Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 448: Diệp vui Sướng: Xuỵt, cẩn thận bị nhạc tuyên nghe được!

"Mẹ kiếp! !"
Nhìn Thẩm Lãng đang ngủ say sưa bên cạnh cô bạn thân nhất của mình, bờ môi Tô Nhạc Tuyên tức giận đến phát run, hận không thể chui qua màn hình, hung hăng dạy dỗ đôi cẩu nam nữ này!
Tô Nhạc Tuyên đã sớm chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, dù sao nàng không tin cô bạn thân Quỷ súc cả ngày xem mấy trang web nhan sắc này của mình lại có thể giữ mình như ngọc với bạn trai của nàng.
Bây giờ sự việc thật sự xảy ra, nhìn thấy bạn trai của mình thật sự đang nằm cùng chỗ với cô ta, trong lòng Tô Nhạc Tuyên vẫn vô cùng tức giận, có một cảm giác ấm ức không nói nên lời.
"Tuân lệnh, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ."
Diệp Hân Hân chào một cái đầy hoạt bát đáng yêu, mặt mày vui vẻ cúp máy cuộc gọi video với Tô Nhạc Tuyên.
Tô Nhạc Tuyên phản ứng lại, gửi lại lời mời gọi video, Diệp Hân Hân liên tục từ chối nhiều lần.
Tức đến nỗi nàng trực tiếp gửi mấy tin nhắn thoại dài 60 giây, mỗi tin chửi thề cực nặng, đồng thời toàn bộ đều là chửi bằng tiếng Quảng Đông.
Diệp Hân Hân biết cô bạn thân thật sự tức giận, liền gõ chữ ra vẻ tủi thân nói.
"Nhạc Tuyên, không phải ngươi đã đồng ý rồi sao, sao bây giờ lại trở mặt vậy, chính ngươi nói tùy ý ta với Thẩm Lãng thế nào mà, giờ lại nói lời không giữ lời {tủi thân} "
Hân Hân Nhưng Ngoan: "Với lại, giờ ta cũng nói thẳng cho ngươi rồi, chứ có giấu giếm ngươi gì đâu, đây chẳng phải là biểu hiện của sự tin tưởng lẫn nhau sao. {thở dài} "
Không Nghĩ Sớm Tám Vui: "Ta đị* ngươi à, ta nói đùa mà ngươi không hiểu sao? Ngươi tưởng là chơi đồ hàng hả, ai làm mẹ cũng được sao?"
Diệp Hân Hân đảo mắt, khóe miệng vẽ lên nụ cười giảo hoạt, gõ chữ trêu chọc.
"Nè mẹ, ngươi đừng giận nha, ta cũng không cố ý, ai bảo hôm qua ngươi không ở cạnh Thẩm Lãng chứ? Hắn về nhà cứ buồn rười rượi, chỉ có mình ta ở nhà, ta không phải nên an ủi hắn một chút sao?"
Không Nghĩ Sớm Tám Vui: "Ta -Mẹ nó-... Diệp Hân Hân, sao mặt ngươi lại dày như thế hả! ! !"
Một lát sau, Tô Nhạc Tuyên cảnh giác gõ chữ hỏi: "Ta hỏi ngươi, hôm qua hai người các ngươi ai chủ động? Là Thẩm Lãng tìm ngươi, hay là ngươi tìm Thẩm Lãng?"
Sự việc đã xảy ra, Tô Nhạc Tuyên cũng chỉ có thể vò đã mẻ không sợ rơi.
Bất quá một cây làm chẳng nên non, chuyện này nếu như là Thẩm Lãng chủ động tìm Diệp Hân Hân, thì Tô Nhạc Tuyên phải tìm Thẩm Lãng nói chuyện cho ra lẽ mới được.
Nếu là Diệp Hân Hân chủ động tìm Thẩm Lãng, trong lòng Tô Nhạc Tuyên ít nhất sẽ dễ chịu hơn một chút.
Hân Hân Nhưng Ngoan: "Chắc chắn là ta chủ động rồi, hôm qua thừa dịp Thẩm Lãng ngủ say, ta lẻn vào phòng hắn, làm được nửa chừng, hắn tỉnh dậy muốn rút ra cũng không được, chỉ đành mặc ta làm loạn."
Không Nghĩ Sớm Tám Vui: "Mẹ kiếp, Diệp Hân Hân, ngươi đúng là dâm phụ mà! !"
Hân Hân Nhưng Ngoan: "Quá khen ~{thẹn thùng} "
Không Nghĩ Sớm Tám Vui: "?"
Đối mặt với cô bạn thân quỷ súc lại xấu bụng, mềm không được cứng không xong này, Tô Nhạc Tuyên hoàn toàn không có cách nào, chỉ đành gọi điện thoại cho Thẩm Lãng, muốn biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Chuông điện thoại di động của Thẩm Lãng vang lên một lúc, Diệp Hân Hân vỗ vai Thẩm Lãng, đưa di động cho hắn: "Cha, Nhạc Tuyên gọi điện tới kìa."
"Ừm..."
Thẩm Lãng vẫn còn ngái ngủ nhận lấy điện thoại, Diệp Hân Hân lại đột nhiên nhắc nhở.
"Vừa rồi nàng cũng gọi điện cho ta, ta không cẩn thận để nàng thấy hai chúng ta ngủ chung, ngươi phải dũng cảm thừa nhận lỗi lầm, đừng viện cớ hay nói là ngươi không có ở nhà."
"Cái gì?!"
Vẻ uể oải của Thẩm Lãng biến mất ngay tức khắc, thay vào đó là vẻ mặt hoảng sợ, hắn ra hiệu giữa hai người: "Vậy là, nàng biết chuyện của chúng ta rồi?"
"Ừm ừm ~"
Diệp Hân Hân cười gật gật đầu.
"Vậy thì ngươi cũng đừng nói là tối qua ngươi không ở nhà nhé, cứ nói là ngươi đã cực lực phản kháng, nhưng không đuổi được ta đi, sau đó cứ thế mơ mơ màng màng mà làm xong việc."
Diệp Hân Hân đặc biệt hiểu tính cách của Tô Nhạc Tuyên, làm sai chuyện cũng không cần phải vội, chỉ cần thái độ thành khẩn thừa nhận lỗi lầm rồi xin lỗi là được.
Nhưng nếu ngươi làm sai chuyện mà còn muốn ngang ngược tìm cách bao biện, thì nàng thật sự sẽ nổi trận lôi đình.
"Mẹ ơi."
Thẩm Lãng nắm chiếc điện thoại đang rung trong tay, nhìn thấy ghi chú trên màn hình là 'Nữ Tinh Linh' đang gọi, cảm giác tim như muốn nhảy lên cổ họng.
Cuộc điện thoại này quả thực còn kinh khủng hơn cả Ringu.
"Mau nghe máy đi."
Diệp Hân Hân hất cằm nhắc nhở.
"Để tránh Nhạc Tuyên nghi ngờ chúng ta đang thông đồng kịch bản, ngươi nghe máy sớm chút, thừa nhận lỗi sớm chút, không có gì to tát đâu."
Thẩm Lãng nuốt nước bọt, bán tín bán nghi liếc nhìn Diệp Hân Hân, lo lắng bất an nghe điện thoại: "Alo, Nhạc Tuyên..."
"Thoải mái không?"
Thẩm Lãng còn chưa nói hết lời, giọng nói lạnh như băng của Tô Nhạc Tuyên đã từ đầu dây bên kia truyền đến: "Ở cùng bạn thân của ta tối hôm qua vui vẻ lắm nhỉ?"
【1: Nhạc Tuyên thật sự không trách ta được đâu, vốn dĩ tối qua ta đang ngủ, bạn thân của ngươi lén lút chạy vào phòng ta, ta còn tưởng là ngươi về, kết quả nửa chừng mới phát hiện là nàng, thật sự xin lỗi. {mạnh mẽ đề cử} 】 【2: Xin lỗi bảo bối, nhưng ta thật sự không cố ý, ta còn tưởng là đang mơ thấy mộng xuân, kết quả tỉnh dậy thì thấy bạn thân ngươi đang cưỡi trên eo ta, ta thật sự không cố ý. {không đề cử} 】 【3: Cũng tàm tạm, chủ yếu là bạn thân ngươi yếu quá, eo không đủ khỏe, nếu hôm qua ngươi cũng ở đây thì đã có thể phụ giúp hỗ trợ rồi. {không đề cử} 】 Phân tích lựa chọn 1: "Tất nhiên bạn thân là do đối phương chủ động đưa đến cửa, đối phương chắc chắn cũng có chuẩn bị tâm lý nhất định, việc đã đến nước này, hãy đưa ra lý do hợp lý, thái độ thành khẩn nhận lỗi đi."
"Nhạc Tuyên thật sự không trách ta được đâu, vốn dĩ tối qua ta đang ngủ, bạn thân của ngươi lén lút chạy vào phòng ta."
Thẩm Lãng dùng giọng điệu tủi thân để xin lỗi: "Ta còn tưởng là ngươi về, kết quả nửa chừng mới phát hiện là nàng, thật sự xin lỗi."
"Hừ!"
Tô Nhạc Tuyên cảm xúc phức tạp hừ mạnh một tiếng, những lời lúc nãy nghẹn lại ở chỗ Diệp Hân Hân, trong nháy mắt đều trút hết lên người Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không dám được tiện nghi còn khoe mẽ, chỉ biết cầm điện thoại ngoan ngoãn nghe mắng, hoàn toàn không dám phản bác câu nào.
Đây là lần đầu tiên Diệp Hân Hân thấy bộ dạng thành thật xin lỗi này của Thẩm Lãng, không nhịn được che miệng cười trộm.
Thẩm Lãng vừa tức vừa buồn cười véo khuôn mặt mịn màng của nàng, lườm nàng một cái đầy oán trách, miệng thì vâng dạ liên tục với lời của Tô Nhạc Tuyên.
Đúng lúc này, khóe miệng Diệp Hân Hân cong lên nụ cười mờ ám, nhanh chóng vén chăn chui vào.
"Ặc... Ngươi làm gì vậy!"
Thẩm Lãng bị dọa hết hồn, theo bản năng đè đầu Diệp Hân Hân xuống, dí chặt điện thoại vào tai, sợ Tô Nhạc Tuyên nghe thấy âm thanh gì kỳ lạ.
Diệp Hân Hân tinh nghịch nháy mắt mấy cái, nói lí nhí không rõ: "Suỵt, cẩn thận Nhạc Tuyên nghe thấy đó."
"Những lời ta vừa nói, ngươi có nghe không đó!"
Giọng nói đằng đằng sát khí của Tô Nhạc Tuyên truyền đến từ đầu dây bên kia.
Thẩm Lãng cau mày, lập tức hít một hơi lạnh, ấp úng đáp.
"Nghe, nghe được...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận