Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 534: Trần Chí khang: Như thế nào hết lần này tới lần khác là diệp một nam a!

Chương 534: Trần Chí Khang: Tại sao lại cứ phải là Diệp Nhất Nam chứ!
Trần Chí Khang và Từ Phương Nhã biết đứa con trai còn chưa về nhận lại gốc gác nhà mình đã có đối tượng, là một nữ sinh tên Tô Nhạc Tuyên, đến từ một gia đình thường thường bậc trung ở tỉnh Quảng Đông.
Chỉ có điều là hai người họ vẫn chưa được gặp mặt cô gái mà Trình Lệ Quyên miêu tả đẹp như thiên tiên ấy.
Sở dĩ Từ Phương Nhã căng thẳng như vậy là vì Trình Lệ Quyên đã từng nhiều lần đến nhà kể về tình hình Thẩm Lãng ở bên ngoài hay trăng hoa ong bướm (`chiêu phong dẫn điệp`), lại càng nhấn mạnh một cách nghiêm trọng chuyện Thẩm Lãng từng đưa Diệp Nhất Nam về nhà ăn Tết.
Diệp Nhất Nam lại xinh đẹp như vậy, cộng thêm việc Diệp Hải bây giờ mang bộ dạng nghiến răng nghiến lợi nhưng lại bất lực, Trình Lệ Quyên lại còn nói ra bao nhiêu chuyện không hay về con trai họ.
Trần Chí Khang và Từ Phương Nhã chắc chắn rằng, cô con gái vàng Diệp Nhất Nam của nhà Diệp Hải và Thẩm Lãng chắc chắn đã từng có quan hệ với nhau (`có qua cát`), bằng không thái độ của Diệp Hải sẽ không khác biệt lớn đến thế.
Tình huống trước mắt là, Từ Phương Nhã và Trần Chí Khang đều không muốn vì chuyện này mà làm tan vỡ tình bạn (`giao tình`) mấy chục năm nay với Diệp Hải.
Nhưng bọn họ cũng không muốn thằng con quý tử nhà mình phải chịu sự chỉ trích hoặc hãm hại từ Diệp Hải.
“Người trẻ tuổi mà, yêu đương cũng rất bình thường, Nhất Nam cũng đến tuổi rồi.” `Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt`, Trần Chí Khang chỉ có thể lựa lời an ủi: “Lão Diệp, trước đây không phải ông nói không can thiệp (`nhúng tay vào`) vào cuộc sống (`sinh sống`) của Nhất Nam sao?”
“Ta mà không can thiệp, nó đã thành `tiểu thái muội` rồi.” Diệp Hải tức giận bất bình nói lớn: “Ông không biết bây giờ nó trở nên phản nghịch (`phản nghịch`) thế nào đâu, ngay cả ta cũng dám mắng!”
“Thật không?” Từ Phương Nhã có chút bất ngờ.
Diệp Nhất Nam có thể coi là bà nhìn từ nhỏ đến lớn, ấn tượng của bà về cô bé là một nữ sinh ngoan ngoãn hiểu chuyện (`nhu thuận hiểu chuyện`), sao bây giờ lại học được cả thói mắng người?
“Nó mắng ông cái gì?” Trần Chí Khang cũng tò mò hỏi một câu.
Diệp Nhất Nam là một cô gái ngoan ngoãn nghe lời như vậy làm sao lại mắng người, Trần Chí Khang thậm chí còn hơi nghi ngờ có phải `lão tiểu tử` này cố ý nói như vậy không.
“Nó.....” “Thôi, thôi.” Diệp Hải vừa định mở miệng, Chung Mỹ Như đã cười ngắt lời: “Mọi người lâu như vậy không gặp, nói chuyện gì vui vẻ đi chứ. Chuyện dạy dỗ con cái (`giáo dục hài tử`), chúng ta làm cha mẹ (`phụ mẫu`) tự có cách (`biện pháp`) của mình.”
“Cũng đúng, hôm nay ngày đẹp thế này, đừng nói những chuyện này nữa.” Thấy hai vợ chồng trao đổi ánh mắt (`ánh mắt giao hội`), Trần Chí Khang cảm thấy bây giờ cũng không moi (`nạy ra`) được thông tin gì từ miệng đôi vợ chồng già (`lão lưỡng khẩu`) này, liền cùng mấy người trò chuyện về những chuyện xưa cũ thăng trầm (`tang thương chuyện xưa`).
Người có tuổi (`Lên niên linh`) đều thích hồi tưởng (`hồi ức`) quá khứ, nhất là khi có những người bạn thân (`bạn thân`) cùng chí hướng (`chung một chí hướng`) ở bên cạnh, mấy người cứ thế trò chuyện đến tận trưa (`đến trưa`).
Mãi cho đến khi thư ký của Trần Chí Khang đi tới, ghé vào tai ông nói nhỏ vài câu, Trần Chí Khang mới cười đứng dậy cáo lỗi (`nói xin lỗi`).
“Vậy hôm nay cứ như vậy đi, trong nước (`quốc nội`) có một số việc ta còn phải trở về xử lý, đợi qua năm (`xong năm`), `Hoa ca` ông về nước, mấy người chúng ta đến lúc đó lại tụ tập tử tế (`hảo hảo tụ họp`) một phen.”
“Không vấn đề gì, dạo này bên Mỹ (`lão Mỹ bên này`) quá bất ổn (`không thái bình`), cả ngày cứ như `thế chiến thứ hai`, `không phải ngươi nổ súng bắn ta, chính là ta nổ súng bắn ngươi`.” Lý Dương Hoa đáp ứng: “Đợi hộ chiếu bên thằng cháu ta giải quyết xong, cả nhà ta đều trở về.”
Diệp Hải cũng đồng ý: “Vậy cứ thế đi, `Hoa ca`, ta và Mỹ Như phải đến ngân hàng, buổi tối cũng phải bay về, chờ ông về nước chúng ta lại tụ họp.”
“Không vấn đề.” Lý Dương Hoa lên tiếng, rồi lại hàn huyên vài câu sau đó, liền nhìn hai cặp vợ chồng rời đi.
“Lão Diệp, đợi ta với, đi gì mà nhanh thế.” Tại bãi đỗ xe của trang viên (`trang viên bãi đỗ xe`), Trần Chí Khang bước nhanh đuổi kịp (`bước nhanh đuổi kịp`) Diệp Hải, khoác vai (`đắp bờ vai của hắn`) ông, nhìn ông đầy thích thú (`rất có hứng thú`).
Diệp Hải ý thức được điều gì đó, vẫy tay để Chung Mỹ Như lên xe trước, sau đó nhìn `lão tiểu tử` này từ trên xuống dưới (`trên dưới dò xét... một mắt`), vừa cười vừa nói.
“Ông bạn già (`Tiểu tử ngươi`), ông chắc chắn đang giấu giếm chuyện gì mờ ám đúng không? Nói đi, có chuyện gì?”
“Ta có thể có chuyện gì được.” Trần Chí Khang cười cười, rồi lại giúp ông bạn già (`lão hữu`) vuốt lại cổ áo vest (`đồ vét cổ áo`) bị nhăn.
“Chẳng phải lâu rồi không gặp sao, ta dự định sau Tết về nước thì mời ông đến tụ tập (`họp gặp`), tiện thể mang cả Nhất Nam theo, gia đình chúng ta `ăn bữa cơm đoàn viên`.”
Diệp Hải trong dịp Tết cũng phải bay mấy chuyến, nghĩ lại thì hai người quả thực đã một thời gian không gặp, cũng muốn dành thời gian (`bồi bồi`) cho vợ và con gái, liền đồng ý.
“Không vấn đề gì, đến lúc đó liên hệ ông. Cứ vậy nhé, ta đi ngân hàng trước, bây giờ tài sản (`tài sản`) của `người Hoa` ở Mỹ (`tại đẹp`) quá không an toàn (`không an toàn`), ta phải mau chóng xử lý (`mau chóng xử lý`) một chút.”
Trần Chí Khang lại nắm chặt (`nắm chặt`) cánh tay Diệp Hải: “Đừng vội (`Đừng nóng vội nha`) thế chứ, ông bạn già, ông kiếm được đã đủ nhiều rồi, đời này thật sự định `chui tiền trong mắt đi nha` (mờ mắt vì tiền) hả?”
“Ông bạn già ở trong nước kiếm được đủ nhiều, `nói chuyện đương nhiên không đau eo` (nói chuyện không biết đau lưng).” Diệp Hải tức giận nói: “Ông không phải không biết, `lão tử` năm nay thua lỗ bao nhiêu tỉ (`bao nhiêu ức`), chút `bát cháo tiền` ở hải ngoại này mà không bảo vệ cẩn thận, ta đến làm việc cho ông mất! Có chuyện gì nói mau (`mau nói`)!”
“Hắc hắc, là như vậy.” Trần Chí Khang cười vẻ vô hại (`người vật vô hại cười cười`).
“Hôm chúng ta `ăn bữa cơm đoàn viên` ấy, ta muốn giới thiệu một người (`giới thiệu cá nhân`) cho ông làm quen (`nhận biết`), có điều giữa hai người trước đó có thể có chút xích mích (`ma sát`), hy vọng ông nể mặt ta (`cho ta chút mặt mũi`), ngày đó coi như không có chuyện gì xảy ra (`coi như sự tình gì cũng không phát sinh`), thế nào?”
“Là Cố Phong làm bất động sản (`Làm địa sản`)?” “Không phải, hạng như hắn thì đáng là gì (`tính là cái gì chứ`).” “Là Lý Phàm làm du lịch (`Làm khách du lịch`)?” “Cũng không phải, hắn không đủ tầm (`trọng lượng không đủ`).”
Diệp Hải kể tên mấy đối thủ cạnh tranh trên thương trường (`trên phương diện làm ăn đối thủ cạnh tranh`) hoặc những ông chủ (`thương nghiệp lão bản`) mình từng chèn ép (`chèn ép qua`), nhưng Trần Chí Khang đều lắc đầu lia lịa (`lắc đầu liên tục`).
“Thế thì còn có thể là ai? Ông với hắn định làm dự án (`hạng mục`) gì à? Kiếm tiền không rủ `huynh đệ` đúng không.”
“Cũng chỉ là về sau có thể hợp tác dự án (`hợp tác hạng mục`), hơn nữa còn chưa chắc chắn (`nói không chính xác`), chỉ đơn thuần (`đơn thuần`) muốn dẫn hắn tới làm quen một chút (`nhận thức một chút`) thôi.” Trần Chí Khang cười ngượng ngùng (`ngượng ngùng nở nụ cười`): “Thế nào, ông không có vấn đề gì chứ?”
“Từ khi nào ông lại trở nên thiếu quyết đoán (`không quả quyết`) như vậy, rốt cuộc là ai (`đến cùng là ai`)?” Diệp Hải híp mắt (`hai con mắt híp lại`) suy đoán (`suy đoán`), không dám nhận lời ngay (`không dám trước tiên đáp ứng`).
Dù sao người có thể để Trần Chí Khang đưa đến nhà ăn chung bữa cơm đoàn viên, thì tầm vóc (`trọng lượng`) chắc chắn không thể xem thường (`không thể khinh thường`), tuyệt đối không thể nào là đối tác làm ăn (`trên phương diện làm ăn đồng bạn`) đơn thuần, càng không thể là ông chủ nào mà mình có liên quan hay xích mích (`có liên quan hoặc ma sát`).
“Ai nha, dù sao thì cũng chỉ là một người bạn thôi mà, ông có đồng ý không (`có đáp ứng hay không đi`)?” “Ông bạn già (`Tiểu tử ngươi`)...”
“Lão Diệp.” Diệp Hải còn định hỏi thêm (`truy vấn`), cửa sổ ghế sau (`ghế sau cửa sổ xe`) chiếc Bentley từ từ hạ xuống (`chậm rãi hạ xuống`), Chung Mỹ Như ló đầu ra (`nhô đầu ra`), hướng về phía hai người cười dịu dàng (`ôn uyển cười cười`), chỉ vào (`điểm một chút`) chiếc đồng hồ trên cổ tay (`trên cổ tay đồng hồ`).
“Đi, đi, đi, ông bạn già này suốt ngày chỉ giỏi kiếm chuyện (`một ngày sạch ở không đi gây sự`).” Diệp Hải bực bội liếc (`buồn bực trắng... một mắt`) Trần Chí Khang một cái, cảm thấy ông bạn già đang rỗi hơi kiếm chuyện (`ở không đi gây sự`), giữ mình lại chỉ vì chuyện cỏn con (`vấn đề nhỏ`) này.
Giới thương nhân (`Thương nhân ở giữa`) không có tình bạn (`tình hữu nghị`) hay thù địch (`đối địch`) gì tuyệt đối, chuyện kiểu như kéo đối thủ có xích mích (`ma sát`) hoặc `ân oán` cùng nhau làm dự án (`làm hạng mục chuyện kiếm tiền`) kiếm tiền là chuyện thường thấy (`nhìn mãi quen mắt`), Diệp Hải đương nhiên sẽ không từ chối (`tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt`).
Nhìn chiếc Bentley nhanh chóng rời đi (`mau chóng đuổi theo`), Từ Phương Nhã đi tới bên cạnh chồng (`trượng phu`), lo lắng (`khẩn trương`) hỏi: “Ông ấy nói sao?”
Trần Chí Khang nhún vai (`nhún nhún vai`): “Ta còn chưa dám mở miệng nói tên, thì làm sao ông ấy nói được đây?”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Từ Phương Nhã có chút bất lực (`bất đắc dĩ`): “Lão Trần, chuyện này không thể kéo dài (`không thể kéo`) được đâu, sớm muộn (`sớm muộn`) gì Diệp Hải cũng sẽ biết Thẩm Lãng là con trai chúng ta.”
“Ta biết.” Trần Chí Khang thở dài thườn thượt (`sâu kín thở dài`), sau đó bất lực lẩm bẩm một mình (`không thể làm gì tự lẩm bẩm`).
“Tại sao lại cứ phải là Diệp Nhất Nam chứ hả, thằng nhóc nhà ngươi đúng là biết tìm việc (`kiếm chuyện làm`) cho bố mày mà!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận