Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 62: Cự hình khê thạch ban

Chương 62: Khê thạch ban khổng lồ
“Lão công, là ngươi sao?” Nghe thấy âm thanh trong rừng, Tú Lan bật đèn pin lên tiếng hỏi, nàng ở một mình nên có vẻ hơi sợ.
Buổi tối ở sâu trong rừng núi lớn này thường có gấu qua lại.
“Là ta, mau tới hỗ trợ!” Trong giọng nói của Lâm Hằng, sự k·í·c·h động hoàn toàn không thể kiềm nén được, con hoẵng lớn bốn năm mươi cân này thật quá phấn chấn lòng người, là con mồi lớn nhất hắn săn được từ trước đến nay, đã phá vỡ kỷ lục săn heo mọi trước đó.
“Săn được rồi à?” Nghe được giọng nói k·í·c·h động của Lâm Hằng, Tú Lan vội vàng chạy ra ngoài, chắc chắn là đã săn được rồi.
Khi đi tới nhìn thấy Lâm Hằng đang khiêng con mồi trên vai, Tú Lan không khỏi há to miệng: “Trời ạ, một con hoẵng lớn như thế này!” Nàng thấy người trong thôn săn hoẵng cũng chỉ khoảng hai ba mươi cân, con mà Lâm Hằng cõng này trông như con sơn dương lớn vậy, quả thực quá dọa người.
“Hắc hắc, ta lợi hại không?” Lâm Hằng cười hắc hắc, đặt con hoẵng xuống đất.
“Nào chỉ là lợi hại, đơn giản là vô địch!” Tú Lan liên tục gật đầu, nhìn con hoẵng lớn, nhất thời không tìm được từ nào để hình dung.
Nghe lão bà khen, tâm tình Lâm Hằng vui vẻ, hắn cầm sợi dây leo buộc chân sau con hoẵng lại, treo lên cây.
“Không mang về sơn động à?” Tú Lan vừa phụ giúp đưa lên cao, vừa nghi hoặc hỏi.
“Không, treo ở đây cho thông gió, không dễ hỏng, hơn nữa lỡ như buổi tối có thể hấp dẫn đám nào đó đến ăn vụng, chúng ta cũng có thể săn thêm.” Lâm Hằng giải thích, làm như vậy còn có một điểm nữa là an toàn.
Mùi máu tươi không thể mang vào trong chỗ trú ẩn, vạn nhất dẫn dụ Hắc Hùng hoặc Vân Báo, báo hoa mai những kẻ săn mồi này đến, thì ngay cả chỗ để xoay xở cũng không có.
Mà đặt ở bên ngoài nơi ẩn núp, cách mười mấy mét, vừa có thể nhìn rõ ràng, lại có thể phát hiện sớm những động vật bị con hoẵng hấp dẫn tới.
“À, ra là vậy, ta hiểu rồi.” Tú Lan gật gật đầu, nàng đương nhiên không biết những điều này, chỉ cảm thấy lão công thật lợi hại, suy nghĩ thật chu đáo.
Có Tú Lan hỗ trợ, Lâm Hằng dễ dàng treo con hoẵng lên cao cách mặt đất hai mét.
Sau khi chuẩn bị xong, Lâm Hằng trở về nơi ẩn núp, ngồi phịch xuống, phàn nàn: “Tú Lan, ngươi không biết đâu, con vật này quá cẩn thận.
Ta ở đó không dám nhúc nhích, cứ thế đợi hơn một giờ, mới chờ được cơ hội, cuối cùng một mũi tên bắn chết nó.”
“Đại công thần vất vả quá rồi, có phải trên người đầy nốt muỗi đốt, chân cũng mỏi nhừ rồi không?” Tú Lan mỉm cười lấy ra một ít ngải hao (ngải cứu), vò nát lá lấy nước bôi cho Lâm Hằng vào những chỗ bị muỗi đốt.
Nàng đã nghĩ đến việc hắn có thể bị muỗi đốt từ trước, nên đã đặc biệt tranh thủ lúc trời chưa tối đi hái ngải hao.
“Cảm tạ lão bà.” Lâm Hằng cười hắc hắc, sự chăm sóc ôn nhu của Tú Lan khiến hắn khoan khoái cả thể xác lẫn tinh thần.
“Việc này có là gì, chẳng tốn chút công sức nào cả. Ngươi đi săn mới gọi là mệt đó, không những phải vật lộn với con mồi, còn phải chịu đựng muỗi quấy rầy, một mình ngồi rình lâu như vậy, bảo ta ngồi chắc ta ngồi không yên nổi nửa giờ.” Tú Lan vừa nói, vừa lấy ra một cái bánh cao lương đưa cho Lâm Hằng, đây là cái nàng để dành từ buổi chiều, không ăn để phần cho Lâm Hằng.
“Ngươi ăn mau đi, buổi chiều ta ăn nhiều thịt như vậy rồi, không đói bụng đâu.” Đưa bánh cao lương cho Lâm Hằng, nàng lại ôm chân Lâm Hằng đặt lên chân mình, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Ngươi cũng ăn đi.” Lâm Hằng ăn một miếng, lại đưa đến bên miệng lão bà.
Lão bà dịu dàng săn sóc khiến tim hắn tan chảy, mọi thứ đều đáng giá, cưới được Tú Lan thực sự là phúc phận lớn nhất của hắn.
Tú Lan không còn cách nào, đành cắn một miếng nhỏ, hai người ngươi một miếng ta một miếng ăn hết cái bánh cao lương.
Lâm Hằng cũng rút chân về, không để Tú Lan bóp nữa, hôm nay nàng thực ra cũng rất mệt rồi.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút, thời gian còn sớm.” Lâm Hằng kéo Tú Lan nói.
Hôm nay là 16 tháng 4 âm lịch, trên trời treo một vầng Minh Nguyệt tròn vành vạnh, cả núi rừng tựa như khoác lên một lớp sa y màu bạc.
Bởi vì đã săn được một con hoẵng lớn, Lâm Hằng cũng không quá khao khát săn thêm mồi, ngày mai chỉ việc mang con hoẵng này về cũng đủ mệt rồi.
Còn những con mồi khác thì tùy duyên thôi, hắn đoán chừng khả năng gặp được cũng không lớn.
“Được!” Tú Lan gật gật đầu, buổi tối trong thung lũng cũng có một phong cảnh khác biệt.
“Ve!” Bật đèn pin lên, Tú Lan liền thấy một con ve sầu đậu trên cây.
“Chúng ta ra suối xem một chút trước đã, lát nữa quay về bắt mấy con, rồi nhóm lửa nướng ăn.” Lâm Hằng gật đầu nói, buổi tối vẫn phải bổ sung thêm chút thức ăn.
Mà ở con suối nhỏ trong núi này, hắn đoán chừng căn bản không có ai từng đến vào buổi tối mùa hè, nói không chừng sẽ có kinh hỉ.
“Được.” Tú Lan gật đầu, cùng Lâm Hằng đi về phía con suối nhỏ.
Đèn pin chiếu vào trong suối, Lâm Hằng thấy rất nhiều khê thạch ban. Vì là buổi tối, nên chúng di chuyển rất chậm chạp.
“Khê thạch ban ở đây lớn thật đấy.” Tú Lan kinh ngạc nói.
“Đó là đương nhiên, hầu như không có ai lại đi vào sâu trong núi thế này chỉ vì mấy con cá con đâu, để ta bắt mấy con lớn chúng ta nướng ăn.” Khê thạch ban ở đây phần lớn đều dài từ 5cm trở lên, trên thân có một đường vạch ngang màu đen rõ ràng, cùng với ba, bốn sọc dọc màu đen.
Thậm chí còn có một số ít cá thể dài đến hơn 10cm, Lâm Hằng đoán chừng nặng khoảng một hai lạng.
Tú Lan chiếu đèn pin, Lâm Hằng dùng tay bắt. Buổi tối bắt cá quá đơn giản, chỉ cần đưa hai tay xuống phía dưới, từ từ nâng lên là tóm được.
Điều duy nhất cần chú ý là, lúc khép tay lại không được để hở khe.
“Con này lớn!” Lâm Hằng vừa bắt được hai con, Tú Lan đột nhiên chỉ vào cạnh một tảng đá nói.
“Trời đất ơi!” Lâm Hằng kinh hô một tiếng, rón rén đến gần.
Hắn cẩn trọng đưa tay tới, mãi đến khi tóm được con cá vào trong tay mới dám thở ra: “Lớn thật đấy, lần đầu tiên ta gặp con khê thạch ban nào lớn như thế này.” Con cá này dài hơn cả bàn tay hắn, nhìn như con cá trắm cỏ nhỏ vậy, khê thạch ban thật sự có thể lớn đến thế sao?
“Ta nghi con cá này thành tinh rồi!” Lâm Hằng cười nói.
“Vậy hay là thả nó đi?” Tú Lan chớp chớp mắt.
“Không đời nào, đừng nói thành tinh, cho dù thành long ta cũng muốn ăn.” Lâm Hằng cười hắc hắc, cá đã vào tay hắn thì không có khả năng được thả đi nữa.
Ném cá vào túi, hai người tiếp tục bắt, chỉ chọn con lớn, con nhỏ đều bỏ qua.
Tõm!!
Hùng Bá một đầu lao xuống nước, phát hiện không bắt được cá, liền quay đầu lại nhìn Lâm Hằng với vẻ mặt vô tội.
“Đi chỗ khác chơi, còn làm bắn nước nữa là ta đánh ngươi đấy.” Lâm Hằng ném cho nó một con khê thạch ban, cảnh cáo một câu.
Nhom nhoàm!!
Nhai hai miếng, con khê thạch ban đã biến mất, cái đầu chó của Hùng Bá lại chìa tới, dường như muốn nói chủ nhân cho thêm một con nếm thử mùi vị.
“Biến!” Lâm Hằng ném một con cá ra đằng sau, Hùng Bá vui vẻ đuổi theo.
Chỉ lát sau nó lại quay về, tiếp tục đòi ăn, cứ như vậy lặp lại cả chục lần.
“Đủ rồi, đủ rồi, nhiều hơn nữa chúng ta ăn không hết lại thành ra lãng phí.” Bắt được chừng hai mươi con, Tú Lan vội nói.
“Được rồi, chúng ta tìm một vũng nước lớn hơn chút để làm cá.” Lâm Hằng cũng thấy gần đủ rồi, cho Hùng Bá ăn cũng đã hết mười mấy con.
“Phía trước có một vũng kìa.” Tú Lan nhìn một chút, chỉ về một vũng nước phía trước nói.
Hai người vừa nói vừa cười đi đến bên một vũng nước rộng chừng năm, sáu mét vuông. Lâm Hằng đang định ngồi xuống làm cá thì mép nước đột nhiên vang lên tiếng sột soạt, tiếp đó một bóng đen lao ra.
“Khỉ thật, ở đây còn có ba ba nữa à!!” Lâm Hằng kinh hô lớn tiếng, đèn pin chiếu qua, con ba ba già này nửa thân trước đã chui vào trong cát.
“Thật hả, con này còn lớn hơn con ngươi bắt lần trước nữa, mau bắt lấy, đừng để nó chạy!” Tú Lan hơi lo lắng nói, con ba ba lớn thế này ít nhất cũng bán được hai mươi mấy đồng tiền đó.
Nghe vậy, Lâm Hằng không khỏi bật cười: “Chạy? Để ta xem nó có thể chạy đi đâu?” Chỉ một vũng nước nhỏ thế này, lại không có tảng đá lớn nào, đã bị hắn nhìn thấy thì không thể nào chạy thoát được, dù phải tát cạn nước cũng phải bắt cho bằng được.
( Hết chương )
Bạn cần đăng nhập để bình luận