Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 93: Ta không có lừa ngươi nha, ta đều học chó sủa

**Chương 93: Ta không có lừa ngươi nha, ta đều học chó sủa**
Hai người vốn đang ở khu vực phồn hoa nhất của thành phố Giang Hải.
Mở hệ thống dẫn đường trên xe, bản đồ hiển thị lít nha lít nhít toàn là khách sạn và nhà nghỉ.
Hôm nay là chủ nhật, du khách và người đi đường khá đông, đại bộ phận khách sạn đều đã hết phòng.
Thẩm Lãng lái xe tìm hơn mười phút, mới đặt trước được một phòng tại khách sạn năm sao.
Khách sạn này giá cả khá đắt đỏ, nên vẫn còn lại không ít phòng hạng sang.
Sau khi dừng xe xong tại bãi đỗ xe chuyên dụng của khách sạn, Tô Nhạc Tuyên bắt đầu trở nên do dự, tốc độ đi đường cũng chậm lại hẳn.
Thẩm Lãng thấy tình hình như vậy, liền tranh thủ thời gian nắm lấy tay Tô Nhạc Tuyên đi vào thang máy.
Hai người đi đến quầy lễ tân, Thẩm Lãng lấy thẻ căn cước của mình ra, sau đó ôn nhu gọi: "Bảo bối, đưa thẻ căn cước cho ta."
Tô Nhạc Tuyên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, liếc nhìn nữ nhân viên phục vụ đang mỉm cười.
Đối với nàng mà nói, cùng một người con trai đến khách sạn thuê phòng, chẳng khác nào đang nói cho cô nhân viên này biết, mình và Thẩm Lãng đến phòng để làm gì.
"Bảo bối, đưa thẻ căn cước cho ta đi mà, người ta đang chờ để làm thủ tục đây."
Thẩm Lãng lại dùng giọng mềm mỏng khuyên nhủ: "Dù sao bên ngoài mưa lớn như vậy, chúng ta cũng không thể quay về được, ở lại một đêm thì có sao đâu."
"Cho ngươi này!"
Tô Nhạc Tuyên do do dự dự móc thẻ căn cước trong túi ra, sau đó ngượng ngùng quay đầu đi, né tránh ánh mắt vừa lễ phép vừa như dò xét thấu hiểu của nữ phục vụ.
"Vừa rồi tôi có đặt trước trên phần mềm, họ Thẩm."
Thẩm Lãng đưa chứng minh thư của cả hai người cho nhân viên phục vụ, giọng nói nhanh chóng mà ngắn gọn: "Đặt trước là hai người, phòng hạng sang, một ngày, cảm ơn."
"Được rồi Thẩm tiên sinh, tôi làm thủ tục cho ngài ngay đây."
Nữ nhân viên phục vụ thân thiện cười cười, kín đáo liếc nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi một chút.
Với tư cách là nhân viên phục vụ của khách sạn năm sao, nàng mỗi ngày đều phải tiếp đón đủ loại khách hàng.
Cô gái xinh đẹp trước mắt này, rõ ràng là lần đầu tiên đi cùng bạn trai đến khách sạn.
Nhìn dáng vẻ thấp thỏm thẹn thùng này của nàng, đợi lát nữa cùng chàng trai này vào phòng, chỉ sợ không chỉ đơn giản là ở lại một đêm.
Về phần chàng trai này, có phải lần đầu tiên dẫn bạn gái đến khách sạn hay không thì không biết.
Chỉ có điều, xét từ thái độ có vẻ nôn nóng và vẻ mặt hoàn toàn không hề căng thẳng này, nếu không phải là muốn tranh thủ thời gian ra tay với cô gái, tránh đêm dài lắm mộng, thì cũng tuyệt đối không phải là mối tình đầu của cô gái này!
"Lại một tên tra nam."
Nữ nhân viên phục vụ bất đắc dĩ thầm thở dài, nhưng vẫn kiên nhẫn làm thủ tục nhận phòng cho hai người.
Nàng không muốn vì nhiều chuyện mà bị đuổi việc, huống chi chàng trai này ít nhất cũng có ngoại hình sáng sủa, vóc dáng nhìn qua cũng không tệ.
Ít ra cũng tốt hơn nhiều so với mấy gã đàn ông bụng phệ, tóc tai hói hết, chỉ được cái trong túi rủng rỉnh tiền.
"Chỉ có thể nói là trong cái rủi có cái may đi."
Nữ phục vụ liếc nhìn gương mặt đẹp trai của Thẩm Lãng một chút, sau đó đưa thẻ phòng cho Thẩm Lãng: "Chào ngài Thẩm tiên sinh, đây là thẻ phòng của ngài, 0219."
"Cảm ơn."
Thẩm Lãng nhận lấy thẻ phòng, nắm bàn tay nhỏ của Tô Nhạc Tuyên, đi về phía thang máy.
Đi được nửa đường, bước chân Tô Nhạc Tuyên dần chậm lại, vẻ mặt cũng bắt đầu lộ rõ sự giằng co, thái độ kháng cự bắt đầu manh nha.
Đến cửa thang máy, Tô Nhạc Tuyên thậm chí không muốn đi vào, vẻ mặt khó xử nhìn Thẩm Lãng, đồng thời theo bản năng muốn gỡ bàn tay đang nắm cổ tay nàng của hắn ra.
"Bảo bối, bên ngoài đang mưa to mà, chúng ta ở lại một đêm rồi đi."
"Tìm nhân viên mượn dù à? Hôm nay chủ nhật, người ta bận lắm, ta vừa mới tiêu năm ngàn tệ này, không vào xem khách sạn thế nào, chẳng phải lãng phí sao?"
"Bây giờ về trường học? Nhưng tối qua ta ngủ không ngon, bây giờ lại mưa lớn thế này, lát nữa nếu xảy ra chuyện gì thì không hay đâu."
"Ta thề, nếu như ta đụng vào ngươi, ta là chó được không? Ta chỉ ôm ngươi tâm sự thôi, sẽ không khi dễ ngươi."
Thẩm Lãng nói hết lời ngon tiếng ngọt, mãi đến khi giơ bốn ngón tay lên thề, mới dụ được Tô Nhạc Tuyên vào trong thang máy.
Thang máy lên đến tầng có phòng của Thẩm Lãng, hắn vừa ôm Tô Nhạc Tuyên, vừa nói những lời ngon ngọt để dỗ dành và đảm bảo.
Đi vào phòng mình, Thẩm Lãng buông Tô Nhạc Tuyên ra, lấy thẻ phòng mở cửa.
Chỉ nghe một tiếng "tít" nhỏ.
Thẩm Lãng vừa đẩy cửa ra, Tô Nhạc Tuyên lập tức quay người định chạy.
Thẩm Lãng phản ứng cực nhanh, thẻ phòng còn chưa kịp cất vào túi, tay kia đã trực tiếp ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng.
"Thẩm heo, ngươi, ngươi thả ta ra."
Tô Nhạc Tuyên không ngờ sức lực Thẩm Lãng lại lớn như vậy, một tay đã có thể ôm chặt mình, nàng vừa đá chân loạn xạ giãy giụa vừa nói.
"Ta đột nhiên nhớ ra có mấy quyển sách chưa mang, ta muốn về nhà một chuyến, ngươi mau thả ta ra nha!"
"Không được, ngươi đã đồng ý với ta rồi, khách sạn ta cũng đã đặt xong, bây giờ ngươi chạy là thế nào?"
Thẩm Lãng một tay bế Tô Nhạc Tuyên đi vào phòng, cắm thẻ phòng vào khe để bật điện, tức thì tất cả các thiết bị điện và đèn đóm trong phòng đều sáng lên.
Tô Nhạc Tuyên vẫn cứng miệng không thừa nhận: "Ta, ta đáp ứng ngươi lúc nào!"
"Vậy ngươi nói xem việc ngươi mang theo thẻ căn cước là có ý gì?"
Thẩm Lãng đặt Tô Nhạc Tuyên xuống chiếc giường lớn mềm mại, sau đó chống hai tay xuống giường, từ trên cao nhìn xuống cô nương ngạo kiều này hỏi.
"Chẳng lẽ ngươi muốn nói với ta, ngươi đã trưởng thành rồi? Vừa tròn mười tám tuổi?"
"Ngươi..."
Tô Nhạc Tuyên cố nén ý cười, ngượng ngùng quay đầu đi, hai tay ôm chặt trước ngực, ra vẻ ngạo kiều thà chết chứ không chịu khuất phục.
"Ngươi, ngươi vừa mới nói, nếu ngươi khi dễ ta, ngươi là chó, ngươi lừa ta!"
"Gâu!"
Thẩm Lãng không chút do dự sủa một tiếng, vẻ mặt đầy hứng thú hỏi: "Ta đâu có lừa ngươi, ta đã học chó sủa rồi này, ngươi còn muốn ta thế nào nữa?"
"Ngươi..."
Tô Nhạc Tuyên ngượng không chịu nổi, trừng to mắt, không ngờ lại còn có kiểu mánh khóe này.
"Nhạc Tuyên ~"
Thẩm Lãng hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cặp đùi trắng nõn của Tô Nhạc Tuyên, liên tục hôn nhẹ lên chiếc cổ trắng như tuyết của nàng.
Tô Nhạc Tuyên dần dần mất đi sức chống cự, Thẩm Lãng đã giành được thắng lợi trong trận chiến này!
Tô Nhạc Tuyên đang ôm hai tay cũng từ từ buông ra, ấm ức tủi thân oán giận nói: "Ngươi, ngươi thật đáng ghét, chỉ biết khi dễ ta."
Thẩm Lãng nghe xong lời này, liền biết là có hy vọng.
"Bảo bối, hay là ngươi đi tắm trước đi, ta chờ ngươi."
Thẩm Lãng hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của Tô Nhạc Tuyên, đứng dậy lấy ra điếu thuốc, đi đến bên cửa sổ nhìn mưa to ngoài trời, thờ ơ nói.
"Thật sự không muốn, chúng ta bây giờ lái xe về luôn cũng được, ta đã nói rồi, ta sẽ tôn trọng ý muốn của ngươi."
Ở chung với Tô Nhạc Tuyên lâu như vậy, tính tình của nàng sớm đã bị Thẩm Lãng nắm rõ như lòng bàn tay.
Chỉ cần ngươi thể hiện thành ý và thái độ, để nàng thấy được tấm lòng chân thật của ngươi, miễn không phải là chuyện vi phạm nguyên tắc, Tô Nhạc Tuyên sẽ không từ chối.
Tô Nhạc Tuyên co người trên giường, ánh mắt ngập tràn xao động liếc nhìn Thẩm Lãng một cái.
Sau một lát do dự không quyết, Tô Nhạc Tuyên cuối cùng vẫn cắn môi rời giường, sau đó giật lấy điếu thuốc Thẩm Lãng sắp châm trong miệng, đáng yêu lườm hắn một cái, lúc này mới ôm áo ngủ của khách sạn đi vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm vọng ra, trong lòng Thẩm Lãng khẽ động, liền trao đổi với hệ thống trong đầu.
"Hệ thống, mở rương báu thần bí!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận