Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 163: Ca, ngươi đập cái này có thể kiếm bao nhiêu tiền?

"Ai da, nặng chết người rồi, đừng nghịch nữa."
Nói xong lời ghét bỏ, Thẩm Lãng lại đưa tay kéo lại hai chân Thẩm Lâm Lâm, cõng nàng đi tới thang máy.
Thẩm Lâm Lâm vội vàng phản bác: "Mới không nặng, ta mới 95 cân đâu, Nhiễm Nhiễm đều có 102 cân rồi."
"Vậy thì qua mấy ngày ca mời ngươi ăn bữa ngon, để thể trọng ngươi vượt qua nha đầu kia."
"Được lắm được lắm, sau trường học của chúng ta mở một nhà hàng Tây mới, ca ngươi có rảnh mang ta đi nhé."
"Được... Hả? Thẩm Lâm Lâm ngươi làm sao vậy?"
Thẩm Lãng nghiêng đầu qua hỏi: "Ngươi gọi tiếng 'ca' này đúng là càng ngày càng thuận miệng nha, không gọi ta lão đăng nữa à?"
Thẩm Lâm Lâm né tránh đối mặt với Thẩm Lãng, khuôn mặt chôn trên tấm lưng rộng của Thẩm Lãng, ngạo kiều hừ một tiếng: "Hôm nay tâm tình ta tốt, có thể gọi ngươi vài tiếng ca."
"Vậy ngươi vẫn cứ gọi ta lão đăng đi, ta nghe dễ chịu hơn chút."
"Ừm hừ ~ ta không ~ "
. . . .
Hai huynh muội mua xong đồ ăn trở về, lão lưỡng khẩu vừa vặn tan làm về.
Thẩm Nhiễm Nhiễm cũng học thêm xong trở về, đang đeo tai nghe ngồi trên ghế sô pha, tập trung tinh thần luyện nghe tiếng Anh.
"Ừm? Sao không ai nói gì vậy?"
Thẩm Lãng đổi giày xong, phát hiện lão lưỡng khẩu đang đứng ở phòng khách nhìn mình chằm chằm không nói lời nào, dường như có tâm sự gì đó, bầu không khí phòng khách yên tĩnh có chút kỳ quái.
"Về là tốt rồi."
Lão cha Thẩm Thành Nhân nặn ra một nụ cười gượng ép, đi lên phía trước nhận lấy rau củ quả trong tay Thẩm Lãng, nhìn sâu Thẩm Lãng một cái, quay người đi vào bếp bận rộn.
"Mẹ? Ta đã trở về?"
Thẩm Lãng nghiêng đầu, nhìn bà Trình không nói một lời, làm bộ kỳ quái hỏi: "Cũng không có gì muốn nói sao, mấy tháng không gặp, đứa con trai sống sờ sờ đây này!"
"Vậy có muốn ta cúi người chào ngươi không?"
Trình Lệ Quyên phì cười một tiếng, cưng chiều vỗ lên người đứa con trai cao lớn một cái.
"Ừm, phản ứng này mới đúng."
Ngay lúc Thẩm Lãng cười đùa nhìn về phía Trình Lệ Quyên, nàng lại hốt hoảng tránh ánh mắt Thẩm Lãng, xoay người vào bếp phụ giúp.
"Hít... Có gì đó không đúng."
Những thay đổi biểu cảm nhỏ nhặt này, trước kia Thẩm Lãng chắc chắn không phát hiện ra.
Nhưng dưới sự tẩy lễ của hệ thống, năng lực nhìn mặt đoán ý của Thẩm Lãng cực mạnh.
Hắn có thể mơ hồ cảm giác được, lão lưỡng khẩu nhất định có chuyện gì đó giấu diếm mình.
"Ngươi cũng thấy không đúng à? Mấy ngày nay, phụ mẫu đều lo lắng lắm."
Thẩm Lâm Lâm ghé sát Thẩm Lãng nhỏ giọng nhắc nhở một tiếng.
"Nhất là lão mụ, toàn ở một mình trong phòng ngủ, lật xem album ảnh cũ của chúng ta mà thở dài, mỗi lần đi ra đều khóc sưng cả mắt."
"Hít..."
Thẩm Lãng hít một hơi sâu: "Không phải là cha ngoại tình chứ? Bọn họ gần đây có hành động gì khác thường không?"
"Ta thấy rất có khả năng, gần đây cha thường xuyên nói chuyện qua điện thoại."
Thẩm Lâm Lâm nghiêm túc nói nhỏ.
"Bây giờ điện thoại di động của cha vừa reo lên, cha lần nào cũng về phòng ngủ để nghe, lão mụ đều đi theo, còn cảnh cáo không cho chúng ta qua đó nghe."
"Trời ạ, không phải thật sự ngoại tình đấy chứ."
Thẩm Lãng không rét mà run lẩm bẩm một tiếng.
Chẳng lẽ đây chính là hình phạt cho việc mình làm cặn bã nam sao? Lão lưỡng khẩu tuổi đã cao còn ngoại tình?
Nhưng trong ấn tượng của Thẩm Lãng, lão cha Thẩm Thành Nhân là người đàn ông cực kỳ coi trọng gia đình, không giống người sẽ ngoại tình.
Thẩm Lãng nảy ra ý hay, quả quyết mở năng lực 'Thần Chi Nhãn', bắt đầu cẩn thận tra xem tài liệu chi tiết của lão lưỡng khẩu.
Nghi ngờ thì đúng, nhưng tình trạng hôn nhân của lão lưỡng khẩu không có biểu hiện bất thường, đều không có cảnh báo vượt quá giới hạn.
"Lão gia tử không ngoại tình, vậy thì chắc là chuyện khác rồi."
Thẩm Lãng khẽ thở phào.
Lão lưỡng khẩu không có ý định ly hôn, vậy chắc chắn là chuyện khác ảnh hưởng đến tâm trạng của lão lưỡng khẩu.
Một gia đình năm người, việc vặt phức tạp gì cũng có thể gặp phải, làm sao có thể thuận buồm xuôi gió được?
Lão lưỡng khẩu đều có công việc ổn định, nhà cũng không thiếu tiền.
Nếu như thiếu tiền, lão mụ Trình Lệ Quyên chắc chắn sẽ tìm mình lấy tiền cứu cấp trước tiên.
Đã không phải vấn đề tiền bạc, mà lão lưỡng khẩu lại không vui nói ra, vậy thì Thẩm Lãng cũng đành chịu, chỉ có thể để mặc bọn họ tự giải quyết.
. . . .
"A, ca về lúc nào vậy?"
Thẩm Nhiễm Nhiễm tháo tai nghe xuống, vui mừng nhìn Thẩm Lãng đang bưng thức ăn.
"Ngươi mà tập trung thêm chút nữa, có thể đạt tới cảnh giới người máy hợp nhất, trốn vào 'Anh ngữ Thần Vực' luôn rồi."
Thẩm Lãng trêu một tiếng, cưng chiều nói: "Mau đi rửa tay, chuẩn bị ăn cơm."
"Vâng ạ."
Dọn xong đồ ăn lên bàn, năm người vây quanh bàn tròn ngồi xuống.
Khác với bầu không khí náo nhiệt ồn ào thường ngày, không khí bàn ăn tối nay lạnh tanh khó hiểu, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài câu chuyện phiếm vụn vặt bình thường.
Người ngày thường cực kỳ quan tâm và hay nói nhiều với ba đứa con: Trình Lệ Quyên.
Giờ phút này lại lòng nặng trĩu tâm sự mà ăn uống, ánh mắt phức tạp thỉnh thoảng nhìn về phía ba huynh muội đang ồn ào.
Ăn cơm xong, ba huynh muội ngồi trên ghế sô pha vừa nói vừa cười trò chuyện.
Lão phụ thân Thẩm Thành Nhân ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn ba huynh muội đang huyên náo, Trên gương mặt hơi tang thương hiện ra một nụ cười vui mừng yếu ớt, trong khóe mắt dường như còn ẩn giấu giọt lệ không dễ phát hiện.
Trình Lệ Quyên bưng tới một chậu ô mai, đặt trước mặt ba người, sau đó vỗ vỗ Thẩm Thành Nhân đang xúc động, ra hiệu bằng ánh mắt cho hắn.
"Cha mẹ, ta vừa mua chiếc xe mới, chiếc này các ngươi cứ lấy mà đi,"
Thẩm Lãng móc chìa khóa chiếc Mercedes của mình đặt lên bàn, cười nói.
"Mặt khác, ta không ở nhà nên nhiều chuyện ta cũng không biết, nhưng mà các ngươi có chuyện gì thì đừng giấu trong lòng, Lúc ta quay phim có quen biết nhiều bạn bè, ở đây bọn hắn vẫn có thể giúp ta không ít việc."
"Thằng nhóc ngốc này, chúng ta có thể có chuyện gì chứ? Bây giờ là xã hội pháp trị, làm gì có nhiều chuyện xấu xa như vậy."
Thẩm Thành Nhân nắm chặt tay Trình Lệ Quyên, vui mừng cười nói.
"Ta với mẹ ngươi vẫn còn tiền tiết kiệm, tạm thời không cần tiền của ngươi đâu, cha biết gần đây ngươi kiếm được tiền, nhưng ngươi cũng đừng vung tay quá trán, tiền bạc tiêu nhanh lắm đấy."
"Đúng đó, xe này của ngươi mới đi được bao lâu? Lại đổi xe rồi."
Trình Lệ Quyên nặn ra một nụ cười, lại khôi phục bộ dạng bà mẹ lắm lời thường ngày: "Có tiền cũng không nên tiêu như thế, chờ sau này ngươi kết hôn với Tô cô nương, có nhiều chỗ ngươi cần dùng tiền lắm đó."
"Thì chẳng phải ta kiếm được tiền, lại không có quá nhiều chỗ cần dùng tiền lắm mà."
Thẩm Lãng cười đắc ý nói: "Dù sao sau này trong nhà cần tiền gấp, lão lưỡng khẩu cứ gọi điện thoại tìm ta lấy bất cứ lúc nào, hai ngươi cũng vậy, muốn gì cứ thoải mái mua."
"Tốt!!"
"Yêu lão ca ngươi!"
Hai tỷ muội mừng phát điên dán vào hai bên vai Thẩm Lãng, phụ mẫu hai người nhìn nhau, cũng nở nụ cười vui mừng.
"Ài, ca, ngươi quay cái đoản thị tần kia kiếm được bao nhiêu tiền rồi?"
Thẩm Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãng, vô cùng hưng phấn hỏi.
"Ta nghe nói cái đó kiếm tiền lắm đó, có đạo diễn một tháng kiếm được hơn mấy trăm vạn luôn, bây giờ trên Đẩu Âm toàn là mấy màn kịch ngắn chuyển thể từ tiểu thuyết của các ngươi."
Thẩm Lãng vừa định nói gì đó thì điện thoại Wechat bất ngờ vang lên một tiếng, Cố Lâm Ngữ vừa gửi tới lợi nhuận hôm nay của đoản thị tần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận