Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

Chương 403: Đặc thù đồng bạc đến

Chương 403: Đồng bạc đặc biệt xuất hiện
"Là viên đại đầu sao?"
Lâm Hằng nhận lấy đồng bạc xem xét, phát hiện quả nhiên là viên đại đầu, nhưng mà là loại viên đại đầu bình thường nhất, không phải là hàng hiếm.
"Có thể mua được một đôi dép mủ vàng không?" Lão hán nhìn Lâm Hằng dò hỏi.
Nghe được ngữ khí của lão nhân này, Lâm Hằng lập tức nhận ra vấn đề trong đó, gật đầu nói: "Cái này một đồng là đủ đổi một đôi dép mủ vàng rồi, ta còn phải trả thêm cho ngươi ít đồ nữa đấy."
"Một đồng là có thể đổi một đôi rồi ư? Cháu của ta bảo ta là một đồng bạc này chỉ đáng giá năm đồng tiền thôi mà, cái đồ hư hỏng này, ta về phải đánh gãy chân nó, ngay cả người nhà cũng lừa gạt."
Lão đầu đầu tiên là sững sờ, sau đó hung dữ chửi bới.
"Vậy ngươi còn đổi không?" Lâm Hằng lên tiếng dò hỏi, chuyện nhà người khác hắn cũng không quan tâm.
Lão hán hết giận, gật đầu nói: "Đổi, cho ta hai đôi dép mủ vàng, một đôi cỡ 42, một đôi cỡ 39."
"Được." Lâm Hằng chọn một đôi giày đưa cho lão.
Lão đầu đi rồi, không bao lâu lại có người cầm da heo rừng tới đổi dép mủ vàng.
Mua đồ chỗ Lâm Hằng rất có lợi, bởi vậy những người vốn không có ý định mua sắm lúc này đều kéo tới mua không ít đồ tốt.
Trong quá trình bán đồ, Lâm Hằng còn nghe ngóng tin tức liên quan tới các loại con mồi như gấu đen, sói, đặc biệt là khi nghe được có nhiều lời đồn về ngựa xạ thì càng vui mừng hơn.
Mãi cho đến lúc trời sắp tối, hắn mới dọn hàng rồi đi về.
"Lão đệ, ngươi mới bán được một nửa chỗ hàng này thôi nhỉ, kiếm được không ít tiền rồi ha." Trên đường trở về, Lâm Nhạc khâm phục nói.
Hắn không ghen ghét, đệ đệ mình kiếm được tiền, hắn cũng thấy vinh dự lây, mừng thay cho hắn.
"Chỗ hàng thu được này đem vào thành bán chắc cũng được khoảng ba bốn trăm đồng tiền, không tính là nhiều lắm." Lâm Hằng nhỏ giọng nói.
"Thế này mà còn không nhiều à, còn lời hơn cả đi săn ấy chứ, chúng ta còn chưa thấy con mồi nào đâu, ngươi đã kiếm được tiền rồi." Lâm Nhạc cười nói.
Nhưng mà chuyện làm ăn này cũng không phải ai cũng làm được, dù sao việc mang những thứ này từ trong thành đến đây rất xa xôi, ít nhất cũng phải có một chiếc xe máy mới làm nổi.
Trở lại chỗ người thân của đại cữu hắn, Lâm Hằng thu dọn đồ đạc một chút, gom lại một chỗ chuẩn bị để ở đây, đợi đi săn về sẽ lấy sau.
Đồ đạc không nặng, nhưng mang theo không tiện.
Về đến nhà, mấy người đại cữu hắn cũng không nói nhiều, họ đã sớm bàn bạc xong ở bên ngoài, không thảo luận chuyện tiền bạc ở đây.
Dù sao bọn hắn cũng là người nơi khác đến, không quen thuộc nơi này, nói nhiều dễ đắc tội với người khác.
Buổi tối ở đây ăn bánh bột ngô, mấy đĩa rau xào, còn có một bát canh bí đao.
Trong núi sâu bây giờ điều kiện cơ bản đều như vậy, vô cùng gian khổ.
Bọn hắn có mang theo bánh bột mì trắng, nhưng không lấy ra, làm vậy sẽ khiến chủ nhà mất mặt.
Ăn cơm xong, buổi tối trải chăn đệm nằm tạm dưới đất ngủ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, dậy sớm ăn sáng bằng cháo ngô, Lỗ Quan Thành liền dẫn theo đám người bọn hắn lên núi.
Trước khi đi, Lâm Hằng đưa cho hắn hai lọ dầu chống nẻ, nhờ hắn trông coi giúp số hàng hóa kia, cũng tỏ ý là sau này sẽ còn cảm tạ thêm.
Người trong núi sâu, có kẻ điêu ngoa, cũng có người thật thà. Qua quan sát của Lâm Hằng, vị đại thúc này là người cực kỳ sĩ diện, bởi vậy hắn sẽ không động vào số dược liệu và da thú kia.
Lâm Hằng vẫn cõng theo hàng hóa của mình, chuẩn bị đi đến cái thôn sâu hơn kia để bán.
Số dầu chống nẻ và dầu cù là của hắn còn không ít, nhưng cũng không nặng, thứ tương đối nặng là dép mủ vàng.
Lúc trước hắn mang theo ba mươi đôi, bây giờ còn lại 18 đôi, hôm qua bán được 12 đôi.
Từ thôn Lý Đập đi về hướng Tây Nam, núi cao hơn, nhưng địa thế thoai thoải hơn một chút, có cảm giác giống như cao nguyên.
Đi khoảng sáu bảy cây số, lại tới một thung lũng nhỏ, có ruộng bậc thang thoắt ẩn thoắt hiện, những dãy nhà đất san sát, hiển nhiên lại là một cái thôn.
"Đây chính là thôn Nguyên Bao, bên trong có một trăm ba mươi hộ gia đình, là một thôn trang nhỏ." Lỗ Quan Thành chỉ vào thôn này nói.
"Lỗ thúc, ta định ghé qua đây bán ít đồ rồi mới đi tiếp, chắc là vẫn kịp chứ ạ?" Lâm Hằng quay đầu dò hỏi.
Lỗ Quan Thành gật đầu: "Hôm nay còn hơn nửa ngày, chắc chắn là kịp, nhưng mà người thôn này khá bài ngoại, ngươi sợ là không dễ bán đâu."
"Cái này không sao, ta có cách mà." Lâm Hằng khoát tay, cười nói.
"Gâu gâu!!"
Rất nhanh đã vào đến thôn, tiếng chó sủa vang lên từ một bầy chó, thời đại này nông thôn không nhà nào là không nuôi chó giữ cửa.
"Gâu gâu!"
Hùng Bá, Bội Thu cũng sủa theo.
Không bao lâu thì gặp người trong thôn, lúc này không phải mùa vụ, ngoại trừ những người lên núi đi săn hoặc đào thuốc núi, đa số người đều ở nhà.
Lâm Hằng đi vào trong thôn tìm người trước, gặp hai người đàn ông hắn đều không mở lời, đợi đến khi nhìn thấy một người phụ nữ mặt tròn đi tới, hắn liền lập tức tiến lên mở miệng.
"Chị gái này, có thể nhờ chị giúp một việc được không?" Lâm Hằng cười gọi.
Người phụ nữ dừng lại, tò mò nhìn Lâm Hằng một chút, cảm thấy chàng trai này thật ưa nhìn, vừa trắng trẻo lại vừa rắn rỏi.
"Cậu nhóc này, tuổi ta đủ làm thím của ngươi rồi đấy." Người phụ nữ mở miệng, giọng nói mang đậm âm hưởng Tây Bắc.
Lâm Hằng mỉm cười nói: "Ta hoàn toàn nhìn không ra đâu ạ, cảm giác chị với ta cũng không chênh lệch bao nhiêu, trông không giống người đáng tuổi làm thím chút nào."
Người phụ nữ bị lời lẽ khéo léo của Lâm Hằng chọc cười, nàng chưa từng được khen như vậy bao giờ.
"Miệng ngươi thật ngọt, nhưng mà có chuyện gì muốn hỏi ta phải không?" Người phụ nữ tiến lại gần hơn một chút hỏi, đôi mắt tò mò đánh giá hắn.
"Chị, ta tặng chị lọ dầu chống nẻ này, chị cầm về dùng thử xem." Lâm Hằng không nói lời nhờ vả, mà lấy ra một lọ dầu chống nẻ đưa tới.
Lâm Hằng khách khí như vậy, càng khiến người phụ nữ này thụ sủng nhược kinh: "Ai da, ngươi sao lại khách khí thế chứ, có việc gì ngươi cứ nói trước đi."
"Quả thật có chút chuyện, ta là người bán hàng rong, muốn phiền chị đi thông báo giúp với mọi người trong thôn một tiếng, chỗ ta có dép mủ vàng chín đồng một đôi, dầu chống nẻ một đồng rưỡi, dầu cù là bốn đồng."
"Rẻ như vậy sao? Thật hay giả thế?" Người phụ nữ có chút không tin.
"Thiên chân vạn xác, đồ tốt như nhau cả, hơn nữa ta không nhất thiết cần tiền, có thể dùng thuốc bắc để đổi." Lâm Hằng cười nói.
"Chuyện đó không thành vấn đề, ta đi gọi người giúp ngươi, nhưng lỡ người ta tới mà ngươi đổi ý là sẽ bị đánh đó nha, mấy người đàn ông kia ta không cản nổi đâu." Người phụ nữ khuyên.
"Chị cứ yên tâm, ta già trẻ không gạt." Lâm Hằng gật đầu nói.
"Vậy được." Người phụ nữ chỉ đường cho Lâm Hằng, Lâm Hằng quay về gọi đại ca đi cùng, sau đó cùng đến vị trí trung tâm mà người phụ nữ đã nói.
Đặt đồ xuống, không bao lâu đã có người tới, tốc độ lan truyền tin tức của phụ nữ trung niên quả là phi thường đáng sợ.
"Dầu chống nẻ thật sự một đồng rưỡi à?" Có người phụ nữ trung niên đi tới hỏi.
"Đúng vậy." Lâm Hằng lấy ra một lọ dầu chống nẻ cho bà ấy xem.
Xác định là thật, người phụ nữ trung niên trả tiền rồi rời đi.
Sau đó có thêm mấy người mua nữa, rất nhanh tin tức đã lan ra, liên tục có người kéo tới.
Có người cầm cả Linh Chi, trùng thảo tới, còn có người lấy ra khóa dương, nhục thung dung.
Những người già đến chỗ Lâm Hằng mua đồ là đông nhất, bởi vì bọn hắn đi lại không tiện, không lên xã được, một số con cái không hiếu thuận còn lấy tiền của bọn hắn mà không mua đồ cho.
Khi những lão nhân này mua đồ, Lâm Hằng còn tặng thêm ít đường phèn, tỏ ra vô cùng hòa ái.
Rất nhiều lão nhân còn giữ đồng bạc, Lâm Hằng thu được cũng khá nhiều.
Rất nhanh đồ đạc liền bán gần hết, ở đây Lâm Hằng kiếm được nhiều hơn so với ở thôn Lý Đập, khoảng chừng bốn năm trăm đồng.
Cuối cùng còn thừa lại hai đôi giày chưa bán được, Lâm Hằng cũng không định bán nữa, đi săn quan trọng hơn, đã giữa trưa rồi, không thể trì hoãn thêm.
"Chàng trai trẻ, còn giày không?"
Lâm Hằng đang định đi thì lại có một lão bà bà bó chân, chống gậy đi tới hỏi.
"Còn ạ, còn hai đôi, cỡ 40 và 39, không có cỡ nhỏ hơn." Lâm Hằng lấy ra cho bà xem.
Lão bà bà cầm đôi giày xem xét kỹ lưỡng từ trong ra ngoài, cuối cùng chậm rãi nói: "Ta mua đôi này, ta có một đồng bạc."
Nói rồi bà lấy từ trong túi áo ra một cái túi nhỏ, mở ra bên trong lại là một cái túi đựng mì ăn liền, bên trong túi mì ăn liền lại là một cái túi bánh quy, cuối cùng còn có một miếng vải bọc lại.
Sau khi mở hết tất cả ra, bên trong là mấy đồng tiền xu, mấy tờ tiền giấy hào, và một đồng bạc.
Bà lấy đồng bạc ra run run rẩy rẩy đưa cho Lâm Hằng, rồi cẩn thận cất lại túi tiền của mình.
Lâm Hằng cầm lấy đồng bạc, ban đầu còn chưa để ý, nhưng khi nhìn kỹ lại phát hiện không đơn giản, trên viên đại đầu này lại có khắc hai chữ Cam Túc.
Hình như là loại đồng bạc hiếm có đáng tiền?
Lâm Hằng thầm nghĩ, hắn không rành về cái này lắm, nhưng có thể khẳng định loại có ký hiệu đặc thù thế này thường tương đối đáng tiền.
Nói không chừng mình đã đãi được bảo bối?
Lâm Hằng lập tức có chút vui mừng, nhưng nhìn lại lão bà bà chân đi tập tễnh trước mặt, hắn lại có chút không đành lòng.
"Lão nãi nãi, bà chờ một chút, ta đi lấy cái túi cho bà." Lâm Hằng chạy tới nói.
"Được." Lão bà bà gật đầu.
Lâm Hằng lấy một cái túi ni lông đen bỏ đôi giày vào, bên trong có một hộp dầu cù là hắn vừa mới bỏ thêm vào, sau này lão bà bà phát hiện ra, cũng sẽ chỉ nghĩ rằng hắn vô ý bỏ sót.
Làm như vậy có lợi là tránh được phiền phức không cần thiết, nếu mình đưa trực tiếp, bà ấy có thể sẽ nghĩ đồng bạc kia có phải đặc biệt đáng tiền hay không, nói không chừng còn nhân cơ hội đó mà cò kè mặc cả.
Còn nếu là bỏ sót, bà ấy sẽ chỉ vui vẻ vì nhặt được của hời, không nghĩ đến chuyện đồng bạc nữa.
"Lão đệ, xem ra ngươi kiếm được món hời rồi?" Lâm Nhạc vẫn luôn đi bên cạnh Lâm Hằng, chỉ là không nói gì, đợi đi xa một đoạn mới hỏi.
"Chắc vậy, không nỡ kiếm quá nhiều tiền của lão bà bà." Lâm Hằng cười nói.
Mặc dù nói kiếm được nhiều hay ít là nhờ vào mắt nhìn của hắn, nhưng đối với những người nông dân cùng tầng lớp dưới đáy giống mình, hắn có một sự thương cảm và đồng tình, không muốn kiếm lời quá ác.
"Lão bà bà quả thực đáng thương, ta thấy chân bà ấy hình như còn bị bó, e rằng đôi giày cũng không phải mua cho mình." Lâm Nhạc gật đầu nói.
"Ca, cái này cho huynh." Lâm Hằng đưa hai lọ dầu chống nẻ còn lại cho đại ca.
"Được." Lâm Nhạc không khách khí, cười nhận lấy.
Ra đến ngoài thôn, đám người đại cữu hắn đã chờ đợi từ lâu.
"Lâm Hằng, lần này bán thế nào rồi?" Nhìn thấy Lâm Hằng quay lại, Lý Bách Toàn dò hỏi.
"Cũng tạm, đều bán hết rồi, kiếm được một ít." Lâm Hằng gật đầu.
"Vậy thì mau đi thôi, nếu không hôm nay không đến nơi được đâu." Lỗ Quan Thành nói.
"Vâng." Lâm Hằng đáp một tiếng, đi theo đám người tiến về phía trước.
Đi về hướng núi khoảng năm cây số thì đã đến nơi, vùng này có cả rừng rậm lẫn núi hoang đầy bụi cây, bọn hắn dừng lại bên cạnh một con suối.
"Chính là chỗ này, gần đây có rất nhiều con mồi, có săn được hay không là tùy vào bản lĩnh mỗi người. Gấu đen cực kỳ nguy hiểm, súng kíp thông thường đều bắn không chết nó đâu, ta khuyên các ngươi nên cẩn thận một chút." Lỗ Quan Thành, người dẫn đường, nói.
Đám người gật đầu, tiễn hắn đi, sau đó bắt đầu tìm kiếm nơi dựng trại.
Bọn hắn muốn tìm một nơi vừa tránh gió, lại không dễ gặp phải dã thú.
Tìm một vòng quanh đó, bọn hắn phát hiện một nền đất bằng phẳng nho nhỏ khá tốt, ở dưới một gốc cây sồi cổ thụ, địa thế bằng phẳng, vị trí kín đáo.
Cách đó không xa có một vùng đất ẩm ướt, giẫm mạnh chân xuống là có thể cảm nhận được nước, chỉ cần đào một cái hố là không lo thiếu nước ăn, loại nước ngầm chảy ra này thường rất sạch sẽ, thậm chí có thể uống trực tiếp.
Đến nơi này đã là năm giờ chiều, vào mùa thu thì bảy giờ trời đã tối rồi.
"Chúng ta dựng chỗ ở thế nào đây?" Lỗ Hồng Hải vừa đặt đồ xuống, nhìn đám người dò hỏi.
"Hay là đốn cây dựng một cái lán lớn?" Lý Bách Toàn đề nghị.
Lâm Hằng đề nghị: "Công việc đó tốn sức lắm dượng ạ, con đề nghị chúng ta cứ dựng năm cái lều chữ A quây lại một chỗ là được rồi, cuối thu không có côn trùng rắn độc, có thể trải ít cỏ khô ngủ trực tiếp trên mặt đất."
Dựng cái lán lớn không phải là không được, nhưng không cần thiết, hơn nữa hôm nay thời gian cũng không đủ.
Lỗ Hồng Hải gật đầu: "Làm như vậy cũng được, cuối cùng chúng ta dựng thêm một cái lán đơn giản ở giữa để cất đồ, tránh mưa và nấu cơm là được rồi."
"Cách này được đấy, chúng ta bắt tay vào làm ngay bây giờ đi, trước khi trời tối chắc là có thể dựng xong." Lâm Nhạc gật đầu nói.
"Ta đi đào hố nước trước đã." Lý Bách Toàn cầm cái cuốc nhỏ đi ra.
Lâm Hằng đi qua giúp một tay, đào một cái hố rộng khoảng một mét, sâu ba mươi centimet.
Đào xong đợi nước đầy thì múc bỏ lượt đầu, nước đợt hai sẽ trong hơn nhiều.
Hố nước chuẩn bị xong, bọn hắn liền bắt đầu dựng lều.
Việc dựng lều chữ A ban đầu rất đơn giản, nhưng vì phải ở lại cả tháng, bọn hắn dựng có phần kỹ càng hơn một chút.
Mặt đất được dọn sạch sẽ rồi lót nền, trải một lớp lá cây khô, trên cùng trải thêm cỏ rêu khô.
Sau đó dùng đá và bùn đất đắp thành bờ thấp hai bên, dùng những thanh gỗ dài chắc chắn đặt lên bờ kè, khung lều liền từ dạng chữ "Nhân" biến thành dạng khung chữ "Giới", chỉ là hai thanh chống thẳng đứng bên dưới rất ngắn.
Làm như vậy có lợi là nâng chiều cao của lều lên một chút, có thể ngồi thẳng người, không giống lều chữ A thông thường chỉ có thể nằm hoặc bò.
Khung lều gia cố xong thì phủ tấm vải dầu chống nước mang theo lên trên, bề mặt lại trải thêm lá cây, cỏ rêu, thậm chí cả bùn đất.
Chuẩn bị xong xuôi lại đào thêm một rãnh thoát nước ra ngoài, về cơ bản thì dù mưa liên tục vài ngày cũng không cần lo lắng.
Lâm Hằng và đại ca dựng nhanh nhất, bọn hắn không câu nệ nhiều như vậy, đại cữu và tam cữu của hắn thì dựng lều lớn hơn, cảm thấy lều nhỏ xoay người không tiện.
Còn dượng Lý Bách Toàn thì bỏ qua kiểu lều chữ A, một mình xây một căn lán vuông vức, thoải mái thì có thoải mái, nhưng cần quá nhiều vật liệu gỗ.
Lâm Hằng bọn hắn đều đã dựng xong và nhóm lửa, còn hắn mới dựng xong phần khung, vẫn cần tìm rất nhiều cành cây và cỏ rêu để che kín các khe hở, nếu không ban đêm sẽ lạnh cóng.
"Dượng, cái khung này của dượng dựng không khó, nhưng việc lấp đầy nó thì lại quá vất vả." Lâm Hằng nhìn dượng mình lắc đầu nói.
Lý Bách Toàn nhếch miệng cười nói: "Kiểu lều của các ngươi nhỏ quá, ta ở không quen, cái lán này của ta tối nay ở tạm, ngày mai dựng xong là ổn thôi, đến lúc đó các ngươi cũng có thể vào ở, có thể đứng thẳng người bên trong, thoải mái vô cùng."
"Vậy cũng được." Lâm Hằng gật đầu, đi qua nhóm lửa, tối nay cũng không nấu cơm, chỉ nướng bánh ngô ăn.
Lúc này trời đã nhá nhem tối, Lâm Hằng nghĩ ngợi một lát, nhìn đại ca nói: "Ca, đi, chúng ta đi làm một việc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận