Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 186: Ngươi bình thường điểm được hay không?

Chương 186: Ngươi bình thường một chút được không?
"Thẩm Lãng, vì sao Đẩu Âm của ngươi toàn là video nữ sinh nhảy múa, hơn nữa các nàng đều ăn mặc thật thiếu vải thế."
"Ngươi nói đùa à, tài khoản của ca đây là hàng cực phẩm, bao nhiêu tiền cũng không bán, hi hi, đợi ngươi khỏi bệnh rồi, ngươi cũng nhảy cho ta xem có được không?"
"Được lắm, chờ ta khỏi bệnh rồi, liền đi học một ít xem sao, ai, đây là nơi nào vậy nhỉ, cảm giác phong cảnh thật xinh đẹp."
"Chắc là Nhị Hải đi, nghe nói nơi này là biển tình yêu của giới trẻ, nhưng ta đoán cũng là thổi phồng lên thôi, chẳng có gì thú vị đâu."
"Biển tình yêu? Vậy sau này ngươi dẫn ta đi chơi có được không? Ta muốn đi xem!"
"Không vấn đề, chờ ngươi khỏe lại đã... Này này này, chúng ta nói chuyện thì nói chuyện, tay đừng có cho vào trong đũng quần ta chứ, Ngọa Tào, cái tay kia của ngươi đang làm gì vậy? Tỷ tỷ à, đây là bệnh viện đó, ngươi bình thường một chút được không?"
Đêm khuya khoảng hai giờ, trong phòng chăm sóc đặc biệt, trên chiếc giường bệnh ấm áp rộng rãi, Diệp Nhất Nam gối lên cánh tay Thẩm Lãng, trên mặt nở nụ cười lười biếng ngọt ngào, Nàng yên lặng nép sát vào lòng Thẩm Lãng, hài lòng xem video ngắn trên Đẩu Âm trong tay hắn.
Cảm nhận được hơi thở nam nhân quen thuộc, trong lòng Diệp Nhất Nam trở nên ấm áp và tràn ngập cảm xúc lạ thường.
Đối với nữ sinh chưa có nhiều kinh nghiệm sống như nàng mà nói, có lẽ đây chính là cảm giác yêu đương với một người con trai.
Cứ việc chẳng làm gì cả, chỉ ở bên cạnh Thẩm Lãng, Diệp Nhất Nam cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc và an tâm.
"Thẩm Lãng, chúng ta bây giờ là quan hệ gì vậy?"
Trong mắt Diệp Nhất Nam ánh lên vẻ vui mừng và chờ mong: "Chúng ta có phải là đang yêu đương không?"
"Ừm."
Thẩm Lãng ừ một tiếng trong mũi, đưa tay ôm lấy cổ Diệp Nhất Nam, kéo thân thể mảnh mai yếu ớt của nàng vào lòng mình.
Hành động nhỏ thể hiện sự quan tâm này, tuy có vẻ bình thường, lại khiến Diệp Nhất Nam vô cùng vui vẻ.
Nàng, người trước nay luôn ôn tồn lễ độ, tính cách thanh lãnh, vậy mà lại kích động dùng đầu dụi dụi vào mặt Thẩm Lãng, giống hệt như một chú nghé con.
"Ai nha, ngươi còn nhỏ lắm sao?"
Vẻ ngây thơ nũng nịu này khiến Thẩm Lãng dở khóc dở cười: "Uổng cho ngươi còn là con gái nhà giàu nhất, em gái ta bây giờ cũng không ngây thơ như vậy."
"Hì hì ~ Ta chính là ngây thơ đó ~ "
Diệp Nhất Nam cười ngây ngô một tiếng, nụ cười vừa dịu dàng vừa rạng rỡ.
Quả nhiên, đối với kiểu nữ sinh ngày thường tính cách cao ngạo lạnh lùng thế này, khi nở nụ cười ngọt ngào từ tận đáy lòng, đúng là có thể khiến người ta lưu luyến quên về.
Thẩm Lãng cũng có chút hiểu được hành động ngu xuẩn của Chu U Vương khi xưa từng ‘phong hỏa hí chư hầu’, chỉ để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.
Diệp Nhất Nam nhích thân thể yếu ớt, tiến sát đến trước mặt Thẩm Lãng, khao khát ngẩng cổ lên: "Thẩm Lãng, ta muốn ngươi hôn ta."
"Ai nha, ngươi đừng có nghĩ gì làm nấy chứ."
Thẩm Lãng ghét bỏ quay đầu đi, cười mắng: "Nhanh nằm xuống lướt Đẩu Âm đi, lát nữa ngoan ngoãn ngủ nghỉ, đây là bệnh viện, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ‘lái xe’."
"Ta cho ngươi sờ chân."
Diệp Nhất Nam nắm lấy tay Thẩm Lãng, đặt lên đùi mình đang mặc bộ đồ bệnh nhân.
"Bảo bối, ngươi thật tốt, ngươi dựa sát vào đây chút."
Thẩm Lãng làm sao từ chối được, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Diệp Nhất Nam liền bắt đầu gặm, bàn tay cuộn lấy đôi chân và cánh tay của tiểu phú bà cũng dần trở nên không đứng đắn.
"Thẩm Lãng, ngươi, ngươi xấu quá, ngươi k·h·i· ·d·ễ ta..."
Trong mắt Diệp Nhất Nam tràn đầy vẻ mê ly, biểu cảm uất ức vì bị k·h·i· ·d·ễ này, khiến Thẩm Lãng nhìn thấy mà lửa nóng không ngừng dâng trào.
Sau vài hơi thở ngắn ngủi, Thẩm Lãng lại ôm lấy tiểu phú bà mà gặm.
Nếu không phải cân nhắc đến vết thương trên tay nàng, có lẽ Thẩm Lãng thật sự sẽ ở bệnh viện mà cùng Diệp Nhất Nam làm một số chuyện khác người.
"Thẩm Lãng, nói, nói ngươi t·h·í·c·h ta đi."
Diệp Nhất Nam ôm lấy đầu Thẩm Lãng, thở hổn hển, mong đợi cầu xin. Thẩm Lãng hơi kinh ngạc: "A? Sao bây giờ lại nói chuyện này?"
Diệp Nhất Nam mang theo giọng nức nở oán giận nói: "Ngươi, ngươi vừa nói không t·h·í·c·h ta, ta thật khó chịu..."
【1: Bảo bối, ta yêu t·h·í·c·h ngươi, làm bạn gái của ta có được không? Sau này ta sẽ đối tốt với ngươi giống như đối với các nàng vậy. 】 【2: Không trả lời gì cả, tiếp tục chiếm tiện nghi của nàng, đạt đến vị trí có lợi thế ‘tiến có thể công, lùi có thể thủ’. 】 【3: Bảo bối, nơi này có thể sẽ có bác sĩ đến kiểm tra phòng, chúng ta vào nhà vệ sinh đi, ngươi cho ta được không? Ta sẽ yêu ngươi cả đời. 】 "Bảo bối, ta yêu t·h·í·c·h ngươi, làm bạn gái của ta có được không?"
Thẩm Lãng chân thành tỏ tình, không nỡ lòng nào trong bầu không khí ngọt ngào này mà nói ra nửa câu sau.
Mặc dù điều đó có thể khiến Diệp Nhất Nam hiểu rõ địa vị của mình, nhưng Thẩm Lãng vẫn không có được ý chí sắt đá như vậy.
Thẩm Lãng thầm nghĩ, có lẽ mình trời sinh đã không có thiên phú làm tra nam, thế mà lại để tâm đến từng người con gái như thế này.
Diệp Nhất Nam biểu lộ xúc động, sụt sịt mũi không nói lời nào, một hàng lệ trong veo chậm rãi lăn dài, nàng nặng nề gật đầu.
Thẩm Lãng biết, dưới tình huống này, nên thực hiện theo cách làm của lựa chọn 2, tiếp tục hôn nàng thật sâu đậm.
Một lúc lâu sau, hai người mới dần bình tĩnh lại, quấn quýt rúc vào lòng nhau, tiếp tục lướt xem những đoạn video ngắn trên Đẩu Âm.
"Thẩm Lãng, ngươi vừa rồi sao lại cắn ta thế?"
Diệp Nhất Nam liếm đầu lưỡi hồng hào, dường như vẫn còn đang cảm nhận dư vị đau đớn vừa rồi.
"Là đánh dấu cho ngươi đó mà."
Thẩm Lãng mặt dày vô sỉ ngụy biện: "Như vậy sau này ngươi chính là người của ta, có được không?"
"Ừm ừm, được lắm, được lắm."
Diệp Nhất Nam vui vẻ gật đầu, còn cố tình cắn mạnh hơn vào vị trí vừa rồi, dường như muốn làm cho dấu vết Thẩm Lãng để lại càng sâu hơn.
.........
Thẩm Lãng ở lại bệnh viện hai ngày, sau đó vui vẻ cùng tiểu phú bà xuất viện.
Chủ yếu là vì Diệp Nhất Nam vốn dĩ cũng không có vấn đề gì về sức khỏe thể chất.
Có Thẩm Lãng ở bên cạnh trò chuyện tâm tình, tâm bệnh của nàng càng khỏi nhanh hơn.
Sau khi băng bó lại vết thương trên cổ tay một cách đơn giản, Diệp Nhất Nam liền ngoan ngoãn theo Thẩm Lãng xuất viện.
"Vâng mẹ, con về ngay đây, Thẩm Lãng đang lái xe đưa con về, ừm, con biết rồi."
Trong bãi đỗ xe ngầm, bên cạnh chiếc xe Bảo Mã của Thẩm Lãng.
Diệp Nhất Nam cúp điện thoại của Chung Mỹ Như, vội vàng mở cửa ghế lái, ngồi vào lòng Thẩm Lãng, ôm lấy mặt hắn bắt đầu gặm.
Trải qua những sự kiện thăng trầm trong khoảng thời gian này.
Thẩm Lãng phát hiện, tính cách của Diệp Nhất Nam đã thay đổi, thậm chí có thể nói là đã định hình.
Trước mặt người khác hay cha mẹ, Diệp Nhất Nam vẫn là cô gái ngoan ngoãn, thông minh lanh lợi như trước kia.
Điểm khác biệt duy nhất là, Diệp Nhất Nam không còn vẻ thanh lãnh, trầm mặc ít nói như xưa nữa, ngược lại trở nên rất hay cười, cũng tràn đầy hy vọng vào cuộc sống, thậm chí còn có xu hướng hơi nói nhiều, thỉnh thoảng còn buột miệng nói vài câu thô tục ‘bất nhập lưu’.
Nhưng ở trước mặt Thẩm Lãng, Diệp Nhất Nam lại trở nên vô cùng lớn mật, thậm chí có thể nói là không còn chút cảm giác e dè, thận trọng nào của một nữ sinh.
Chỉ cần xung quanh không có ai, ở một góc đủ kín đáo.
Diệp Nhất Nam như thể đã hoán đổi nhân cách, lớn mật và nhiệt tình quấn lấy Thẩm Lãng, đồng thời trong đầu nàng luôn tràn ngập những suy nghĩ trưởng thành, lúc nào cũng muốn tiến thêm một bước với Thẩm Lãng, có mấy lần nàng trêu chọc khiến Thẩm Lãng suýt chút nữa không kìm được.
"Sau này..."
Trên ghế lái, Diệp Nhất Nam thở hổn hển buông Thẩm Lãng ra, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào mang theo chút quyến rũ.
"Sau này ta chính là bạn gái thứ tư của ngươi, đừng có lạnh nhạt với ta đấy nhé, tên vô lại ~ "
Bạn cần đăng nhập để bình luận