng như vậy cả, năm nay đương nhiên cũng sẽ không có gì thay đổi.
Chờ sau khi mổ heo xong xuôi, hắn liền về nhà đón vợ con tới.
"Con heo hôm nay lớn chừng nào vậy?"
Trên đường đi, Tú Lan tò mò hỏi.
"Khoảng ba trăm cân hơi cả bì, mổ ra rồi thì đoán chừng mỗi nửa mảnh cũng được tầm một trăm hai, một trăm ba mươi cân gì đó. Do nó ăn nhiều cao su tử nên không có vỗ béo kỹ càng." Lâm Hằng trả lời.
Bình thường heo nuôi ăn Tết ở nông thôn thì việc vượt qua mốc ba trăm cân là chuyện rất nhẹ nhàng. Mấy tháng trước Tết người ta sẽ dùng khoai lang để vỗ béo thật lực, nhưng hai vợ chồng hắn lại không làm như vậy, bởi vì heo quá mập ăn sẽ không ngon.
"Vậy cũng là tốt lắm rồi!" Tú Lan gật đầu nói.
"Ừm, cũng không tệ. Năm nay làm thêm nhiều thịt khô một chút đi, trong tủ lạnh còn thịt linh ngưu với thịt hoẵng, tạm thời chưa để vào hết được." Lâm Hằng vừa đi vừa nói.
Một phần sẽ làm thành thịt khô để đó trước, chờ ăn hết phần thịt linh ngưu và thịt hoẵng trong tủ lạnh rồi thì mới cất thịt khô vào sau.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đi tới Hồng Phong Sơn. Lâm Hằng ở ngoài trông chừng bọn nhỏ, còn Tú Lan thì vào nhà phụ giúp mẫu thân nấu cơm.
Có sẵn món kho Tú Lan làm từ hôm qua, lại thêm thịt heo vừa mới mổ hôm nay, nên bữa ăn được chuẩn bị khá đơn giản.
Thịt heo của nhà Lâm Hằng được cho ăn bột cao su tử vẫn ngon như mọi khi, cả đám người ai cũng tấm tắc khen không ngớt lời.
"Năm nay hai nhà chúng ta cũng thử dùng một ít cao su tử để cho heo ăn xem sao, coi thử thịt có ngon như vậy không." Trên bàn cơm, Lâm Tự Đào cười nói.
"Đợi lát nữa giữa trưa là biết ngay ấy mà, sắp mổ tới nơi rồi!" Lý Bách Toàn cười nói.
Bên này vừa ăn cơm xong, đám người lại chẳng hề nghỉ ngơi lấy một khắc, liền kéo nhau sang nhà ba cha để tiếp tục mổ heo.
Lâm Hằng và Tú Lan ban đầu không muốn đi, nhưng chịu không nổi sự lôi kéo ép buộc của ba mẹ nên đành phải đi theo qua đó.
Qua đó rồi cũng chẳng cần hắn phải phụ giúp gì, thế là hắn liền cùng Tú Lan dẫn theo bọn nhỏ đi dạo chơi loanh quanh ở khu vực gần đó, chờ đến giờ ăn cơm là được.
Bởi vì nhà ba cha có rất nhiều người đến giúp đỡ, thành ra chẳng có đủ việc để mà chia nhau làm.
Lâm Hằng cầm theo mấy quả pháo đi ra bờ suối nổ cá. Hắn kẹp quả pháo vào đầu một cây gậy trúc, châm lửa rồi cắm nhanh xuống dưới khe đá, sức nổ có thể làm lũ cá suối đá gần đó bị choáng chết.
Hiểu Hà thì còn đỡ, chứ Lộc Minh và Đỗ Hành thì lại cực kỳ phấn khích với trò này, cứ khoa chân múa tay không ngừng, còn đòi tự mình cầm pháo để ném chơi, nhưng lại sợ bị nước bắn tung tóe làm ướt hết cả người.
"Có lạnh không? Hay là chúng ta về đi thôi, chắc cơm cũng sắp xong rồi đó."
Chơi một lát, Lâm Hằng nhìn sang Tú Lan nói.
"Ta không lạnh đâu, nhưng tay ngươi thì đã lạnh cóng đến đỏ bừng cả lên rồi mà cũng mới nổ được có bảy tám con cá, thôi chúng ta vẫn là nên về đi." Tú Lan sờ lên tay hắn rồi cười nói.
Nàng mặc một chiếc áo lông, mái tóc buộc cao thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng, đôi mắt trong veo, đôi môi đỏ mọng kiều diễm. Có thể nói trông nàng vừa xinh đẹp lại vừa tươi tắn, nếu đi đến một nơi xa lạ, chắc chắn sẽ không ai nghĩ rằng nàng đã là mẹ của ba đứa con.
"Vậy thì về thôi!" Lâm Hằng gật đầu, rồi dùng khuỷu tay cắp nách mỗi bên một đứa con trai, rất nhanh đã dẫn cả nhà men theo con đường nhỏ trở về nhà ba cha để sưởi ấm.
Ăn cơm trưa ở đây xong, buổi chiều bọn họ lại phải đến nhà cha của tiểu di để ăn bữa cơm mổ heo nữa. Ban đầu Lâm Hằng viện cớ đường sá xa xôi, đi lại bất tiện nên định không đi, thế nhưng Lý Thế Vĩ và cha của tiểu di lại mỗi người cõng một đứa bé đi trước lên núi, khiến cho Lâm Hằng chẳng còn lý do nào để mà từ chối nữa.
"Lâm ca, nếu thực sự không tiện, đến lúc về ta sẽ phụ ngươi đưa mấy đứa nhỏ về tận nơi." Lý Thế Vĩ vừa cười vừa nói.
"Đúng thế, cả năm nay ngươi cũng chẳng lên đây được mấy lần, hôm nay vừa đúng dịp còn gì." Lý Bách Toàn cũng nói xen vào.
Cả nhà bọn họ đều quyết tâm muốn mời bằng được Lâm Hằng, vị đại ân nhân này, lên nhà ăn một bữa cơm. Nếu không có Lâm Hằng, thì nhà hắn hiện tại vẫn còn là một trong những hộ nghèo nhất thôn ở cái khu đó.
Nhưng chỉ trong hai năm nay, nhờ đi theo Lâm Hằng trồng dược liệu mà nhà hắn đã trở thành hộ có thu nhập hàng ngàn tệ.
Năm nay lại trồng thêm cả cây kiwi nữa, cuộc sống đúng là càng ngày càng khấm khá, náo nhiệt hơn.
"Được rồi, được rồi, vậy thì đi thôi." Lâm Hằng đành bất đắc dĩ cười nói.
Cuối cùng, cả nhà bọn họ đành cùng nhau đi lên núi. Trên núi gió thổi lớn hơn nên cũng lạnh hơn dưới chân núi, nhưng phong cảnh thì lại rất đẹp, có thể nhìn thấy những dãy núi trập trùng nối tiếp nhau. Nếu như leo lên đến đỉnh núi cao nhất, người ta còn có thể phóng tầm mắt nhìn thấy cả khu nội thành của thị xã Thái Bạch.
Lâm Hằng đi lên đó cũng chẳng phải làm việc gì, chỉ đi tản bộ loanh quanh ở khu vực gần nhà. Tiểu di của hắn thì lấy ra món bánh hồng tự tay làm mời hắn và bọn nhỏ ăn.
Tú Lan vốn định đi cùng Lâm Hằng để ngắm nghía xung quanh một chút, nhưng lại bị vợ của Lý Thế Vĩ và vợ của Lý Thế Lỗi, hai nàng dâu trẻ, kéo lại nói chuyện phiếm, ôn lại chuyện xưa.
Ăn xong bữa cơm mổ heo, cả nhà bọn họ liền cáo từ sớm để trở về nhà.
"Chờ về nhà rồi đem đầu heo với mớ nội tạng kia ra kho nốt, thì những thứ cần chuẩn bị cho Tết năm nay coi như cũng đầy đủ cả rồi nhỉ." Trên đường trở về, Lâm Hằng hỏi.
"Cũng gần đủ rồi ạ, chỉ cần chuẩn bị xay thêm ít đậu hũ nữa thôi, còn lại thì không còn gì khác." Tú Lan gật đầu nói.
"Nhà chúng ta đúng là năm sau qua đi lại càng sung túc hơn năm trước nhỉ." Lâm mẫu cảm khái nói.
"Điều đó là chắc chắn rồi, sau này nhà mình sẽ còn ngày càng giàu có hơn nữa." Lâm Hằng mỉm cười nói.
"Ai bảo nhị ca của ta quá lợi hại làm gì!" Thải Vân cười nói.
"Đúng đúng, cha là lợi hại nhất!" Hiểu Hà ở bên cạnh cũng phụ họa theo lời cô cô.
Cả nhóm người vừa nói vừa cười vui vẻ trở về nhà. Ngày hôm sau, Lâm Hằng lại sang nhà Điền Yến để phụ giúp xây một cái bếp củi không khói.
Buổi tối, hắn lại gọi Điền Yến và Lâm Hải sang nhà mình ăn lẩu, tiện thể tụ tập hàn huyên tâm sự. Lần này thì không gọi những người thuộc thế hệ trước.
Phụ mẫu hai bên của Điền Yến và Lâm Hải cũng đều đã gặp mặt nhau, chuyện hôn lễ cũng đã được sơ bộ định ra rồi.
Hai bên đã quyết định dự kiến sẽ tổ chức đám cưới vào năm sau, sau khi ăn Tết xong. Thời gian cụ thể thì vẫn đang còn thương lượng thêm, nhà Lâm Hải cũng đang sửa sang lại nhà cửa.
Hai ngày sau đó, Lâm Hằng cùng Tú Lan lại cùng nhau kho nốt phần đầu heo và nội tạng còn lại, rồi làm thêm cả đậu hũ nữa.
Tết Nguyên Đán càng ngày càng đến gần, số người tìm đến Lâm Hằng nhờ viết giúp câu đối cũng bắt đầu nhiều lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận