Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 86: Lấy mái tóc co lại đến, đừng quay đầu? ? ? ?

Chương 86: Lấy tóc mà túm lại, đừng quay đầu lại? ? ? ?
Đợi vài phút, Trương Xuân Linh bưng tới một tô canh gà lớn đặt lên bàn ăn, gọi hai người đang dính lấy nhau ở phòng khách tới dùng cơm.
Tô Nhạc Tuyên cùng mẫu thân Trương Xuân Linh lần lượt ngồi xuống.
Thẩm Lãng thì ngồi cạnh người cha vợ có dáng người khôi ngô.
Trương Xuân Linh đưa cho Thẩm Lãng một đôi đũa, lại rót cho Thẩm Lãng một ly đồ uống, rất nhiệt tình nói:
"Tiểu Thẩm, nhà a di đều là người Quảng Đông, cũng không biết nấu ăn cho lắm, không biết những món này có hợp khẩu vị ngươi không."
【1: Không biết nấu cơm mà ngươi còn tâm cao khí ngạo, ta không hài lòng thì ngươi sinh tử khó liệu! 】 【2: Không biết nấu ăn? Đơn giản, lấy tóc mà túm lại, đừng quay đầu lại, ta tới dạy ngươi nấu thế nào! 】 【3: Haiz, đều là mụ mụ hương vị, làm gì có phân biệt khác nhau, lát nữa ngài cũng đừng chê ta ăn nhiều là được rồi. 】
"Haiz, đều là mụ mụ hương vị, làm gì có phân biệt khác nhau chứ."
Thẩm Lãng cầm lấy đồ uống trên bàn, lại rót một ly cho Tô Nhạc Tuyên đang ngồi bên cạnh, cười trêu ghẹo nói: "Lát nữa ngài đừng chê ta ăn nhiều là được rồi."
【 Đinh! Độ thiện cảm của Trương Xuân Linh đối với túc chủ tăng lên 3 điểm, hiện tại là 6 điểm, mời tiếp tục cố gắng! 】 【 Đinh! Độ thiện cảm của Tô Chấn Đông đối với túc chủ tăng lên 2 điểm, hiện tại là 4 điểm, mời tiếp tục cố gắng! 】
"Đâu có, đâu có, cứ tự nhiên ăn no bụng vào, ăn xong rồi a di làm thêm cho ngươi."
Trương Xuân Linh vui vẻ ra mặt, phất phất tay.
Nàng rất hài lòng với chàng trai lễ phép biết điều mà con gái mang về này, đã dự định tối nay cũng giữ Thẩm Lãng ở lại đây ăn cơm.
Tô Chấn Đông tăng độ thiện cảm không phải vì câu nói lấy lòng này, mà là vì cái hành động nhỏ khi Thẩm Lãng rót lại đồ uống cho Tô Nhạc Tuyên.
Tô Chấn Đông làm trong ngành hậu cần đã lâu năm, có thể nói là duyệt người vô số, hạng người nào cũng đều gặp qua.
Bất kể là hạng người nào, chỉ cần tiếp xúc với Tô Chấn Đông một thời gian, hắn đều có thể nhìn thấu nội tình người đó một cách rõ ràng.
Đây là kỹ xảo biết nhìn người mà không ít đại lão bản tay trắng dựng nghiệp đều biết.
Từ lúc Thẩm Lãng vào nhà, Tô Chấn Đông vẫn luôn quan sát chàng trai biết ăn nói này.
Ấn tượng đầu tiên Thẩm Lãng để lại cho hắn là miệng lưỡi trơn tru, cảm thấy con gái mình chính là bị hắn dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt.
Mãi cho đến lúc Thẩm Lãng vừa rồi xoay cổ tay cố ý rót nước, Thẩm Lãng trong lòng Tô Chấn Đông liền có thêm một cái nhãn hiệu: Rất biết xử lý, hiểu được một chút về nhân tình thế thái.
Rồi đến lúc nãy, rõ ràng là mu bàn tay Thẩm Lãng bị đập đỏ lên, ngược lại lại là hắn đi an ủi con gái của mình.
Hiện tại lại vừa nói chuyện vui vẻ với mẹ vợ, đồng thời vẫn không quên rót lại đồ uống cho con gái.
Loại hành động không mấy bắt mắt này, không chỉ chứng minh tiểu tử này có một trái tim lớn xử sự không kinh hoảng, mà còn phản ánh ngày thường hắn đối xử với con gái của mình thật sự rất tốt.
"Haiz..."
Tô Chấn Đông khẽ thở dài một tiếng, xem như đã thỏa hiệp.
Hắn từ trong túi lấy ra một bao Hoa Tử, rút một điếu ra châm lửa, rồi lại đưa cả bao thuốc lá cùng bật lửa tới cạnh Thẩm Lãng: "Sao nào, làm một điếu không?"
Nhìn thì có vẻ là thái độ xem thường khinh miệt, nhưng thực ra đây đã được xem là sự tán thành sơ bộ đối với biểu hiện của Thẩm Lãng.
Tô Chấn Đông đúng là một lão lưu manh xã hội cũ thứ thiệt, cũng chính là lão giang hồ.
Mấy năm trước lúc làm hậu cần tranh giành địa bàn, Tô Chấn Đông thường xuyên cùng đối thủ cạnh tranh đánh cho đầu rơi máu chảy, còn vì vậy mà phải đi tù hai năm.
Nếu hắn muốn kết giao bằng hữu, sẽ không tỏ vẻ nho nhã chào hỏi đối phương, hỏi mấy thứ linh tinh như sở thích hứng thú của đối phương.
Khói bắc cầu, rượu mở đường, đây là phong cách xã giao mà Tô Chấn Đông giữ từ xã hội cũ cho đến tận bây giờ.
Trong các cuộc nhậu trên xã hội hiện nay, đại đa số đàn ông cũng làm quen với nhau theo cách này.
"Làm một điếu."
Thẩm Lãng biết Tô Chấn Đông đây xem như là đang làm thân với mình, thành thạo mở bao Hoa Tử ra rồi rút lấy một điếu.
Thẩm Lãng vừa chuẩn bị châm thuốc lá, Tô Chấn Đông lại trêu tức hỏi ngược lại: "Ồ, biết hút thuốc à?"
"Biết, nhưng không hút thường xuyên."
Thẩm Lãng hơi lúng túng sờ mũi một cái, sau đó cài điếu thuốc lên tai mình, thầm nghĩ người cha vợ này là sao đây?
Không phải chỉ là muốn cua con gái của ngươi thôi sao, cứ năm lần bảy lượt trêu chọc mình thế này có ý gì chứ?
"Sao thế, Tiểu Thẩm biết hút thuốc sao?"
Trương Xuân Linh nhỏ giọng hỏi một tiếng, nhưng lại không có vẻ gì là phản đối.
Chồng mình chính là một lão nghiện thuốc lá mấy chục năm, đám bằng hữu kia của hắn từng người càng là kẻ nghiện thuốc lá nặng, nàng cũng không cho rằng đàn ông hút thuốc có gì là không đúng.
"Biết chứ ạ, con còn thấy hắn uống rượu nữa cơ."
Tô Nhạc Tuyên thờ ơ nhún vai, sau đó đắc ý nói: "Hi hi, nhưng mà hắn hút thuốc chưa bao giờ hút trước mặt con cả."
"Ừm, thế thì còn được, không giống cha ngươi, để lão nương hít khói thuốc thụ động mấy chục năm trời!"
Hút thuốc nhưng biết tránh mặt con gái, Trương Xuân Linh lại càng hài lòng hơn với Thẩm Lãng.
Lúc ăn cơm, hai vợ chồng già không bàn luận chuyện của Thẩm Lãng và con gái mình, chủ đề và bầu không khí giữa mấy người đều tương đối sôi nổi.
Chuyện quan trọng cỡ này, thông thường đều là tiết mục chính sau bữa ăn trà dư tửu hậu.
Cơm nước xong xuôi, sau khi dọn dẹp tàn cuộc, bốn người lần lượt ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách.
Giờ này khắc này, mới thực sự là thời điểm then chốt nhất khi bạn trai ra mắt phụ huynh bạn gái.
"Tiểu Thẩm, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Làm nghề gì?"
Trương Xuân Linh bưng tới một đĩa nho, ngồi xuống cạnh Thẩm Lãng, giọng thân thiết nhưng xen lẫn một tia nghiêm túc: "Ngươi quen biết với Nhạc Huyên nhà chúng ta như thế nào?"
Tô Chấn Đông thì ngồi bên cạnh uống trà nóng, hết sức chuyên chú nhìn hai người nói chuyện.
"Con năm nay 24, không sợ a di chê cười, con tốt nghiệp xong không tìm được công việc gì ra hồn, hiện tại là một mạng lưới viết lách."
Thẩm Lãng thành thật nói: "Con quen Nhạc Huyên là vào lúc cô ấy vừa mới khai giảng, lúc đó con và cô ấy..."
Phụt!
Lời Thẩm Lãng còn chưa nói hết, Tô Chấn Đông đã phun một ngụm trà nóng ra.
Sau khi chật vật lau khoé miệng, Tô Chấn Đông không cam lòng hỏi: "Chờ đã, con gái ta vừa mới vào đại học, ngươi đã quen biết nàng rồi?"
Thẩm Lãng tỏ vẻ xấu hổ gãi gãi đầu: "Ơ... Xem là vậy đi?"
"Ta..."
Tô Chấn Đông vừa định nói gì đó, liền bị Trương Xuân Linh lườm cho một cái phải im lặng.
"Hoá ra các ngươi quen nhau sớm vậy à."
Vẻ mặt Trương Xuân Linh lại tươi tỉnh trở lại: "Vậy ngươi nói cái gì mà mạng lưới viết lách là sao?"
Thẩm Lãng nói thật: "Chính là viết tiểu thuyết trên mạng internet."
"Ồ, hoá ra ngươi còn là đại tác gia nữa à."
Trương Xuân Linh tỏ vẻ kinh ngạc ngưỡng mộ, sau đó lại là câu hỏi kinh điển: "Vậy một tháng ngươi có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"
Bây giờ có rất nhiều người đọc tiểu thuyết, nhưng người hiểu rõ về tiền lương của tác giả văn học mạng lại cực kỳ ít.
Một khi gặp được mạng lưới viết lách ngoài đời thực, vậy bọn họ tuyệt đối sẽ hỏi những câu như:
Một tháng ngươi kiếm được bao nhiêu tiền? Có năm hiểm một kim không? Đã xuất bản tác phẩm nào chưa?
Đương nhiên, đó chỉ là những người qua đường Giáp, hỏi những câu này cũng thuần túy chỉ vì tò mò mà thôi.
Mẹ vợ hỏi câu này, chính là đang dò hỏi một cách khéo léo về điều kiện kinh tế của ngươi.
Đồng thời cũng là lo lắng con gái nàng đi theo ngươi có được đảm bảo hay không, cuộc sống tương lai có thể ổn định được không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận