Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 477: Lâm Đại Ngọc nhổ lên liễu rủ

Chương 477: Lâm Đại Ngọc nhổ gốc liễu rủ
Vào lúc chín giờ tối, Thẩm Lãng lái xe trở về biệt thự Cửu Gian Đường.
Ngay khoảnh khắc đẩy cửa ra, Hạ Manh Manh đang lén lút chơi điện thoại di động trên ghế sô pha bị giật nảy mình.
Tiểu nha đầu ghé trên ghế sô pha len lén quan sát một cái, khi phát hiện người về ở cổng không phải Hạ Thục Di, mới mềm nhũn thở phào nhẹ nhõm.
“Hì hì, Tiểu Thẩm ba ba, ngươi về rồi nha ~” Giọng tiểu nha đầu ngọt ngào làm nũng, còn lén giấu chiếc điện thoại đang nóng lên sau mông.
Hạ Thục Di lo lắng hai tiểu nha đầu tuổi còn nhỏ đã bị cận thị, cho nên ngày thường quản lý thời gian xem TV hoặc chơi điện thoại di động của hai tiểu nha đầu vô cùng hà khắc.
Lý Liễu Tư bình thường cũng sẽ quản lý thời gian giải trí của hai tiểu nha đầu, nhưng bất kể là thái độ hay phương thức đều không có mấy uy hiếp.
Chỉ có Thẩm Lãng đối với việc quản lý hai tiểu nha đầu là rất rộng rãi, lúc rảnh rỗi không có gì làm, còn đích thân dẫn theo hai tiểu nha đầu chơi game tay cầm.
Tuy nhiên, hai tiểu nha đầu lại quan tâm nhất đến cảm nhận của Thẩm Lãng, bọn hắn cũng phi thường nghe lời Thẩm Lãng nói.
Có đôi khi Hạ Manh Manh ngay cả lời Hạ Thục Di nói cũng không nghe, Thẩm Lãng chỉ cần dỗ dành một chút, nàng liền ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Thẩm Lãng đi tới ôm Hạ Manh Manh lên, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của nàng: “Có phải lại đang lén chơi điện thoại không?” “Chỉ chơi một lát thôi mà ~” Hạ Manh Manh ngượng ngùng đưa điện thoại cho Thẩm Lãng, chớp đôi mắt to sáng long lanh ý đồ lừa gạt cho qua chuyện: “Ba ba đừng nói cho mụ mụ biết nha ~” “Nha đầu ngốc.” Thẩm Lãng cười cười, sau đó nhìn về phía cầu thang: “Vậy ngươi nói cho ta biết, mụ mụ và Liễu Tư tỷ tỷ có ở nhà không?” “Mụ mụ đến nhà Lý lão sư rồi, Liễu Tư tỷ tỷ ở trên lầu.” Hạ Manh Manh nói xong, còn nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
“Ba ba, hôm nay lúc Liễu Tư tỷ tỷ về, trông có vẻ hơi ‘emo’ đó, với lại đã trễ thế này mà còn đọc sách, chắc chắn là bị lão sư gọi đứng lên đọc thuộc lòng mà không thuộc đâu.” “Vậy à.” Thẩm Lãng cũng không ngạc nhiên về cách nói trên mạng của Manh Manh.
Bây giờ internet cực kỳ phát triển, đa số trẻ con lại tiếp xúc điện thoại quá sớm, việc trong miệng bật ra mấy câu hot trend trên mạng là quá đỗi bình thường.
“Vậy ca ca đi chỉ bảo nàng một chút.” Thẩm Lãng đặt tiểu nha đầu xuống, trả điện thoại lại cho nàng, vỗ vỗ đầu nàng: “Mau đi ngủ đi, không được chơi điện thoại di động nữa nha.” “Biết rồi.” Tiểu nha đầu vui vẻ ra mặt nhận lấy điện thoại, hấp tấp chạy lên lầu.
Thẩm Lãng rửa mặt xong ở dưới lầu, đầu tiên là về phòng của mình, phát hiện Lý Liễu Tư không có ở đó, lúc này mới đi đến trước cửa phòng Lý Liễu Tư gõ cửa.
Bị gõ cửa như vậy, nếu có người trong phòng, đại đa phần sẽ nói mời vào hoặc là vào đi.
Lý Liễu Tư lại không nói gì, mà là bước chân hơi loạng choạng chạy tới mở cửa.
“Ngươi về rồi.” Lý Liễu Tư sững sờ nhìn Thẩm Lãng một chút, khác với giọng nói nhiệt tình vui vẻ ngày thường, giọng nói hiện tại của nàng có chút bình thản, giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia oán trách và ghen tuông.
Nhưng nghĩ đến Thẩm Lãng về muộn như vậy, Lý Liễu Tư vẫn theo bản năng quan tâm một câu: “Ăn cơm chưa?” “Ăn rồi.” Thẩm Lãng biết tình huống này tuyệt đối không thể căng thẳng hay chột dạ, ngược lại còn sờ lên gương mặt trắng nõn bóng loáng của nàng, thản nhiên dỗ dành nói.
“Đừng giận mà, đã nói là vì tuyên truyền phim mới thôi, bạn trai ngươi làm trong ngành truyền thông, có chút tin tức bên lề không phải rất bình thường sao.” “Ta có giận đâu.” Lý Liễu Tư vịn cửa phòng, hơi ủy khuất bĩu đôi môi anh đào, xem ra không tin tưởng lắm vào lời giải thích này của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nghĩ thầm, ngươi sắp viết hai chữ ‘giận rồi’ lên mặt đến nơi mà còn nói không giận.
Nhưng Thẩm Lãng rất hiểu trong tình huống này phải dỗ con gái thế nào, nhất là kiểu con gái tương đối ngây thơ như Lý Liễu Tư.
“Đừng giận nữa, quầng thâm mắt hiện ra cả rồi kìa.” Ngón tay Thẩm Lãng nhẹ nhàng lướt qua hốc mắt long lanh của Lý Liễu Tư, trên thực tế mắt Lý Liễu Tư linh động có thần, căn bản không hề có cái gọi là quầng thâm.
Mấu chốt nằm ở chỗ này, con trai phải học cách chủ động chỉ ra vấn đề rồi thuận tiện giải quyết vấn đề, cho dù vấn đề đó vốn không tồn tại, người con gái vẫn có thể cảm nhận được cảm giác được quan tâm.
Đây chính là cái gọi là: không có phiền phức cũng phải tạo ra phiền phức.
Sau khi mào đầu xong, Thẩm Lãng lúc này mới thành khẩn nói ra vấn đề mà Lý Liễu Tư muốn giải quyết nhất.
“Hôm nào ta nói chuyện với Diệp Nhất Nam một chút, để nàng tự mình giải thích với ngươi nhé, giữa chúng ta thật sự trong sạch.” Lý Liễu Tư nửa tin nửa ngờ nhìn Thẩm Lãng vài lần, vẻ mặt như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Thẩm Lãng lập tức biết thế này là đã dỗ được kha khá rồi, liền thuận tay ôm Lý Liễu Tư vào lòng, ôm lấy thân thể ấm áp của nàng, nói vài lời chẳng liên quan gì đến bầu không khí hiện tại, cố gắng lái sang chuyện khác.
“Cảm giác gần đây ngươi gầy đi thì phải, cơm ở căng tin trường khó ăn vậy sao?” “Đã trễ thế này còn đang đọc sách, chẳng lẽ thật như lời Manh Manh nói, ngươi bị lão sư gọi đứng lên đọc thuộc lòng mà không thuộc hả?” “Cuối tuần này chúng ta cùng ra ngoài chơi đi, nhớ rằng chúng ta đã lâu không ra ngoài dạo chơi rồi.” Lý Liễu Tư im lặng nép vào lồng ngực Thẩm Lãng, nghe Thẩm Lãng líu lo không ngừng, nàng không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Cô gái đơn thuần này biết bạn trai đang dỗ mình, chỉ là vì Thẩm Lãng rất ít khi dỗ nàng, nên Lý Liễu Tư cứ vùi mặt vào ngực Thẩm Lãng, giả bộ vẫn còn đang giận, muốn nghe bạn trai nói nhiều thêm một chút.
Đại đa số nữ sinh có tính cách hướng nội thường thích những chàng trai nói nhiều, hoặc là người con trai mà bản thân họ thích.
Thẩm Lãng cũng đã nhận ra có gì đó không đúng, bất động thanh sắc cúi đầu xuống.
Lý Liễu Tư đang nép trong lồng ngực Thẩm Lãng, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào lặng lẽ, gương mặt dịu dàng tràn đầy vẻ thỏa mãn, ngay cả hai tay cũng tự lúc nào đã ôm lấy eo của Thẩm Lãng.
Để ý thấy Thẩm Lãng đang líu lo không ngừng bỗng im bặt, Lý Liễu Tư tò mò ngước mắt lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Thẩm Lãng.
“Hừ, đụng ngươi đó!” Lý Liễu Tư vừa thẹn vừa bối rối, muốn giả vờ giận dỗi, nhưng nhất thời lại không quản lý tốt biểu cảm, chỉ có thể dùng trán đè vào ngực Thẩm Lãng, dùng sức siết chặt eo Thẩm Lãng.
Đừng nhìn Lý Liễu Tư bình thường dịu dàng, nói chuyện luôn cho người ta cảm giác của một cô gái ngọt ngào, nàng thế nhưng là cô gái nông thôn điển hình, sức lực thật sự còn lớn hơn nhiều so với tất cả bạn gái của Thẩm Lãng.
Cứ thế dùng sức siết chặt, trực tiếp khiến Thẩm Lãng nghẹn cả hơi, nói là Lâm Đại Ngọc nhổ gốc liễu rủ cũng chẳng có gì lạ.
“Ngọa tào, ngươi nhẹ tay chút coi, không biết mình có bao nhiêu sức lực hả? Thật sự muốn mưu sát thân phu sao?” Thẩm Lãng vừa cười vừa nói: “Nếu ngươi làm gãy eo ta, ai cho ngươi hạnh phúc nửa đời sau? Lẽ nào, ngươi muốn ta từ số sàn biến thành số tự động sao!” Lý Liễu Tư đỏ mặt, buông Thẩm Lãng ra, còn sửa lại nếp nhăn trên quần áo của Thẩm Lãng, sau đó cứ thế nhìn tên bạn trai xấu xa trước mắt này.
“Ngốc quá.” Thẩm Lãng bị bộ dạng này của Lý Liễu Tư làm cho bật cười, nhéo nhéo khuôn mặt nàng xong, liếc nhìn bàn học sau lưng nàng, phía trên có một quyển sách tiếng Anh, liền nảy ra ý nói.
“Bảo bối, thành tích của ngươi tốt như vậy, sau này có thể ta sẽ phải ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, lúc rảnh rỗi ngươi có thể dạy ta một chút tiếng Anh không?” “Ừm.” Lý Liễu Tư không chút do dự đáp lời.
“Việc này không nên chậm trễ, bây giờ ngươi dạy ta một chút đi.” Thẩm Lãng ôm vai Lý Liễu Tư, từng bước dụ nàng đến bên giường, vừa giúp nàng cởi áo nới dây lưng, vừa ra vẻ chăm chỉ học hỏi mà nói.
“Ngươi dạy ta trước câu ‘Ôi trời ơi của ta’, nói bằng tiếng Anh thế nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận