Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 544: Diệp Nhất Nam: Chúc mừng ngươi, muốn làm ba!

Chương 544: Diệp Nhất Nam: Chúc mừng ngươi, sắp làm ba!
Chỉ mất mười mấy phút lái xe, Thẩm Lãng đã nhanh chóng đưa Lý Liễu Tư đến cửa nhà Trình Lệ Quyên.
“Liễu Tư, chúng ta lâu lắm rồi không gặp nha.”
Trình Lệ Quyên nhìn Lý Liễu Tư duyên dáng yêu kiều, mặt mày cong cong nụ cười, vui mừng ra mặt kéo Lý Liễu Tư ngồi xuống ghế sô pha.
Từ lần chia tay sau Tết Trung thu trước, hai người đã gần nửa năm không gặp.
Lần này gặp lại Cô Nương hồn nhiên dịu dàng này, Trình Lệ Quyên trong lòng vui vẻ khôn xiết,
Thi thoảng lại xoa nắn cổ tay ấm áp của Lý Liễu Tư, quan tâm tình hình sức khỏe của nàng, còn Thẩm Lãng đứng bên cạnh thì bà tự nhiên làm như không thấy, ngay cả chào hỏi cũng không.
Ban đầu Trình Lệ Quyên còn lo lắng đứa con nuôi "chân đạp mấy thuyền" này của mình sẽ đối xử không tốt với Lý Liễu Tư, liệu có phải chiếm được thân thể người ta rồi thì sẽ không quan tâm nàng nữa không.
Giờ xem ra, hoàn toàn không có chuyện như vậy.
Khí chất của Lý Liễu Tư dường như còn tốt hơn lần trước, làn da cũng càng thêm hồng hào trắng nõn, chỉ là tính tình vẫn thẹn thùng như trước.
Trình Lệ Quyên cũng nhận ra muộn màng, bà phát hiện vóc dáng Lý Liễu Tư vẫn rất cao, chắc phải đến 1m7.
Nhưng Lý Liễu Tư dáng người cao gầy, rõ ràng cao hơn Trình Lệ Quyên, người phụ nữ nhỏ nhắn này, cả một cái đầu, vậy mà lại cứ cúi thấp đầu, giấu đi gương mặt xinh đẹp như vậy.
“Mẹ, hai người mẹ chồng nàng dâu cứ trò chuyện nhé, công ty của con còn có việc, con đi trước.”
Thẩm Lãng cảm thấy ở lại bên cạnh hai người cũng không có việc gì làm, dự định quay về khách sạn đánh thức Diệp Nhất Nam trước.
“Mau đi đi, đi đi.”
Trình Lệ Quyên chẳng thèm để ý mà phất phất tay, nhưng Lý Liễu Tư lại hơi kinh ngạc ngẩng đầu: “Ngươi, ngươi không ở lại cùng chúng ta à?”
“Công ty có chút việc cần ta qua xử lý.”
Thẩm Lãng cười nói: “Với lại, lần trước không phải ngươi nói, muốn mách mẹ ta chuyện ta bắt nạt ngươi sao, bây giờ cơ hội tới rồi đó.”
“Thằng nhóc này bắt nạt con?”
Trình Lệ Quyên tưởng thật, vội vàng nhìn Lý Liễu Tư.
Lý Liễu Tư đỏ mặt, nào dám kể chuyện này cho bậc bề trên nghe, vội vàng lắc đầu: “Không có, không có đâu dì, Thẩm Lãng đối với con rất tốt.”
Nhìn dáng vẻ Tiểu Cô Nương e lệ chờ hé nở này của Lý Liễu Tư, Trình Lệ Quyên liếc mắt là nhận ra đôi vợ chồng trẻ này đang nói chuyện chẳng tốt đẹp gì, bà tức giận liếc Thẩm Lãng.
“Mau đi đi, mắt không thấy tâm không phiền.”
“He he, cho ngươi cơ hội mà ngươi không dùng nha.”
Thẩm Lãng cười cười, hàn huyên đơn giản vài câu rồi cầm lấy ví tiền và chìa khóa trên bàn trà, nói với Lý Liễu Tư.
“Ta đi trước, buổi tối ta lái xe tới đón ngươi.”
“Được.”
Lý Liễu Tư không quen lắm khi ở một mình cùng Trình Lệ Quyên nhiệt tình như lửa, nhưng cũng đành gật đầu đồng ý.
“Liễu Tư này, con như vậy là không được đâu, thằng nhóc thối nhà ta ấy, con không thể nuông chiều hắn, con càng chiều hắn, hắn càng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Sau khi Thẩm Lãng đóng cửa rời đi, Trình Lệ Quyên dạy bảo Lý Liễu Tư.
“Nếu con có gì không vừa mắt, cứ nói thẳng ra, nếu hắn không nghe, con cứ nói với ta, dì giúp con dạy dỗ hắn.”
Lý Liễu Tư không hề ngại ngần nói tốt cho Thẩm Lãng: “Không có đâu dì, con thấy quen rồi, Thẩm Lãng rất tốt.”
Trình Lệ Quyên lắc đầu thở dài: “Liễu Tư à, rốt cuộc con thích điểm nào ở Thẩm Lãng nhà ta vậy? Đáng để con bao bọc hắn như thế.”
Lý Liễu Tư sững người một chút, trong đầu thoáng qua đủ mọi chuyện từ lúc quen Thẩm Lãng đến giờ, nàng mỉm cười nhàn nhạt.
“Hắn tốt với con.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Trình Lệ Quyên hơi kinh ngạc.
Bây giờ mấy cặp đôi yêu nhau, nhà trai nào mà chẳng tốt với nhà gái chứ? Cô Nương này cũng không giống kiểu tính tình hễ con trai đối tốt với mình là lập tức đầu hoài tống bão.
“Cũng không biết thằng nhóc thối này làm thế nào mà vào được trong lòng Cô Nương này nữa.”
Trình Lệ Quyên thầm nghĩ.
“Vâng, chỉ vậy thôi ạ, dì.”
Lý Liễu Tư khẳng định gật đầu.
Ngoại trừ vấn đề tác phong, Lý Liễu Tư không cảm thấy Thẩm Lãng có điểm nào không tốt.
Trong cuộc sống, Thẩm Lãng vừa có thể chọc nàng vui vẻ, lại quan tâm chăm sóc nàng, còn giúp nàng gây dựng lại gia đình đã tan vỡ của mình.
Mặc dù thế giới của Lý Liễu Tư bây giờ rất nhỏ, yêu cầu đối với nửa kia cũng không cao, chỉ cần có thể thật lòng đối tốt với mình, như vậy là đủ rồi.
Lý Liễu Tư lại là một cô gái tương đối truyền thống, đối với nàng mà nói, đã cởi áo trao thân thì chính là chuyện cả đời.
Trái tim và thân thể của nàng đều đã sớm thuộc về Thẩm Lãng.
........
Sau khi đưa Lý Liễu Tư đến chỗ Trình Lệ Quyên, Thẩm Lãng vội vàng chạy tới khách sạn của Diệp Nhất Nam.
Trên đường về khách sạn, hắn thi thoảng lại gọi điện thoại cho Hạ Thục Di, dặn dò nàng tuyệt đối không được làm việc chân tay nặng nhọc, mọi thứ đều phải nghĩ cho đứa bé trong bụng.
Lúc đầu Hạ Thục Di còn cảm thấy rất ấm lòng, kết quả Thẩm Lãng chưa đầy một phút lại gọi điện tới,
Trong vòng một tiếng đồng hồ, Hạ Thục Di nhận không dưới hai mươi mấy cuộc điện thoại, cuối cùng cũng chỉ đành cười tắt máy di động.
Đây cũng là lần đầu Hạ Thục Di được một người đàn ông quan tâm vô vi bất chí như vậy trong chuyện này,
Người đàn ông trước kia chưa bao giờ cảm thấy việc Hạ Thục Di mang thai là chuyện tốt, thậm chí còn năm lần bảy lượt khuyên nàng phá bỏ nó đi,
Cho nên, lần mang thai này đối với Hạ Thục Di mà nói, đơn giản giống như lần đầu tiên vậy.
Mặc dù bây giờ Manh Manh đã vào tiểu học, nhưng trong lòng nàng vẫn có một niềm xúc động và vui sướng khó tả.
“Mẹ nó Thẩm Lãng, chơi xong ta rồi chạy luôn phải không?”
Vừa dùng thẻ phòng mở cửa khách sạn, một cái gối đã bay tới, làm Thẩm Lãng giật cả mình.
“Người ta làm tiểu thư còn phải lấy tiền đó, ngươi thì hay rồi, đi mà không chào hỏi một tiếng, có biết lúc ta tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không có người nó trống rỗng cỡ nào không?”
Diệp Nhất Nam hùng hổ chỉ trích: “Đừng tưởng tối qua ngươi biểu hiện tốt là có thể muốn làm gì thì làm nhé, ta mà mất hứng thì vẫn không nể nang gì đâu!”
“Xin lỗi nhé, biểu hiện tốt chính là có thể muốn làm gì thì làm đấy”
Thẩm Lãng từng bước đi đến bên cạnh Diệp Nhất Nam, ngồi xuống trước mặt nàng, đắc ý vênh váo hôn nàng một cái.
“Với lại, ta chơi xong không trả tiền thì không tính là chơi, đến lúc đó mấy chú cảnh sát cũng chẳng làm gì được ta đâu.”
“Trời ạ, sao lại có loại đàn ông mặt dày như ngươi chứ!”
Diệp Nhất Nam nâng mặt Thẩm Lãng lên, cười mắng một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ ngọt ngào, nàng rất thích cái kiểu nói chuyện lưu manh vô lại này của Thẩm Lãng.
“Đùa thì đùa, nhưng mà tỉnh lại không thấy ngươi bên cạnh, thật sự rất trống rỗng nha. Sau này đừng như vậy nữa.”
Diệp Nhất Nam rúc vào ngực Thẩm Lãng, tò mò hỏi: “Vừa rồi ngươi đi đâu thế? Ăn sáng chưa?”
“Khụ, ờm, Nhất Nam, ta nói với ngươi chuyện này.”
Thẩm Lãng định dò xét phản ứng của Diệp Nhất Nam một chút, do dự mấy giây rồi nói nghiêm túc: “Ta làm Hạ tỷ có thai rồi.”
“Thật....”
Da mặt Diệp Nhất Nam thoáng chốc ửng hồng, vừa định hưng phấn hét lên đã bị Thẩm Lãng ngăn lại: “Đừng vội phát điên, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”
“Ừm....”
Diệp Nhất Nam trầm tư giây lát, nghiêng đầu đáng yêu, thăm dò hỏi một câu: “Chúc mừng ngươi, sắp làm ba!?”
Thẩm Lãng: “.....”
Bạn cần đăng nhập để bình luận