Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 497: tích lũy lâu như vậy , toàn bộ cho các ngươi!

Chương 497: Tích lũy lâu như vậy, toàn bộ cho các ngươi!
Với vai trò đạo diễn kiêm biên kịch, ngay trong ngày kịch bản phim truyền hình mới của Thẩm Lãng được định, hắn liền tạm biệt các bạn gái để lao đầu vào công việc quay phim bận rộn.
Trong quá trình quay phim, Thẩm Lãng không chỉ phải chú ý từng chi tiết, mà còn phải không ngừng điều chỉnh kịch bản để thích ứng với tình hình thực tế.
Một vài tình tiết có khả năng không phù hợp với thị hiếu thẩm mỹ của khán giả đương đại, hắn còn phải thường xuyên thức đêm sửa chữa lại nội dung.
Đồng thời, Thẩm Lãng cũng tích cực trao đổi, giao tiếp với các diễn viên, dẫn dắt bọn hắn thể hiện nhân vật tốt hơn.
Đề tài phim truyền hình mới của Thẩm Lãng là kỳ ảo cổ trang, đội ngũ nhân vật chính cần phải thu thập Linh Khí ở đủ loại địa vực để cứu vớt thế giới.
Để bộ phim này có cảm giác chân thực và sự đồng cảm về mặt tình cảm hơn, Thẩm Lãng quyết định áp dụng phương thức quay ngoại cảnh thực tế.
Hắn tự mình tuyển chọn đoàn đội quay phim thuộc công ty mình, cũng ký hợp đồng với mấy diễn viên hạng hai rất có tiềm lực, mang theo đoàn đội lái xe đi khắp cả nước để quay phim, lấy bối cảnh.
Từ đô thị phồn hoa đến thôn quê yên tĩnh, từ thảo nguyên rộng lớn đến núi cao hiểm trở, Thẩm Lãng dẫn theo toàn bộ đoàn làm phim bôn ba khắp nơi, tìm kiếm những bối cảnh quay phù hợp nhất, mỗi một cảnh sắc đều trở thành bối cảnh cho câu chuyện trong phim.
Trong hơn hai tháng, Thẩm Lãng gần như bay khắp cả nước, vé máy bay mà đoàn làm phim tích lũy được đã lên tới mấy trăm tờ.
Khác với phim điện ảnh, việc quay phim truyền hình cần nhiều thời gian và chi phí hơn, trong hơn hai tháng quay, tình tiết của nhóm nhân vật chính mới chỉ tiến hành được hai phần ba.
Cho dù phim truyền hình quay xong, cộng thêm làm kỹ xảo và hậu kỳ, cũng phải tốn thêm một hai tháng nữa.
Chỉ khi nào tình tiết và tiến độ quay phim không có bất kỳ sai sót nào, Thẩm Lãng mới có thời gian tâm sự với các bạn gái.
Ngày 25 tháng 12, một ngày gió lạnh xen lẫn, tại điểm du lịch Cửu Trại Câu, tỉnh Tứ Xuyên, đoàn phim của Thẩm Lãng đang lấy bối cảnh quay phim tại đây.
Vào lúc nghỉ trưa, Tô Lạc Tuyên gọi video tới.
Đối với người bạn trai mấy tháng nay cứ bay tới bay lui khắp cả nước, Tô Lạc Tuyên với tính cách náo nhiệt, thích gây chuyện không cần phải nói là hâm mộ đến mức nào.
Mỗi lần hai người trò chuyện, Thẩm Lãng lại kể về phong thổ và các điểm du lịch xung quanh.
Tô Lạc Tuyên đã nhiều lần muốn trốn khỏi trường học, dẫn theo cô bạn thân tốt cùng đi chơi sóng gió với Thẩm Lãng.
Mấy ngày trước khi biết Thẩm Lãng đang lấy cảnh ở Cửu Trại Câu, Tô Lạc Tuyên cứ một mực la hét muốn xem Cửu Trại Câu trông như thế nào.
Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, Thẩm Lãng liền chiều theo ý muốn, kết nối video với cô bạn gái nhỏ.
Khoảng thời gian này Thẩm Lãng tuy bận rộn, nhưng từ đầu đến cuối không hề lơ là tình cảm với mấy cô bạn gái, về cơ bản mỗi buổi tối hoặc lúc nghỉ trưa đều sẽ trò chuyện với các nàng mười mấy phút.
Thành phố Giang Hải nhiệt độ cũng đột ngột hạ xuống, Tô Lạc Tuyên và Diệp Hân Hân hai người đều sợ lạnh, dứt khoát trốn luôn trong ký túc xá, không chịu ra ngoài chơi.
Hai cô bạn thân nằm trên cùng một chiếc giường, chui trong cùng một chiếc chăn, hai gương mặt xinh đẹp tinh xảo được ánh sáng màu cam tỏa ra từ chiếc máy sưởi nhỏ bên cạnh chiếu rọi nhè nhẹ.
“Oa! Đẹp quá đi!” Tô Lạc Tuyên ôm khuôn mặt ấm áp, nhìn mặt hồ trắng xóa như tuyết qua màn hình, hâm mộ bĩu môi: “Thẩm Trư, ta cũng muốn đến đó chơi.” “Sao cảm giác không đẹp bằng mấy tấm ảnh trên mạng nhỉ?” Diệp Hân Hân thật sự không thấy chỗ đó đẹp, ngược lại còn thắc mắc hỏi.
“Thẩm Lãng, ngươi chắc đó là Cửu Trại Câu không vậy? Sách giáo khoa tiểu học của ta miêu tả Cửu Trại Câu là ngũ sắc rực rỡ cơ mà.” “Đó là những mùa khác mới có, mùa đông Cửu Trại Câu không đẹp lắm đâu, mùa hè với mùa thu đến mới đẹp.” Thẩm Lãng xoay màn hình điện thoại di động, rồi lại vẽ vời viễn cảnh cho hai cô bạn gái.
“Đợi đầu xuân sang năm ta lái xe đưa hai ngươi tới chơi, nghe người dân địa phương nói, mùa xuân ở Cửu Trại Câu là đẹp nhất, chẳng khác nào tiên cảnh cả.” “Được lắm được lắm!” Tô Lạc Tuyên vui vẻ ra mặt đồng ý, đã tưởng tượng đến khoảng thời gian ba người cùng nhau du lịch ở Cửu Trại Câu.
“Thẩm Lãng, chừng nào thì ngươi về vậy?” Diệp Hân Hân cười hì hì hỏi một câu: “Mấy ngày nay Lạc Tuyên ngày nào cũng oán trách ngươi chỉ biết quay phim kiếm tiền, chẳng thèm để ý đến cảm nhận của nàng đâu.” “Ta nói lúc nào chứ!” Tô Lạc Tuyên ngạo kiều không thừa nhận, nhưng nàng quả thực đã phàn nàn những điều này với Diệp Hân Hân.
Tô Lạc Tuyên biết Thẩm Lãng đang kiếm tiền, nàng ngại nên cũng sẽ không vô lý phàn nàn rằng Thẩm Lãng chỉ biết kiếm tiền, ngược lại còn thường xuyên nhắc nhở hắn trời lạnh phải chú ý giữ ấm.
Nhưng nói gì thì nói, Tô Lạc Tuyên cũng chỉ là một cô gái tầm hai mươi tuổi đang yêu, nàng có thông tình đạt lý đến đâu, đối mặt với việc bạn trai hơn hai tháng không ở bên cạnh mình, trong lòng cũng sẽ có chút cảm xúc oán trách.
Lâu dần, Tô Lạc Tuyên trút hết những cảm xúc này cho cô bạn thân tốt.
Đây cũng là lý do tại sao, cho dù một cặp tình nhân ở bên nhau, chàng trai cũng không bao giờ hiểu bạn gái mình bằng cô bạn thân của nàng.
Dù sao quan hệ bạn thân mà tốt, có khi ngay cả mình thích tư thế nào và cảm giác ra sao cũng sẽ kể hết một năm một mười cho bạn thân nghe.
“Mấy ngày nữa là có thể về rồi.” Thẩm Lãng vui vẻ cười: “Ta phải về công ty bàn bạc với bộ phận hậu kỳ những thứ liên quan đến tình tiết, đến lúc đó ta về ở cùng các ngươi mấy ngày.” “Thật hả!?” Hai cô bạn thân trăm miệng một lời vui vẻ nói, Diệp Hân Hân lại càng vui đến mắt cũng sáng lên, nỗi nhớ nhung nàng dành cho Thẩm Lãng cũng không kém gì cô bạn thân.
Thẩm Lãng gật đầu hứa hẹn: “Ừm, đến lúc đó mời các ngươi ăn lẩu, ở cùng các ngươi mấy ngày cho đã.” “Thẩm Trư, không được gạt ta!” Tô Lạc Tuyên phồng má, nỗi tủi thân và oán trách trong lòng lập tức trào dâng: “Ngươi đã bao lâu rồi không ở bên cạnh ta, nhà ai có bạn gái mà lại nuôi thả như ngươi chứ.” Tô Lạc Tuyên và Thẩm Lãng yêu nhau lâu như vậy, ngoài mấy người trong ký túc xá biết ra, trong trường không ai biết bạn trai của Tô Lạc Tuyên là ai.
Bởi vì tính chất đặc thù trong công việc của Thẩm Lãng, Tô Lạc Tuyên cũng chưa bao giờ gióng trống khua chiêng nói cho người khác biết, bạn trai mình chính là đạo diễn Thẩm Lãng đang nổi đình nổi đám lúc này.
Mặc dù trong lòng luôn oán trách Thẩm Lãng chỉ biết vùi đầu vào công việc, nhưng mỗi khi hai người bạn cùng phòng khác hỏi tại sao dạo này Thẩm Lãng không trò chuyện với nàng, Tô Lạc Tuyên luôn giải thích thay Thẩm Lãng là do công việc quá bận.
Lúc chuyện của Diệp Nhất Nam bị lộ ra trước đó cũng vậy, Tô Lạc Tuyên trong lòng khỏi phải nói là tủi thân đến mức nào, rõ ràng mình mới là bạn gái của Thẩm Lãng, lại không thể công khai thừa nhận và giải thích.
Trên thực tế, Tô Lạc Tuyên không chỉ một lần muốn thoải mái khoe khoang với thầy trò toàn trường: Bạn trai ta là đạo diễn Thẩm Lãng!
【1: Xin lỗi, xin lỗi, chắc chắn không lừa ngươi, xuống máy bay ta còn chẳng về công ty, lái xe thẳng đến tìm ngươi luôn! {Mãnh liệt đề cử}】 【2: Mấy nữ sinh các ngươi thật là, không biết bây giờ đang là thời kỳ sự nghiệp đi lên của ta sao? Cả ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện tình tình ái ái này, ngươi lấy tiền nuôi ta hả? {Không đề cử}】 【3: Chắc chắn không lừa ngươi đâu nha, mấy tháng nay ta nhớ ngươi và Hân Hân đến phát điên rồi, đợi ta trở lại, tích lũy bấy lâu nay sẽ cho các ngươi hết! {Đề cử}】 Phân tích lựa chọn 1: Đối với nữ sinh đang trong tình yêu cuồng nhiệt mà nói, nàng vĩnh viễn hy vọng chàng trai mình thích có thể bất chấp tất cả chạy về phía nàng, tạo ra một chút bất ngờ kiểu ‘hồi mã thương’ thì không còn gì thích hợp hơn.
“Xin lỗi, xin lỗi, nhất định không lừa ngươi đâu, xuống máy bay liền tới tìm ngươi trực tiếp.” Thẩm Lãng nói lời thề son sắt xong, lại nhướng mày cười một tiếng.
“Mấy tháng nay ta nhớ ngươi và Hân Hân đến phát điên rồi, đợi ta trở về, tích lũy bấy lâu nay sẽ cho các ngươi hết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận