Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 542:Hạ Thục Nghi: Ta mang thai thôi ~

Sáng sớm hôm sau, bên trong tửu điếm, Thẩm Lãng bị tiếng chuông điện thoại di động của mình đánh thức, Diệp Nhất Nam cũng bị tiếng ồn làm cho nhíu mày, lẩm bẩm vài tiếng.
Nhưng vì tối hôm qua nàng quá mệt mỏi, nên chỉ trở mình, để lại cho Thẩm Lãng tấm lưng trần trắng nõn bóng loáng, chứ không hề tỉnh lại.
“Mẹ nó, mới sáng sớm, ai lại không có lòng công đức như thế.” Thẩm Lãng mơ mơ màng màng ngồi dậy, lục lọi trong đống quần áo của hai người, tìm thấy chiếc điện thoại đang không ngừng rung chuông của mình.
Tên người gọi đến: Lão Mụ.
“Khụ khụ, bật ngửa.” Thẩm Lãng hơi lúng túng, hắng giọng một cái, vừa sờ tấm lưng bóng loáng của Diệp Nhất Nam, vừa nghe điện thoại.
“Uy, Lão Mụ, mới sáng sớm có chuyện gì vậy?” Giọng nói bực bội của Trình Lệ Quyên truyền đến: “Ngươi điên rồi hay là ta điên rồi? Ngươi xem thử mấy giờ rồi?” “Hửm?” Thẩm Lãng chớp mắt mấy cái, phát hiện bây giờ thế mà đã hơn 1 giờ chiều, lại quay đầu nhìn ra cửa sổ, một vệt nắng mùa đông đột ngột chiếu xuyên qua khe hở của rèm cửa.
Giọng Trình Lệ Quyên mắng với vẻ ‘hận thiết bất thành cương’: “Tiểu tử thối, tối qua ngươi lại hú hí với tiểu cô nương nhà ai đấy hả?” Thẩm Lãng mặt không đỏ tim không đập, nói dối.
“Đâu có, chẳng phải sắp Tết rồi sao, ta đi cùng Nhạc Huyên làm móng tay, sau đó lại dạo quanh bên Tháp Châu Giang này, về sau muộn quá nên chúng tôi liền tìm một cái tửu điếm gần đó ngủ lại.” “Ngươi lừa quỷ à!” Trình Lệ Quyên không chút nể nang vạch trần: “Hôm qua ta vừa gọi video nói chuyện với Nhạc Huyên cả đêm, ngươi phân thân đi làm móng tay với nàng chắc?” Thẩm Lãng bắt đầu mặc quần áo, thuận miệng nói bừa: “À, ta nhớ nhầm, ta đi làm móng với Liễu Tư, còn vấn đề gì không?” “Ngươi đúng là đồ mặt dày mà, sao mặt lại dày như thế hả!” Trình Lệ Quyên vô cùng tức giận.
Nàng biết người bên cạnh hắn chắc chắn không phải Lý Liễu Tư, cô nương kia tính tình hồn nhiên như vậy, căn bản không phải kiểu người sẽ quấn lấy bạn trai đi làm móng tay, bên cạnh tiểu tử này không biết đang nằm cùng cô nương nhà ai nữa.
“Ai nha mẹ, mới sáng sớm đừng nổi nóng chứ.” Thẩm Lãng dịu giọng dỗ dành, thuận tay vỗ nhẹ lên bờ mông của Diệp Nhất Nam, bảo nàng dịch người ra, rồi lấy chiếc quần cụt bị nàng đè lên để mặc vào.
“Này này này, dừng lại đi, đừng có gọi loạn nữa Thẩm Đại Đạo Diễn ơi, sau này ngươi cũng đừng gọi ta là mẹ.” Trình Lệ Quyên vội vàng phủi sạch quan hệ: “Với lại, ta vốn đâu phải mẹ ngươi, mẹ ngươi là Từ Phương Nhã, cha ngươi là Trần Chí Khang, ta có tài đức gì mà dám làm mẹ ngươi chứ!” Thẩm Lãng cười cười, thầm nghĩ dù không phải mẹ ruột, nhưng sau này đoán chừng vẫn phải gọi một tiếng mẹ, dù sao thì hai phần lễ hỏi kia cũng đâu phải đưa cho không.
“Thôi được rồi mẹ, mới sáng sớm, chắc mẹ gọi không phải để tra hỏi đâu nhỉ, có chuyện gì vậy?” Thẩm Lãng mặc quần áo chỉnh tề, kéo chăn đắp kín cho Diệp Nhất Nam, sau đó đi đến trước cửa sổ, nhìn Tháp Minh Châu Phương Đông phía xa, thăm dò hỏi.
“Nếu không có chuyện gì, ta cúp máy trước đây, ta còn phải đến công ty một chuyến, dạo này công việc bận rộn lắm.” “Đợi đã!” Trình Lệ Quyên vội vàng gọi Thẩm Lãng lại, chần chừ mấy giây rồi mới miễn cưỡng nói.
“Cái kia, hôm nay ta không đi làm, sắp hết năm rồi, ta định dẫn Liễu Tư đi siêu thị mua ít đồ Tết, ngươi về lái xe đưa nàng qua chỗ ta.” Kể từ lần chia tay trước, Trình Lệ Quyên đã có ấn tượng sâu sắc với cô nương có tính cách hồn nhiên, dịu dàng này. Trong lòng nàng, Lý Liễu Tư chính là ứng cử viên số một cho vị trí con dâu.
Nhưng vì vướng phải đứa con trai quá ư ‘không chịu thua kém’ nhà mình còn có một Tô Nhạc Huyên, Trình Lệ Quyên trước sau vẫn không dám công khai thừa nhận suy nghĩ này.
Phần vì áy náy, nàng cũng không dám ép buộc Thẩm Lãng phải lựa chọn một trong hai cô nương, chỉ đành mở một con mắt nhắm một con mắt, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Tóm lại, cả hai đều là những cô nương tốt, cho dù Trình Lệ Quyên có ấn tượng tốt hơn với Lý Liễu Tư, nàng cũng sẽ không làm chuyện tổn thương người này để thành toàn cho người kia.
Nghe Trình Lệ Quyên muốn đi cùng Lý Liễu Tư, Thẩm Lãng không cần suy nghĩ, từ chối thẳng: “Mẹ, đồ Tết bên ta mua xong hết rồi.” “Ta tin ngươi mới là lạ, tối qua ta cũng nói chuyện với Liễu Tư rồi, đồ Tết của nàng còn chưa chuẩn bị xong đâu, lại có người phụ nữ khác mua cho ngươi đúng không?” Trình Lệ Quyên tức giận mắng. Thẩm Lãng sững người một chút, thầm nghĩ đúng là có thật.
“Khụ, để ta hỏi nàng một chút đã.” Thẩm Lãng sờ sờ mũi, không lập tức đồng ý.
“Ngươi hỏi cái con khỉ ấy, Liễu Tư đã đồng ý với ta rồi, tiểu tử ngươi đừng hòng giở trò gì với ta!” Trình Lệ Quyên ngắt lời thẳng: “Trong vòng một tiếng nữa, ta muốn thấy nàng xuất hiện ở cửa nhà ta, nếu không thì ngươi cứ xem ta xử lý ngươi thế nào!” “Rồi rồi rồi, ta biết rồi.” Thẩm Lãng hết cách, đành phải đồng ý.
“Còn nữa!” Trình Lệ Quyên nói bổ sung: “Ngày Giao thừa, ngươi qua chỗ Trần Chí Khang một chuyến, ta đã nói chuyện xong với họ rồi, không được phép không đi đấy.” “Ta không đi!” Thẩm Lãng quả quyết từ chối, hắn chẳng có cảm tình gì với gia đình đó, đến đó chỉ tổ thêm lúng túng mà thôi.
Trình Lệ Quyên lập tức phản bác: “Ngươi dám! Ai bảo tiểu tử ngươi gây ra nhiều chuyện như vậy? Bằng không thì ngươi đừng hòng ta giúp ngươi chuyện gì nữa, kêu người cha ruột giàu có kia của ngươi giúp đi!” “Mẹ....” Thẩm Lãng ấm ức gọi một tiếng, định đánh thức chút tình mẹ còn sót lại của Trình Lệ Quyên.
“Đừng có mẹ mẹ mãi thế, nghe phiền lắm.” Đầu dây bên kia dừng lại một chút, giọng nói xen lẫn chút bất đắc dĩ.
“Với lại, cả nhà các ngươi đoàn tụ một phen, nói cho rõ ràng là được, thật sự không được thì ăn một bữa cơm rồi về cũng xong, cứ vậy đi, cúp máy đây.” Tút tút tút...
“Chậc, khó xử thật.” Thẩm Lãng bực bội vò đầu.
Quay người lại, Diệp Nhất Nam vẫn còn đang ngủ say sưa, xem chừng trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại.
Thẩm Lãng bèn rón rén cầm chìa khóa xe, định đi đưa Lý Liễu Tư qua đó trước.
Lái xe trở về biệt thự Cửu Gian Đường, Lý Liễu Tư đang tắm, xem ra Trình Lệ Quyên bên kia đã nói trước với nàng rồi.
Hai tiểu nha đầu đang chơi xích đu trong sân, Hạ Thục Nghi ngồi cạnh trông chừng hai nha đầu, vừa nhìn điện thoại, vẻ mặt rất chăm chú nghiêm túc, nhưng khi ngẩng đầu nhìn hai đứa trẻ đang vui đùa, giữa hai hàng lông mày lại tràn đầy vẻ từ ái và dịu dàng.
“Thẩm Lãng Ca Ca!” Thấy Thẩm Lãng đến, hai tiểu nha đầu vui vẻ reo lên một tiếng, đồng loạt chạy tới ôm lấy chân Thẩm Lãng, ngẩng hai gương mặt đáng yêu nhìn hắn.
Hạ Thục Nghi cũng hơi kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, trong mắt thoáng nét bất an và mong đợi, nàng bình tĩnh cất điện thoại di động đi.
“Bài tập nghỉ đông làm xong chưa hả, cả ngày chỉ biết chơi.” Thẩm Lãng xoa đầu hai nha đầu hỏi.
“Còn nói nữa, bài tập tới giờ một chữ chưa viết.” Hạ Thục Nghi cười, vỗ nhẹ đầu hai tiểu nha đầu: “Nhanh, lên lầu làm bài tập trước đi, lát nữa xuống ăn bánh gatô.” “Vâng ạ!” Hai tiểu nha đầu nhanh nhảu rời đi, để lại hai người trong sân.
“Sao thế?” Thẩm Lãng lập tức nhận ra Hạ Thục Nghi đang có tâm sự.
“Ta định chuyển về, không ở cùng Liễu Tư nữa.” Hạ Thục Nghi vừa nói, vừa tiến lên chỉnh lại cổ áo có hơi xộc xệch cho Thẩm Lãng: “Nghĩ kỹ rồi, chúng ta ở chung với nhau, vẫn có chút không tiện.” “Đừng mà!” Thẩm Lãng không đồng ý, nắm chặt tay Hạ Thục Nghi giữ lại: “Ở đang yên ổn, sao lại muốn dọn đi?” Hạ Thục Nghi lặng lẽ nhìn Thẩm Lãng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Vì sao ư? Bởi vì ta mang thai rồi~”
Bạn cần đăng nhập để bình luận