Thời Đại: Làm Giàu Từ Nghề Trồng Trọt Trên Núi

chương 96: Cẩu không còn (1)

Thời gian thoáng cái lại mấy ngày nữa trôi qua, chân Tú Lan bị đau nên đều ở nhà không có ra ngoài chạy lung tung.
Nàng không làm xà phòng thì cũng đan mũ rơm, không lúc nào rảnh rỗi.
Lâm Hằng không đi săn, thỉnh thoảng thì câu cá, mỗi ngày đều dẫn Hùng Bá đi một vòng quanh quẩn gần đó, hy vọng có thể săn được thỏ rừng hay gà rừng gì đó.
Nhưng mà mỗi ngày trở về cũng chỉ xách được hai con ếch xanh cùng mấy con lục Hồ điêu tử, chính hắn lười ăn, đều đem cho Hùng Bá ăn.
Có lẽ là năm nay săn quá nhiều lục Hồ điêu tử nên bây giờ dấu vết của loài chim này cũng ít đi.
Lâm Hằng đành phải từ bỏ, ếch xanh cũng không săn nữa, dù sao cũng là sinh vật có ích cho đồng ruộng.
Chỉ là đáng thương cho Hùng Bá, gần đây không còn thịt ăn, chỉ có thể ăn cháo ngô cùng cơm thừa.
May mà trong nhà còn có một cái đầu lợn rừng, vốn định để người ăn nhưng mà lông lợn rừng này thực sự xử lý không sạch sẽ.
Cuối cùng đành phải cắt lấy lỗ tai và lưỡi để người ăn, những phần khác đều nấu nhừ đút cho Hùng Bá.
Có điều, răng nanh của con lợn rừng lớn này lại rất dài, cưa xuống dùng giấy nhám mài giũa, lộ ra màu trắng như tuyết, rất là đẹp.
Lâm Hằng vốn muốn làm cây trâm cho lão bà, nhưng nó quá cong, chỉ có thể làm thành hai cái mặt dây chuyền.
Lại chặt mấy cây trúc, đem chúng cùng răng lợn rừng buộc chung với nhau làm thành một cái chuông gió treo ở hậu viện.
Chỉ cần có gió nhẹ thổi qua, là có thể nghe được âm thanh va đập thanh thúy, tiếng động êm tai, cùng tiếng ong mật vo ve tạo thành một bản nhạc tự nhiên.
Cây Hắc Tùng trồng gần chỗ nước phía sau nhà cũ cũng đã sống, Lâm Hằng cùng đại ca đem nó mang lên hậu viện.
Bây giờ hậu viện, cây cối đã vô cùng phong phú: mười mấy khóm hoa lan, Hắc Tùng, cây táo nhỏ đào trên núi, sơn chi hoa, nguyệt quý, bách hợp...
Lâm Hằng đem những cây cối này sắp đặt theo ý nghĩ của mình, lại phối hợp với một vài tảng đá kỳ lạ, cho dù không có thảm cỏ, bây giờ tiểu hoa viên này cũng đã vô cùng hoàn mỹ.
Phòng ở mặc dù là nhà đất, nhưng nơi này tuyệt không quê mùa chút nào.
Một buổi chiều nọ, Lâm Hằng ôm nữ nhi đang ngủ gật trong đình, nghe tiếng nước chảy, phong minh, cùng với tiếng chuông gió thỉnh thoảng vang lên, thoải mái dễ chịu không muốn nhúc nhích.
Tú Lan ở bên cạnh hái kim ngân hoa, cũng không nói gì nhiều, một nhà ba người cứ như vậy lãng phí thời gian, chậm rãi thư thả.
“Tú Lan tẩu tử, mở cửa.” Đột nhiên cửa hậu viện có người gõ.
“Tới liền đây.” Tú Lan nói một tiếng, chủ động đi tới mở cửa, mắt cá chân bị trật của nàng đã đỡ rồi. Vết trầy da trên chân dù chưa lành hẳn, nhưng đã không còn vướng bận gì.
“Thải Vân, sao ngươi lại tới?” Tú Lan mở cửa, cười hỏi.
“Ta biết ngay là các ngươi chắc chắn ở hậu viện mà.” Thải Vân cười, đi vào sân nhận xét: “Nhị ca của ta đúng là rất rành về mấy vụ hưởng thụ này nha, hậu viện này bày trí đẹp quá.” Lâm Hằng: “... Không biết ăn nói thì ngươi có thể ra ngoài.” Thải Vân cười khúc khích: “Tẩu tử và cháu gái của ta mới không đuổi ta đi đâu, có phải không nào Hiểu Hà.” “Cô cô!!” Hiểu Hà tuột khỏi ghế, chạy chậm tới nép vào lòng Thải Vân.
Thải Vân ôm Hiểu Hà hôn một cái, mới nói ra lý do mình đến lần này: “Tẩu tử, thật ra ta đến là để chia sẻ với ngươi chuyện thú vị mà ta thấy mấy ngày nay.” Cái gọi là chuyện thú vị chính là bát quái.
“Chuyện gì vậy?” Tú Lan không rành mấy chuyện bát quái trong thôn lắm, chỉ thỉnh thoảng nghe Thải Vân nói một chút.
“Ta gần đây đến tìm Điền lão sư học thêm, còn kết thành bạn tốt với nàng nữa, vì nàng cũng thích đọc sách, học thức uyên bác hơn ta nhiều.” Thải Vân cười nói, vẻ mặt rất vui.
“Sau đó, mấy ngày nay Điền lão sư thường xuyên một mình bày bàn cờ tướng hồi lâu, lúc đầu ta còn không biết tại sao.
Mãi cho đến hôm nay mới phát hiện, đây thật sự là một cái kinh thiên đại bí mật.” Thải Vân nói đến đây đột nhiên dừng lại, bắt đầu úp mở.
“Bí mật gì vậy?” Tú Lan có chút tò mò.
Thải Vân còn chưa kịp nói, Lâm Hằng đã mở miệng trước: “Ta đoán là vì nàng không thắng nổi người khác, nên mới tự mình nghiên cứu.” Thải Vân nghe vậy, không khỏi trợn to hai mắt: “Nhị ca, sao ngươi biết?” “Đoán thôi.” Lâm Hằng cười xoè tay ra.
“Vậy mà ngươi đoán cũng chuẩn thật.” Thải Vân không nghĩ nhiều, vội vàng công bố đáp án: “Kinh thiên đại bí mật mà ta phát hiện chính là, mỗi buổi chiều sau khi học sinh tan học, Điền lão sư đều cùng một người đánh cờ trong phòng học.
Hơn nữa lần nào cũng thua, cho nên mới tức mình tự bày cờ ra nghiên cứu.” “Hơn nữa người đánh cờ cùng Điền lão sư lại là một người nam, các ngươi đoán xem là ai?” Thải Vân lại bắt đầu úp mở.
Lâm Hằng lắc đầu: “Ta lười đoán.” “Thải Vân ngươi mau nói đi, ta cũng không đoán ra được.” Lòng hiếu kỳ của Tú Lan bị khơi dậy, lay lay tay Thải Vân, thúc giục.
“Hehe, người này còn có quan hệ rất thân với nhà chúng ta đó, cũng họ Lâm.” Thải Vân cười nói.
Tú Lan chợt nảy ra ý nghĩ, đột nhiên hỏi: “Chẳng lẽ là Lâm Hải?” “Sao tẩu tử biết?” Thải Vân kinh ngạc, sao Tú Lan lại đoán chuẩn như vậy.
“Bởi vì Lâm Hải chơi cờ tướng rất lợi hại, nhị ca ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn.” Tú Lan cười nói.
“Thì ra là vậy à, vậy thì không có gì lạ, Lâm Hải đường ca chơi cờ tướng quá giỏi.
Ta lén nhìn trộm, lần nào cũng thắng đậm Điền lão sư, khiến Điền lão sư tức giận đến mức viết cả vào nhật ký mắng hắn đó.
Ta cảm thấy Lâm Hải ca đang theo đuổi Điền lão sư, nhưng hắn quá thẳng tính, cũng không biết nhường một chút.” Hồn bát quái của Thải Vân cháy hừng hực, nàng không dám đi chỗ khác buôn chuyện, lại muốn tìm người chia sẻ, nên tìm đến Tú Lan tẩu tử.
Bởi vì nàng ấy chưa bao giờ nói năng lung tung, nên nàng mới muốn tới đây chia sẻ.
“Đúng rồi, ca đừng nói lung tung đó nha, Tú Lan tẩu tử thì ta tin tưởng.” Thải Vân dặn thêm.
“Biết rồi.” Lâm Hằng lắc đầu, híp mắt nghỉ ngơi.
Bên cạnh, Thải Vân vẫn đang trò chuyện với Tú Lan.
Hai người họ căn bản không hề biết, kẻ đầu sỏ gây nên tất cả chuyện này đang ở ngay trước mắt các nàng.
Nghe Thải Vân nói vậy, Lâm Hằng cũng yên tâm, Lâm Hải xem như đáng tin cậy, có thể nghiêm túc làm theo những gì mình đã dặn, đúng là khả tạo chi tài a.
Các nàng trò chuyện một hồi, Lâm Hằng ngồi dậy nhìn Tú Lan hỏi: “Ngày mai ta xuống thành, ngươi thật sự không đi cùng sao?” Tú Lan lắc đầu: “Ta không đi, ngươi đi nhanh về nhanh, ta ở nhà chờ ngươi.” Lâm Hằng đành chịu: “Vậy được rồi, có thèm ăn gì không? Ta mua cho ngươi ít đồ về.” “Không có, ngươi cũng đừng mua quần áo gì cho ta mà tiêu tiền bừa bãi, về nhà ta không cho ngươi vào nhà đâu.” Tú Lan cảnh cáo.
Thải Vân ở bên cạnh tủm tỉm cười, bị Lâm Hằng vỗ vào đầu một cái.
Thải Vân hậm hực nói: “Nhị ca, ngươi đánh ta đến choáng váng rồi, ta sẽ ăn vạ nhà ngươi không đi nữa.” Lâm Hằng ha ha cười lạnh: “Không đi thì nhốt ngươi chung với lợn trong chuồng rồi cho lợn ăn luôn.” “Tức chết ta rồi! Ta đi đây, một con dê cũng không thả cho ngươi nữa.” Thải Vân thả Hiểu Hà xuống, xoay người rời đi.
Đi được nửa đường lại quay lại, cười hì hì: “Nhị ca, ngày mai đừng quên mua thêm mấy quyển sách cũ về nhé, đến lúc đó ta kiếm tiền trả lại cho ngươi.” “Ờ! Biết rồi.” Lâm Hằng vươn vai một cái, đứng dậy, đi thu dọn đồ đạc muốn mang vào thành bán.
Tất cả mọi thứ đều được xếp gọn gàng vào túi da rắn mờ đục, thời buổi này cũng không an toàn, của cải không thể để lộ ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, dương lịch ngày 7 tháng 7, âm lịch ngày 20 tháng 5, đúng vào tiết Tiểu Thử.
Bởi vì Lâm Hằng phải vào thành, Tú Lan làm cơm cho hắn, món ăn là thịt heo xào củ cải sợi chua.
Món này cực kỳ tốn cơm, Lâm Hằng ăn liền hai bát lớn.
Lúc chuẩn bị đi, Tú Lan vừa chỉnh lại quần áo cho hắn, vừa nhìn vào mắt hắn nói:
“Chú ý an toàn, đừng có mua đồ linh tinh về nhà, nhà mình cái gì cũng không thiếu, nếu không thì thật sự không cho ngươi vào nhà đâu đấy.” Lâm Hằng nhếch miệng cười: “Ngươi thật sự nhẫn tâm không cho ta vào nhà sao?” Tú Lan lườm hắn một cái: “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” “Yên tâm, không mua lung tung.” Lâm Hằng véo nhẹ tay lão bà, cầm đồ đạc rời đi.
Đến bên nhà cũ, cha và đại ca của Lâm Hằng đang khiêng lúa mạch xếp lên chiếc xe gỗ mới làm xong, hôm nay phải lên trấn nộp lương thực.
Không chỉ phải giao lương thực nộp thuế, mà còn muốn đi xay bột mì, trên trấn có máy xay bột cỡ lớn, xay tốt hơn nhiều so với tự mình dùng cối đá xay ở nhà.
“Cha, đại ca, ta đi trước a.” Lâm Hằng nhìn cha và đại ca nói.
“Có muốn bọn ta đợi ngươi ở trấn Hoàng Đàm không?” Lâm phụ hỏi.
“Không cần đâu, đến lúc đó ta tự mình về được.” Lâm Hằng lắc đầu.
“Được rồi, ngươi chú ý an toàn.” Lâm phụ dặn dò.
Bạn cần đăng nhập để bình luận