Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 116: Thiếu niên xấu hổ, ba ngàn khối hiệp nghị (1)

Chương 116: Thiếu niên xấu hổ, hiệp nghị ba ngàn khối (1)
Sau lúc chạng vạng tối, ông chủ lò gạch Đoàn Kết, Vương Kiệt, mang theo bản kế hoạch do Lâm Hằng viết đến nhà ông ngoại hắn. Ông ngoại hắn là một cán bộ đã về hưu trên trấn.
"Ông ngoại, gần đây sức khỏe ông vẫn tốt lắm nhỉ." Vương Kiệt xách một bình rượu, một con gà quay đến nhà.
"Vẫn tốt như thường, rượu vẫn uống được, gà cũng nhai hết." Lão đầu tử liếc nhìn lễ vật Vương Kiệt mang tới, cười nói: "Lần này ngươi tìm ta có chuyện gì? Nói đi."
"Ông nói gì vậy, cháu chỉ đơn thuần đến thăm ông thôi." Vương Kiệt cười hắc hắc.
Lão đầu tử liếc hắn: "Không nói ta vào nhà đây."
"Đừng mà ông ngoại, đúng là có chút chuyện thật. Mấy ngày nay cháu bận rộn không đến thăm ông là cháu không phải, hôm khác cháu rảnh sẽ bù đắp thật tốt cho ông." Vương Kiệt vội vàng cười làm lành nói.
"Ta không trông mong gì đâu, hôm nay ngươi ở lại đây uống với ta vài chén là được." Lão đầu lắc đầu, nhìn Vương Kiệt nói: "Nhưng ngươi cứ nói việc trước đi, ta sợ uống say lại không cho ý kiến được."
Vương Kiệt vội vàng lấy bản kế hoạch mình đã xem rất nhiều lần đưa cho ông ngoại: "Ông ngoại, ông xem thử bản kế hoạch này có đáng tiền không ạ?"
Lão đầu tử vào nhà lấy một cặp kính mắt, sau khi đeo lên, đọc kỹ dưới ánh chiều tà hơn mười phút.
Vương Kiệt thấy ông ngoại xem xong, vội vàng hỏi: "Thế nào ạ, ông ngoại?"
"Ai đưa cho ngươi cái này?" Lão đầu tử nhìn về phía hắn.
Vương Kiệt ngẩn ra: "Sao ạ?"
"Có phải ngươi để ý đến kỹ thuật làm gạch nói trên bản kế hoạch này không?" Lão đầu tử nhìn hắn nói.
"Đúng vậy ạ, cháu chính là cần cái này." Vương Kiệt gật đầu, "Cháu đưa ra giá năm trăm, người kia nói mấy lời thâm ảo gì đó cháu nghe không hiểu."
"Ngươi đúng là không hiểu rồi." Lão đầu tử lắc đầu, tiếp tục nói: "Kỹ thuật tất nhiên là quan trọng, nhưng phần quan trọng hơn chính là cái nhìn của người này về xu thế tương lai trong bản kế hoạch. Đừng nhìn nó như là 'bánh vẽ', nhưng người này đã thấy rõ xu thế phát triển tương lai, người này rất không đơn giản."
Nghe vậy, Vương Kiệt lại càng thêm kỳ quái: "Nhưng người này chỉ là một nông dân thật thà mà."
Bản kế hoạch này thật sự lợi hại như ông ngoại nói sao? Hắn có chút hoài nghi, dù sao trước đây ông ngoại cũng chỉ là một quan nhỏ, đoán chừng chưa từng thấy qua việc đời gì lớn lao.
Nếu thực sự là đại quan về hưu nào đó, lò gạch của hắn cũng sẽ không kinh doanh chật vật như vậy.
"Nông dân thì sao, không thể là được 'cao nhân' chỉ điểm à?" Lão đầu tử liếc hắn, "Ta thấy cái này không giống âm mưu, có một người như vậy dẫn đường, con đường sự nghiệp của ngươi sẽ bằng phẳng hơn nhiều. Nhưng quyết định cụ thể thế nào là chuyện của ngươi."
Vương Kiệt nhìn bản kế hoạch, trong lòng suy nghĩ, lập tức có quyết đoán.
......
Cũng vào lúc hoàng hôn mặt trời lặn, trong nhà Lâm Hằng, cha mẹ, anh cả chị dâu, em gái, các cháu đều có mặt đông đủ, nhìn con heo sữa quay da giòn hoàng kim bày trên bàn, không một ai không chảy nước miếng.
"Cái này thơm quá, đẹp quá đi mất, ta nằm mơ giữa ban ngày cũng không mơ ra được cảnh này, nhị thúc, chú lợi hại quá." Lâm Vĩ lau nước miếng nói.
Câu nói này của Lâm Vĩ đã nói ra tiếng lòng của mọi người, thời đại này nằm mơ giữa ban ngày cũng không mơ được ăn heo sữa quay da giòn hoàng kim.
Đối với người nông thôn mà nói, mỗi ngày có gạo trắng bột mì, bữa nào cũng có thịt đã là chuyện trong mơ, heo sữa quay da giòn hoàng kim càng là điều không dám nghĩ tới.
"Đẹp quá!" Hai đứa cháu trai nhỏ khác cũng cùng nhau reo lên.
"Ngươi đừng nói nữa, đúng là thơm thật đấy." Cha Lâm cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
"Hôm nay thơm lây được nếm thử xem heo sữa quay mùi vị thế nào." Mẹ Lâm cười nói.
"Đúng là thơm lây thật." Chị dâu Lưu Quyên cũng cười tươi rói. Trong lòng thầm thấy may mắn vì lúc trước mình không đắc tội Lâm Hằng quá nặng.
Xem vợ chồng bác của Lâm Hằng kìa, đúng là thảm thật, đến bây giờ đến một cân thịt Lâm Hằng cũng không mang qua. Còn nhà cha mẹ đẻ của mình thì lại được đưa nhiều hơn hẳn.
"Ha ha, chờ một lát nữa mọi người đều được ăn." Lâm Hằng cười nói.
"Em đến giúp một tay." Lâm Nhạc đi tới, hít hà mùi thơm nói.
Lấy dao đến chặt con heo sữa đã nướng xong, mỗi nhát dao chém xuống, lớp da heo lại phát ra tiếng "tách tách" giòn tan, chưa cần ăn cũng biết nó giòn đến mức nào.
Từng nhát từng nhát chặt heo da giòn thành miếng nhỏ, sau đó bày lại theo hình dáng ban đầu vào trong mẹt tre.
Sau khi chặt ra, mùi thơm càng thêm nồng đậm. Chẳng những người ngửi thấy mùi thơm phải nuốt nước miếng, cả Hùng Bá ngửi thấy cũng phải quấn quýt lấy lòng Lâm Hằng, muốn xin chia miếng xương đầu.
"Ăn cơm thôi, món rau trộn ta cũng làm xong rồi." Tú Lan bưng rau trộn ra, ba món rau trộn, một đĩa măng chua là món ăn phụ hôm nay, món chính là con heo sữa quay da giòn mật ong hoàng kim nặng hơn mười cân này.
"Nào, mọi người ngồi xuống hết đi, chúng ta bắt đầu ăn nào." Lâm Hằng nhìn mọi người cười nói.
Hôm nay mọi người ngồi xuống cực nhanh, chưa đến nửa phút đã ngồi xong cả.
"Nào, bắt đầu ăn!" Lâm Hằng đầu tiên gắp cho cha mẹ hai miếng sườn heo có da.
"Con muốn sườn heo!"
"Con muốn tai heo!" Mấy đứa cháu đã bắt đầu tranh giành, nhưng bị cha của mấy đứa cản lại.
"Không sao, mọi người cứ tự nhiên ăn, nhiều thế này cơ mà, chấm chút nước chấm này ăn ngon hơn đấy." Lâm Hằng vừa cười nói, vừa gắp cho mỗi người một miếng sườn heo.
Một con heo có 28 miếng sườn, trong nhà mới có 11 người, hoàn toàn đủ phần.
Lâm Hằng chấm nước chấm ăn một miếng, da heo vừa giòn vừa thơm, mang theo vị ngọt thoang thoảng của mật ong, hơn nữa xương sườn của heo con cũng giòn, dễ dàng nhai vụn, càng ăn càng thơm.
Chỉ thương cho Hùng Bá, đợi nửa ngày cũng không thấy ai nhả xương, còn nghe tiếng nhai kêu răng rắc, tức đến nỗi nó nằm phục xuống đất, nhìn Lâm Hằng đầy ai oán.
"Ừm, món heo sữa quay này ngon thật đấy, lần này ta là nhờ thằng Hằng cả." Mẹ Lâm cười nói.
Cha Lâm vừa ăn vừa khen: "Chấm chút bột tiêu ớt này ăn ngon quá, con trai, tay nghề này của con tuyệt quá."
"Da heo giòn, thịt heo thơm, đây là món ngon nhất đời này ta từng ăn." Lâm Nhạc càng đưa ra đánh giá cực cao.
"Cũng là món ngon nhất đời này con từng ăn, nhị thúc, lần sau chúng ta lại ăn nữa được không ạ?" Lâm Vĩ má phồng lên nói.
Lâm Hằng một bên gắp cho con gái ăn chút thịt nạc, vừa gật đầu cười nói: "Lần sau mời mọi người ăn dê nướng nguyên con, còn thơm hơn cái này."
Nhìn cả nhà ăn heo sữa quay không ngừng, Lâm Hằng liền vui vẻ, đời trước không có năng lực, đời này nhất định phải để gia đình sống một cuộc sống tốt đẹp.
"Tuyệt!!" Ba đứa cháu cùng reo lên.
"Nào, uống rượu!" Cha Lâm chủ động nâng ly rượu, tối nay uống là hoàng tửu.
"Nào!" Lâm Hằng, Tú Lan cũng đều nâng ly, một hớp rượu một miếng thịt, thật sự là quá sung sướng.
Nhất là hoàng tửu vị đậm đà mang theo vị ngọt, không gắt như rượu trắng, kết hợp với thịt ăn lại càng hợp vị.
Hôm nay bọn trẻ con cũng thật hạnh phúc, không những có thịt ăn, còn có nước mật ong để uống.
Ăn xong sườn, mọi người lại bắt đầu xử lý những phần khác.
Lâm Hằng đem đầu heo lại gần để chặt, đầu heo cũng đã nướng chín hoàn toàn, chỉ cần nhẹ nhàng xé là kéo theo cả da lẫn rất nhiều thịt.
"Nào, Lâm Vĩ, tai heo cho cháu này." Đem tai heo đưa cho Lâm Vĩ.
Phần còn lại xé làm hai nửa, đưa cho Tú Lan và Lâm Nhạc, phần mõm heo thì cho anh cả chị dâu.
"Hùng Bá, đây là của ngươi." Thịt heo ăn gần xong, Lâm Hằng đưa đầu heo cho Hùng Bá.
"Ngao ô"
Đợi đã lâu, Hùng Bá lao tới ngoạm lấy đầu heo, tha ra ngoài hiên gặm, mấy hơi đã gặm nát cả cái đầu heo.
Trong bữa tiệc thịnh soạn này, mọi người ngược lại nói chuyện khá ít, bởi vì đều đang bận ăn.
Nhưng dù ai cũng đang ăn, vẫn có thể nhìn ra sự ấm áp của gia đình này.
Cha Lâm mẹ Lâm cũng gắp những miếng nhiều xương, cha Lâm thỉnh thoảng lại gắp cho Hiểu Hà một miếng thịt nạc nóng hổi, mẹ Lâm cũng luôn tay gỡ những phần toàn thịt đặt vào bát trước mặt Tú Lan và ba đứa cháu trai.
Lâm Hằng và anh cả thì lại cố gắp những miếng nhiều thịt cho cha mẹ, cả nhà vui vẻ hòa thuận.
Gia đình nông thôn chính là như vậy, đồ ngon không nhiều, mọi người đều quen nhường những thứ bổ dưỡng cho trẻ nhỏ và người làm việc nặng nhọc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận