Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 300: Thẩm Nhiễm Nhiễm: Nhiễm nhiễm thích nhất ngươi!

Chương 300: Thẩm Nhiễm Nhiễm: Nhiễm Nhiễm thích ngươi nhất!
Buổi tối, Thẩm Lãng mang theo hai cô em gái đi đến bờ biển.
Sóng biển vỗ nhẹ vào bờ, phát ra tiếng vang trong trẻo, ánh trăng rải trên mặt biển, hiện ra ánh sáng màu bạc.
Hai cô nhóc nô đùa đuổi bắt nhau trên bãi cát phía trước, thỉnh thoảng dừng lại vỗ vào sóng biển, chụp ảnh.
Khi sóng biển tràn lên bãi cát, các nàng cười thét lên rồi bỏ chạy, đuổi theo bước chân của sóng biển.
Thẩm Lãng ở phía sau dùng điện thoại nhắn Wechat, dỗ dành Tô Nhạc Tuyên vừa mới ăn dấm.
Thẩm Nhiễm Nhiễm lần này làm có chút quá đáng, khiến cô bạn gái nhỏ này của Thẩm Lãng phải ăn không ít dấm.
Thẩm Lãng dỗ hơn nửa giờ mới dỗ được nàng, đồng thời hứa rằng sau nửa giờ nữa sẽ lái xe về với nàng.
"Ca, không phải nói đến chơi sao, anh cứ cầm điện thoại mãi làm gì vậy."
Thẩm Nhiễm Nhiễm đi tới, thấy Thẩm Lãng có vẻ như trút được gánh nặng, nhíu mày phàn nàn.
“Đúng đó!"
Thẩm Lâm Lâm phủi cát trong tay: "Bây giờ chưa kết hôn đã chiều ngươi như vậy, thế kết hôn rồi thì còn thế nào nữa?"
“Haizz, ta nói hai đứa này, sau này có thể đừng làm mấy trò này nữa không.” Thẩm Lãng biết hai cô nhóc này hơi dính mình, nhưng lại không thể nói lời quá tuyệt tình, chỉ đành cười khổ khuyên bảo.
"Lúc nhỏ các ngươi quấn lấy ta thì còn được, bây giờ lớn rồi, cũng nên biết chừng mực đi chứ. Lão ca của các ngươi sau này còn phải rời cha mẹ ra ngoài thành gia lập nghiệp, các ngươi cũng phải đi lấy chồng!"
"Thôi đi, ai thèm quấn lấy ngươi chứ, không biết xấu hổ!"
Thẩm Lâm Lâm khinh thường nói một tiếng, ngược lại thì Thẩm Nhiễm Nhiễm mỉm cười, chậm rãi nói.
"Ca, ngươi còn nhớ lúc em học sơ trung, bị mấy tên côn đồ ngoài trường chặn trong ngõ hẻm, suýt nữa bị bọn chúng đánh, sau đó là ngươi xông tới giúp em không?"
“Lúc sơ trung…” Thẩm Lãng cố gắng nhớ lại một lát, bỗng nhiên mặt già đỏ bừng, cằn nhằn: "Không phải đã nói, sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa sao!"
Chuyện này bề ngoài thì đúng là Thẩm Lãng anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng thực tế đây lại là một vết nhơ mà Thẩm Lãng đời này không bao giờ muốn nhắc tới.
Hồi học sơ trung, Thẩm Lâm Lâm không biết thế nào lại chọc phải mấy tên côn đồ ngoài trường, bị mấy tên côn đồ đó cùng đám nữ sinh hư hỏng chặn trong ngõ hẻm.
Thẩm Lãng hôm đó vừa lúc đi đón hai cô em tan học đi mua đồ ăn, Thẩm Lâm Lâm vô cùng lo lắng chạy tới nói chuyện này cho Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không cần suy nghĩ, chạy thật nhanh đến con hẻm nhỏ đó.
Ai ngờ đám học sinh trung học thời đó đứa nào đứa nấy đều cao lớn khỏe mạnh, còn thể chất của Thẩm Lãng khi ấy hoàn toàn gầy trơ xương.
Kết quả tự nhiên có thể tưởng tượng được, căn bản không nói đến chuyện quả bất địch chúng, hoàn toàn chính là bị nghiền ép đơn phương.
Thẩm Lãng, một học sinh cấp ba cao to, lại bị mấy đứa học sinh trung học chặn trong ngõ hẻm đánh cho một trận tơi bời, mắt kính cũng bị đập vỡ.
Mặc dù sau đó cha mẹ Thẩm Lãng đã ra mặt, khiến mấy đứa học sinh trung học kia phải bồi thường không ít tiền, còn gây áp lực với nhà trường, để bọn chúng đều bị trường học đuổi học.
Nhưng chuyện bị học sinh trung học đập vỡ mắt kính này, khiến Thẩm Lãng bị mấy người anh em tốt cười suốt nhiều năm.
Thẩm Lãng vốn đã sắp quên hẳn chuyện này, ai ngờ cô nhóc này lại nhắc tới, khiến Thẩm Lãng đột nhiên nhớ lại chuyện cũ đáng xấu hổ này.
Học sinh cấp ba bị học sinh trung học đập vỡ mắt kính, thật đúng là nỗi nhục của đàn ông, đây là nỗi sỉ nhục dù có vào quan tài cũng không thể quên được!
"Em thấy rất ngầu mà...."
Thẩm Nhiễm Nhiễm nở nụ cười ngọt ngào, suy nghĩ dường như cũng theo đó quay về ngày hôm ấy.
Khi đó Thẩm Lãng đeo cặp kính độ cực cao, thể chất yếu đuối không chịu nổi, cả ngày không đọc tiểu thuyết thì cũng là chơi game.
Thẩm Nhiễm Nhiễm lúc đó đối với Thẩm Lãng vô cùng thất vọng thậm chí là chán ghét, luôn cảm thấy lão ca nhà mình so với anh trai của bạn học hay bạn bè thì quả thực quá kém cỏi, thật không có tiền đồ.
Cho đến một ngày, Thẩm Nhiễm Nhiễm bị mấy tên du côn cùng đám nữ sinh hư hỏng chặn ở con hẻm nhỏ gần cổng trường, trong mắt nàng tràn đầy hoảng sợ, thân thể khẽ run.
Đúng lúc này, Thẩm Lãng như một vị cứu tinh xông vào, đôi mắt vốn thường ngày uể oải giờ tràn đầy sự kiên định và phẫn nộ.
Hai tay hắn che chở Thẩm Nhiễm Nhiễm sau lưng, hướng về phía đám vô lại và nữ sinh hư hỏng này lớn tiếng quát: "Mẹ kiếp, đứa nào dám động đến em gái ta!"
Từ khoảnh khắc đó, Thẩm Nhiễm Nhiễm dường như cảm thấy, người lão ca mà ngày thường mình vẫn cho là không có tiền đồ, thân hình cao lớn thẳng tắp, giống như một ngọn núi không thể vượt qua, vững vàng che chở phía trước mình.
Thẩm Nhiễm Nhiễm từ trên người lão ca trạch nam này cảm nhận được cảm giác an toàn và chỗ dựa vô tận.
"Thôi đi, mắt kính còn bị đập vỡ tan tành, có gì mà ngầu chứ, đi nhanh lên, ta phải về dỗ chị dâu của các ngươi đây!"
Thẩm Lãng rùng mình bĩu môi, không muốn nhớ lại chuyện cũ nhục nhã đó, bước nhanh đi về phía trước cùng Thẩm Lâm Lâm.
Đi vài bước, Thẩm Lãng chú ý thấy Thẩm Nhiễm Nhiễm vẫn dừng lại sau lưng, mắt không chớp nhìn mình, trên gương mặt tinh xảo nở nụ cười vui mừng và hạnh phúc.
"Cười ngốc gì thế, đi thôi?"
Thẩm Lãng nghi ngờ gọi, Thẩm Lâm Lâm cũng ngơ ngác nhìn cô em gái đang đứng im.
"Dù sao thì... em vẫn thấy rất ngầu."
"Cái gì?"
Tiếng sóng biển quá lớn, Thẩm Lãng nghiêng đầu, ghé tai lắng nghe giọng nói của Thẩm Nhiễm Nhiễm.
"Hi hi, dù sao em cũng thấy rất ngầu mà, ca ca!"
Thẩm Nhiễm Nhiễm nở nụ cười hạnh phúc và vui mừng, giọng nói khẽ run, giống như đang tỏ tình, tràn đầy tình cảm chân thành tha thiết.
Ánh trăng rải trên mặt biển gợn sóng lăn tăn, tựa như một bức tranh màu bạc.
Gió biển nhẹ nhàng thổi qua mái tóc của cô em gái, trong mắt nàng lộ vẻ kiên định và dịu dàng.
Một giây sau, Thẩm Nhiễm Nhiễm chạy nhanh tới, giống như một chú chim nhỏ vui sướng, sà vào lòng Thẩm Lãng.
Trên mặt nàng tràn đầy nụ cười rạng rỡ, trong mắt lóe lên ánh sáng vui sướng, dường như ca ca là bảo vật quý giá nhất của nàng. Nàng dũng cảm và chân thành tha thiết tỏ tình.
"Ca! Nhiễm Nhiễm thích ngươi nhất!"
"Á?! Hả?!"
Thẩm Lâm Lâm đầu tiên là sững sờ, sau đó mặt liền đỏ bừng lên, bờ môi mấp máy, mắt trợn tròn.
Thẩm Lãng bị sự nhiệt tình của cô nhóc lây nhiễm, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc em gái, chân thành đáp lại.
"Ừm ừm, ta cũng thương các ngươi mà, ai bảo ta là ca của các ngươi chứ."
Thẩm Nhiễm Nhiễm ngẩng chiếc cổ trắng nõn, nhìn Thẩm Lãng vẻ muốn nói lại thôi, bộ dạng rất muốn nói cho thoải mái.
Im lặng mấy giây sau, Thẩm Nhiễm Nhiễm thở ra một hơi, lí nhí như tiếng muỗi kêu: "Thôi vậy, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết ~ "
"Phù ~ Ngọa Tào, làm ta sợ muốn chết."
Thẩm Lâm Lâm nhẹ nhàng thở phào, nàng còn tưởng em gái thích ca ca theo kiểu kia chứ.
Thẩm Nhiễm Nhiễm ôm chặt lấy Thẩm Lãng, nũng nịu nói: "Ca, cõng em, chân đi chua!"
"Được, cõng."
Thẩm Lãng cười thoải mái, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng cõng Thẩm Nhiễm Nhiễm đi một đoạn đường.
"Đến lượt em, đến lượt em!"
Thẩm Lâm Lâm đuổi theo sau lưng hét lớn.
Ba anh em, đón gió biển chạy nhanh, tiếng cười vui vẻ quanh quẩn trong không khí, trên bờ cát dày đặc, lưu lại từng chuỗi dấu chân vui sướng.
PS: Hôm nay chỉ có một chương, thật ngại quá, ngày mai sẽ cố gắng đăng tiếp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận