Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 575: Muốn chính là Nhạc Tuyên ở bên cạnh đâu ~

Chương 575: Chính là muốn Nhạc Tuyên ở bên cạnh cơ ~
“Vì ngươi không dám thả lỏng, dù mệt mỏi cũng muốn giả vờ ~”
Sáng hôm sau, Thẩm Lãng bị một hồi chuông điện thoại di động ồn ào đ·á·n·h thức.
Thẩm Lãng vuốt mái tóc rối bời, mơ màng ngồi dậy từ giữa hai cô bạn thân, đè lên tấm lưng bóng loáng của Diệp Hân Hân bên cạnh, lấy chiếc điện thoại đang rung ù ù tr·ê·n tủ đầu g·i·ư·ờ·n·g.
Nheo mắt nhìn, là Trình Lệ Quyên gọi tới.
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng đoán ra được, mục đích lão phật gia gọi điện thoại tới, đơn giản là muốn mình đến chỗ Trần Chí Khang một chuyến.
Thẩm Lãng trầm tư một lát, lập tức cúp máy, lại chui về cái chăn thơm ngát, ôm Tô Nhạc Tuyên đang ngủ say bên cạnh, định ngủ thêm một giấc.
Vừa mới áp người vào làn da bóng loáng như sứ của cô bạn gái nhỏ, ôm lấy vòng eo thon ấm áp của nàng, chuông điện thoại lại vang lên.
Thẩm Lãng vốn tưởng Trình Lệ Quyên đợi một lát sẽ không kiên nhẫn mà tự cúp máy, ai ngờ lần này bà ấy lại dường như kiên nhẫn lạ thường, chuông điện thoại cứ vang mãi không ngừng.
“Thẩm Trư, nghe máy đi.”
Tô Nhạc Tuyên bị làm phiền không chịu nổi, cau mày rúc sâu vào trong chăn, còn dùng bắp chân đá nhẹ Thẩm Lãng.
“Hầy, khó xử thật.”
Thẩm Lãng bực bội mở mắt, véo m·ô·n·g cô bạn gái nhỏ một cái để p·h·át tiết.
Vừa ngồi dậy tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, Diệp Hân Hân cũng bị chuông điện thoại đ·á·n·h thức, từ trong chăn thò ra một cánh tay trắng như tuyết, cầm điện thoại đưa cho Thẩm Lãng, cười tinh quái nói: “Cha, là nãi nãi gọi tới.”
“Bà nội cái gì mà bà nội.”
Thẩm Lãng dở k·h·ó·c dở cười nhận điện thoại, ôm bờ vai bóng loáng của Diệp Hân Hân rồi nghe máy: “Mới sáng sớm, mẹ làm gì vậy, có để người ta ngủ không?”
Giọng nói đầy hỏa khí của Trình Lệ Quyên truyền đến: “Tiểu tử thúi, bây giờ giỏi chịu đựng rồi đúng không, dám cúp máy của ta à?”
“Con nào dám đâu, chỉ là hôm qua lái xe cả ngày, mệt quá trời, còn tưởng là điện thoại giao đồ ăn chứ.” Thẩm Lãng giả vờ không biết: “Mẹ lại có dặn dò gì ạ?”
“Bớt giả bộ giả tịch với ta ở đây.” Trình Lệ Quyên đi thẳng vào vấn đề: “Sắp cuối năm rồi, ta bảo ngươi đến nhà Trần Chí Khang một chuyến, sao ngươi vẫn chưa đi hả? Hôm nay mẹ ngươi gọi điện thoại tìm ta đòi người đây này, ta nói cho ngươi biết tiểu tử thúi, tránh được mồng một, không tránh khỏi mười lăm!”
Thẩm Lãng lơ đãng nghịch sợi tóc bên má Diệp Hân Hân: “Mẹ ta đang gọi điện thoại cho ta đây, đâu ra người mẹ thứ hai?”
[Người mẹ kia hẳn là mẹ ruột của Thẩm Lãng, Từ Phương Nhã nhỉ? Trần Chí Khang định đến đòi người à? Hắc hắc, không ngờ ta có hai người cha đã đành, Thẩm Lãng thế mà cũng có hai người mẹ.] Diệp Hân Hân gối đầu lên cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của Thẩm Lãng, vểnh tai nghe lén cuộc nói chuyện của hai người, khóe miệng luôn mang theo nụ cười bát quái.
“Giờ nói mấy thứ vô dụng này làm gì, tóm lại ta bảo ngươi biết, hôm nay ngươi bắt buộc phải đi gặp họ cho ta. Địa chỉ gửi cho ngươi rồi, mau dậy đi. Cúp máy đây.” Trình Lệ Quyên nói nhanh như chớp, hoàn toàn không cho Thẩm Lãng cơ hội từ chối, gửi định vị cho Thẩm Lãng xong là trực tiếp cúp máy.
“Hầy, phiền phức.” Thẩm Lãng bất đắc dĩ đặt điện thoại di động cạnh gối đầu, Diệp Hân Hân nghiêng đầu nhìn Thẩm Lãng: “Dì bảo anh về nhà Trần Chí Khang à?”
“Ừa.” Thẩm Lãng uể oải lên tiếng: “Chủ yếu là, ta với nhà đó chẳng có tình cảm gì, về ăn cơm lại thêm khó chịu.”
“Vậy à... Ai da, nghe nói gần đây phim Na Tra 2 hay lắm đó, hay là chờ anh rảnh, chúng mình cùng đi xem thử? Anh cũng có thể đi thỉnh kinh, biết đâu sau này cũng làm ra được một bộ phim hay như vậy.” Diệp Hân Hân chớp mắt mấy cái, không xoáy sâu vào vấn đề khó xử này của Thẩm Lãng nữa, khéo léo chuyển chủ đề sang bộ phim đang hot gần đây.
Là một cựu công chúa e-sport lâu năm, Diệp Hân Hân biết đối với vấn đề khó xử của con trai, tuyệt đối không nên đưa ra ý kiến mà mình tự cho là tốt, lựa chọn không tham dự, không can thiệp mới là cách làm thông minh nhất.
“Được.” Thẩm Lãng không từ chối, thuận tiện mua một vé máy bay đi Quảng Tỉnh, định tối đến nhà Trần Chí Khang ghé qua.
“Hắc hắc, hóa ra mới hơn bảy giờ thôi à.” Diệp Hân Hân ngọt ngào nũng nịu, dùng chân còn đang trong chăn đạp lên lưng Thẩm Lãng, mặt mày vui vẻ nhìn hắn: “Ta muốn phạt ngươi vì đã đ·á·n·h thức ta ~”
“Đừng quậy, Nhạc Tuyên đang ở ngay bên cạnh kìa.” Thẩm Lãng theo bản năng đỡ lấy vòng eo thon trắng nõn của Diệp Hân Hân, sợ hãi liếc nhìn Tô Nhạc Tuyên đang nghiêng người ngủ bên cạnh.
Diệp Hân Hân khẽ thở gấp ngọt ngào: “Hắc hắc, chính là muốn Nhạc Tuyên ở bên cạnh cơ ~”
........
“Thẩm Trư, sáng nay có phải động đất không?” Khoảng mười một giờ trưa, Tô Nhạc Tuyên vuốt mái tóc rối bù rời g·i·ư·ờ·n·g, đi vào bếp, tò mò nói với hai người đang nấu cơm: “Ta cứ cảm giác sáng nay giường rung lắm.”
Thẩm Lãng giả vờ bình tĩnh lắc đầu: “Đâu có, ngươi ngủ mơ đó.”
“Hắc hắc, người ta mà ngủ mệt quá thì đúng là sẽ mơ thấy mấy giấc mơ chân thực lắm.” Diệp Hân Hân đang nhặt rau, cười hì hì trêu chọc: “Ai bảo tối qua ngươi không coi Thẩm Lãng là người làm gì ~”
“Hừ! Ta thì sao nào? Hắn là bạn trai ta, ta thích giày vò thế nào thì giày vò thế ấy!” Tô Nhạc Tuyên đắc ý hừ một tiếng, kiêu ngạo như một con công, ưỡn ngực đi về phía nhà vệ sinh.
Chờ tiếng nước trong nhà vệ sinh vang lên, Diệp Hân Hân mới dùng cùi chỏ, mờ ám huých vào eo Thẩm Lãng: “Cha, sáng nay có phải động đất không? Con cũng cảm thấy rung lắc dữ dội lắm nha!”
“Ta đấm ngươi bây giờ.” Thẩm Lãng dở k·h·ó·c dở cười giơ tay lên dọa đ·á·n·h: “Ngươi bây giờ càng ngày càng hư, thật sự coi ta là nam chính phim Nhật Bản à?”
Hắn phát hiện Diệp Hân Hân thật ra cũng giống tên cặn bã nam là hắn, đang từng chút một dò xét ranh giới cuối cùng của hắn và Tô Nhạc Tuyên.
Nếu không phải Thẩm Lãng liên tục yêu cầu, Diệp Hân Hân đã sớm đ·á·n·h thức Tô Nhạc Tuyên vào buổi sáng rồi.
“Hi hi, ta đâu có hư, chỉ có ngươi là hư nhất, đồ ba ba xấu xa!” Diệp Hân Hân mặt mày tươi rói đ·á·n·h nhẹ Thẩm Lãng một cái, là con gái, lại phải giữ ý tứ, nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận mấy trò chơi của mình đúng là có phần khác người.
Chỉ là nhớ tới cảm giác k·í·c·h ·t·h·í·c·h máu dồn lên não buổi sáng, Diệp Hân Hân lại thật sự hưng phấn không kìm được.
Ăn trưa xong, Thẩm Lãng tắm rửa qua loa, mang theo điện thoại, ví tiền và chìa khóa xe, chuẩn bị đến nhà Trần Chí Khang ghé qua.
Tô Nhạc Tuyên và Diệp Hân Hân sắp khai giảng, các nàng nằm tr·ê·n sô pha, hai đôi chân dài thon thả cân đối gác lên nhau, tay cầm sách giáo khoa ôn bài.
Nhưng so với Tô Nhạc Tuyên tương đối chăm chú, Diệp Hân Hân lại không chuyên tâm như vậy, xem sách được vài phút lại vui vẻ đeo tai nghe lên lướt Douyin.
Thẩm Lãng tắm rửa xong đi ra, nhìn hai cô bạn thân, một người chăm chú học bài, một người vui vẻ lướt Douyin.
Không hiểu sao, cảm giác tội lỗi mà Thẩm Lãng từng có đối với Lý Liễu Tư lại ập đến.
Hai cô bạn thân hẹn hò và chung sống với mình lâu như vậy, thế mà vẫn còn là sinh viên?!
Mẹ kiếp, đúng là đồ súc sinh mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận