Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 227: Lý Liễu Tư: Hắn kêu Thẩm Lãng, đúng bạn trai ta

Chương 227: Lý Liễu Tư: Hắn tên là Thẩm Lãng, là bạn trai ta
Cũng không biết đã ngồi xe buýt bao lâu, chạy qua bao nhiêu con đường núi lầy lội gập ghềnh không thể tả, hai người cuối cùng cũng dừng lại trên một con đường núi phủ đầy tuyết đọng.
Thẩm Lãng, người từ nhỏ đến lớn sống trong thành phố, đây là lần đầu tiên đến một nơi hẻo lánh như vậy. Bốn phía toàn là rừng cây rậm rạp, thỉnh thoảng còn vọng đến tiếng chim hót chói tai. Nếu không phải dưới chân đang giẫm lên con đường nhựa uốn lượn, Thẩm Lãng còn nghi ngờ liệu mình có phải đã ra nước ngoài rồi không.
"Thẩm Lãng, đến rồi."
Khi đi vào một đoạn dốc dài, Lý Liễu Tư chỉ vào một căn nhà nhỏ không mấy nổi bật ven đường, vui vẻ nhắc nhở.
Thẩm Lãng nhìn theo hướng tay Lý Liễu Tư chỉ, đó là một căn nhà gạch mộc đơn sơ. Vẻ ngoài ngôi nhà có chút cũ kỹ, trên vách tường đã nổi lên những vết loang lổ, mái ngói đỏ lấp lánh ánh sáng ấm áp dưới mặt trời mùa đông, phảng phất như đang kể lại câu chuyện của năm tháng. Những ngôi nhà như thế này rất phổ biến ở nông thôn, nhìn từ bên ngoài có lẽ không có gì đặc biệt, nhưng đối với một cô gái nông thôn như Lý Liễu Tư, nó lại chứa đựng vô vàn ký ức và tình cảm.
Lý Liễu Tư ôm cánh tay Thẩm Lãng, nhanh chân đi về phía căn nhà dưới sườn dốc.
Cổng tre của căn nhà mở rộng, ở cổng có một chiếc ghế băng nhỏ, trên đó có một con mèo màu vàng quýt trông có vẻ ngây thơ hiền lành đang ngủ. Con mèo quýt tuổi tác có lẽ đã hơi lớn, thân thể cũng có chút suy yếu. Nhìn thấy người chủ đã lâu không gặp, nó bước đi yếu ớt nhảy xuống ghế băng, đi đến bên chân Lý Liễu Tư, kêu meo meo với giọng khàn khàn.
Phòng chính tối om không có ai, chỉ có căn bếp bên phải vọng ra tiếng xoong nồi va vào nhau loảng xoảng.
Hai người đi vào bếp thì thấy một bóng dáng nhỏ nhắn, mặc chiếc áo bông rất dày, đang giẫm lên chiếc ghế đẩu hơi lung lay, cầm chiếc nồi to gần bằng cánh tay mình, dùng sức nhưng vẫn thuần thục đảo xào thức ăn trong nồi. Nông thôn bây giờ không cần phải dùng củi đun như trước nữa, nhà nào cũng dùng khí thiên nhiên, nhà Lý Liễu Tư cũng vậy.
"Tư Tuệ!"
Lý Liễu Tư mắt đỏ hoe gọi một tiếng.
Tiểu nha đầu kinh ngạc quay lại, khuôn mặt đen nhẻm vừa lem luốc vừa đáng yêu, ngây người một lúc lâu mới cười rộ lên.
"Chị!"
Tiểu nha đầu mừng như điên kêu lên một tiếng, vội vàng tắt bếp ga, đặt chiếc nồi trong tay xuống, mặt mày hớn hở chạy tới ôm lấy đùi Lý Liễu Tư.
Cảm xúc của trẻ con thay đổi rất nhanh. Rõ ràng lúc chạy tới, tiểu nha đầu còn vui vẻ vô cùng, vậy mà lúc ôm Lý Liễu Tư làm nũng, lại không nén được ấm ức mà bật khóc thành tiếng, nước mắt lã chã rơi xuống.
Lý Liễu Tư ôm em gái an ủi một hồi lâu, tiểu nha đầu mới thút tha thút thít ngừng khóc, chớp đôi mắt to ngấn lệ, tò mò mà lại có chút sợ người lạ nhìn Thẩm Lãng đứng phía sau.
"Tư Tuệ, gọi chị..."
Lý Liễu Tư mặt đỏ lên, sửa lại cách xưng hô của Tư Tuệ đối với Thẩm Lãng: "Gọi tiểu Thẩm ca ca."
"Tiểu Thẩm ca ca tốt ạ~"
Tiểu nha đầu gọi một tiếng giòn tan, giọng nói moe moe lại có chút thẹn thùng, rồi nhanh chóng rúc vào lòng Lý Liễu Tư.
Để đối phó với trẻ con, nhất là tiểu muội muội, kinh nghiệm của Thẩm Lãng phải nói là cực kỳ phong phú. Hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh Lý Liễu Tư, móc ra mấy viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ trong túi mà trên đường chưa ăn hết, cười tủm tỉm hỏi.
"Tư Tuệ, lại đây, tiểu Thẩm ca ca mời ngươi ăn kẹo."
Tính cách Lý Tư Tuệ không khác mấy so với chị gái, đều khá hướng nội và đơn thuần. Với cô bé như vậy, không cần cho nàng đồ chơi hay tiền bạc gì, chỉ cần một ít đồ ăn vặt không đáng kể là có thể từ từ khiến nàng mở lòng. Nếu là đồ ngọt thì càng tốt, chẳng có cô bé nào lại từ chối hương vị ngọt ngào cả.
Tiểu nha đầu liếc nhìn kẹo sữa Đại Bạch Thỏ trong tay Thẩm Lãng, rồi quay đầu nhìn nụ cười gật đầu đồng ý của chị gái, cẩn thận cầm lấy một viên kẹo sữa trong tay Thẩm Lãng, cất vào túi áo bông: "Cảm ơn tiểu Thẩm ca ca."
"Không khách khí."
Thẩm Lãng cười, đưa hết số kẹo sữa còn lại trong tay vào túi áo bông của tiểu nha đầu, nhẹ nhàng xoa đầu nàng.
Lý Tư Tuệ 7 tuổi, vóc dáng tương đối gầy yếu, chất tóc cũng khá kém, mơ hồ còn có thể nhìn thấy mấy sợi tóc màu vàng nhạt lẫn trong mái tóc đen. Nhan sắc của em gái cũng không kém chị gái là bao, đôi mắt của tiểu nha đầu cũng rất to. Nàng cũng có khuôn mặt trái xoan láng mịn đáng yêu, vóc dáng cũng cao hơn một chút so với trẻ con cùng lứa. Nàng lén lút đánh giá dáng vẻ đáng yêu có phần ngây ngô của Thẩm Lãng, lại giống chị gái mình đến mấy phần.
Sau khi Thẩm Lãng lại nhìn về phía nàng, cô bé này lại nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, thẹn thùng rúc vào lòng Lý Liễu Tư.
Sau khi Lý Liễu Tư nhắn tin cho bà nội nàng, ba người ngồi chờ trong phòng khách một lát, bà nội liền dẫn một đôi vợ chồng trung niên đẩy cổng tre bước vào.
Đây là biểu cô và biểu cô phụ của Lý Liễu Tư, hai vợ chồng dẫn theo cô con gái đang học cấp ba, ở trong căn nhà tự xây phía trước.
"Liễu Tư, về lúc nào thế?"
Biểu cô vừa vào cửa liền nói bằng giọng địa phương đậm đặc, khóe mắt liếc qua nhưng cuối cùng vẫn dừng lại trên người Thẩm Lãng, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng không tự nhiên. Lúc bà nội của Lý Liễu Tư về nhà đã kể qua với họ về Thẩm Lãng. Một cậu trai đặc biệt giàu có, không chỉ giúp nàng trả hết tiền thuốc men, còn đưa cháu gái mình vào ở biệt thự lớn, tóm lại là một người thành phố có tiền.
"Con vừa về ạ."
Lý Liễu Tư vui vẻ chào hỏi, sau đó lại ngập ngừng giới thiệu Thẩm Lãng: "Hắn tên là Thẩm Lãng, là bạn trai ta..."
"Chào biểu cô, biểu cô phụ."
Thẩm Lãng nhiệt tình chào, còn đưa cho biểu cô phụ một điếu thuốc.
Biểu cô phụ cười theo đón lấy, vội vàng nhận lấy, há miệng định hỏi gì đó, nhưng lại không biết mở lời thế nào. Hai vợ chồng đều là nông dân điển hình, tính cách tương đối thuần phác chất phác, không quen ứng xử với kiểu người có tiền như thế này.
"Biểu cô phụ, trên đường đi Liễu Tư nói, vườn trái cây bên kia đều là ngài và biểu cô trồng ạ? Quy mô lớn thật nha, một năm chắc kiếm được nhiều tiền lắm."
Thẩm Lãng cười tủm tỉm gợi chuyện, lại nhường chiếc ghế băng mình đang ngồi cho biểu cô phụ.
"Không sao đâu Tiểu Thẩm, ngươi cứ ngồi đi."
Biểu cô phụ cười từ chối, nhưng không lay chuyển được Thẩm Lãng, đành thuận thế nhận lấy ghế băng ngồi xuống, cười giải thích.
"Táo của chúng tôi đều bán cho thương lái thu mua hết, kiếm không được bao nhiêu tiền đâu."
"Ồ? Sao không thử phát triển qua mảng internet? Bây giờ livestream bán hàng đang thịnh hành mà."
Trong lúc mấy người nói chuyện phiếm, Lý Liễu Tư lại từ phòng ngủ cầm thêm ba chiếc ghế băng mới ra, đầu tiên đưa cho Thẩm Lãng một chiếc, sau đó mời biểu cô phụ và bà nội ngồi xuống. Bản thân nàng thì lấy chiếc ghế đẩu mà Lý Tư Tuệ dùng để kê chân trong bếp ra lau lau, rồi yên lặng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh bạn trai. Tiểu nha đầu cũng tựa vào cặp đùi hơi đầy đặn của chị gái, tò mò lại sợ người lạ mà lén lút đánh giá bạn trai của chị.
Mấy người trò chuyện hơn mười phút, hai vợ chồng đều tỏ ra rất hài lòng với người bạn trai mà Lý Liễu Tư mang về. Thái độ nhiệt tình thân thiện của Thẩm Lãng khiến tâm trạng căng thẳng của hai vợ chồng dịu đi không ít. Ban đầu, hai vợ chồng còn lo lắng Lý Liễu Tư tính cách đơn thuần, dáng dấp lại xinh đẹp như vậy, sẽ gặp phải người đàn ông có tâm thuật bất chính ở thành phố lớn lòng người phức tạp. Sau khi biết bạn trai Lý Liễu Tư rất có tiền, hai vợ chồng còn tưởng rằng Lý Liễu Tư tìm được một "toản thạch Vương lão ngũ" nào đó.
Giờ xem xét lại, Thẩm Lãng thế mà còn trẻ như vậy, lại nhiệt tình hiểu lễ phép đến thế, tính cách hai người còn bổ sung cho nhau như vậy. Cứ đà này tiến triển, nói không chừng thật sự có thể trở thành một đoạn giai thoại lương duyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận