Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 147: Nhìn, đây là bản cung bạn trai, cỡ nào một lòng nha!

Chương 147: Nhìn xem, đây là bạn trai của bản cung, một lòng một dạ biết bao!
"Vẫn ổn, chỉ là lâu lắm rồi không chơi game, kỹ thuật giảm đi không ít."
Thẩm Lãng đắc ý bẻ bẻ ngón tay, ra vẻ tiếc nuối lắc đầu.
"Trước kia đẳng cấp Vương Giả của ta đều là 'giết lung tung', bây giờ đánh hạng Bạch Kim còn vã mồ hôi."
"Ấy ấy ấy, thôi đi nha, khen ngươi một câu là ngươi lại bắt đầu phổng mũi rồi."
Diệp Hân Hân cười mắng xong, oán trách liếc Tô Nhạc Tuyên một cái: "Còn có quản bạn trai ngươi không hả? Thể hiện trước mặt khuê mật của ngươi kìa."
"Ta không quản được đâu."
Tô Nhạc Tuyên đáng yêu lè chiếc lưỡi hồng: "Ta ở trước mặt hắn đều phải khép nép mà."
Diệp Hân Hân làm nữ thần mạng nhiều năm trên internet, EQ và tài ăn nói đều rất tốt.
Trò chuyện giao tiếp với kiểu nữ sinh như vậy, chỉ cần lời ngươi nói không quá ngốc nghếch, về cơ bản nàng sẽ không để lời của ngươi rơi xuống đất (bị mất mặt).
Các nàng mở miệng là khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Tô Nhạc Tuyên cha mẹ đều là thương nhân, từ nhỏ đã được tôi luyện bởi đủ loại thuật ăn nói tinh tế, EQ của bản thân nàng cũng không thấp.
Dưới sự giáo dục mưa dầm thấm lâu của Trương Xuân Linh, nàng cũng hiểu được ở trước mặt người ngoài, nên giữ thể diện cho bạn trai mình như thế nào, tuyệt đối sẽ không để bạn trai mình mất mặt trước người ngoài.
Cho nên bầu không khí giữa ba người vô cùng hòa hợp, căn bản không có chuyện xảy ra tình tiết cẩu huyết kiểu khuê mật khuyên chia tay.
"Thẩm Lãng, dù sao thời gian còn sớm, ngươi giúp ta đánh hai trận đi,"
Diệp Hân Hân mong đợi nói: "Ta còn kém 40 điểm là lên Kim Cương rồi."
"Ta thì sao cũng được, ngươi thấy thế nào? Có muốn bây giờ ra ngoài dạo phố không?"
Thẩm Lãng giao quyền quyết định cho Tô Nhạc Tuyên, đây cũng là sự tôn trọng đối với thân phận bạn gái của nàng.
Nếu mình cứ thế đồng ý lời của Diệp Hân Hân, vậy thì có phần không để tâm đến suy nghĩ của nàng.
Đây cũng không phải chuyện gì bé xé ra to.
Vấn đề tương tự nếu đổi lại là một cô bạn gái hơi nhạy cảm một chút, nàng thậm chí sẽ tưởng tượng lung tung xem bạn trai mình có phải có một chân với khuê mật không.
Tô Nhạc Tuyên quả nhiên cười vui vẻ: "Chơi đi, giúp nàng đánh mấy trận, buổi chiều chúng ta lại ra ngoài dạo phố sau."
"Hì hì, nghĩa khí quá, không hổ là khuê mật tốt của ta."
Diệp Hân Hân cũng vui vẻ hừ một tiếng, sau đó hỏi: "Ta ra quầy mua ít đồ ăn, tiện thể lấy luôn ba cốc trà sữa, các ngươi muốn uống gì?"
Diệp Hân Hân rõ ràng là khách quen thường xuyên đến quán net này.
Nàng biết bây giờ lượng khách rất đông, mấy nhân viên quản lý mạng căn bản bận không xuể.
Đặt đồ ăn trên máy tính chắc phải đợi rất lâu mới được mang tới, ra quầy mua trực tiếp rồi thanh toán là nhanh nhất.
Thẩm Lãng nói: "Cà phê là được."
Tô Nhạc Tuyên lướt qua menu đồ uống của quán net trên màn hình máy tính: "Ta muốn uống trà sữa tầng tầng."
"A~ thế có thêm đá không nha?"
Diệp Hân Hân hỏi với vẻ mập mờ đầy thú vị, trên khuôn mặt tinh xảo mang nụ cười đầy ẩn ý 'ngươi hiểu mà'.
Tô Nhạc Tuyên đỏ bừng mặt, giơ đôi bàn tay trắng nõn, hung dữ dọa dẫm.
"Hê hê hê~"
Diệp Hân Hân lúc này mới như đạt được ý đồ xấu, cười khúc khích đi về phía quầy.
"Thật đáng ghét."
Tô Nhạc Tuyên mặt đỏ tới mang tai lẩm bẩm một tiếng, vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt mong đợi không gì sánh được của Thẩm Lãng.
"Vậy nên, trà sữa của ngươi có thêm đá không?"
"Mới không thêm!"
Tô Nhạc Tuyên hờn dỗi quát một tiếng, để lộ chiếc răng nanh hơi nhọn, vừa kiêu kỳ vừa e thẹn đẩy mặt Thẩm Lãng ra, vừa ngượng ngùng vừa bực bội lườm hắn một cái.
"Đúng là cá mè một lứa, ngươi cứ yêu đương với Hân Hân luôn đi, ta thấy các ngươi hợp nhau lắm đó."
"Ha ha ha, sai rồi, sai rồi."
Thẩm Lãng dở khóc dở cười an ủi, cô bạn gái nhỏ này của mình thật sự là bướng bỉnh đến đáng yêu.
Mười mấy phút sau, nhân viên quản lý mạng mới pha xong trà sữa mang tới cho mấy người, còn có một khay lớn đủ loại đồ ăn vặt.
Tô Nhạc Tuyên bưng ly trà sữa còn bốc hơi lạnh, nhai khoai tây chiên từng miếng nhỏ, khuôn mặt động lòng người hơi ửng hồng, ngồi trước máy tính giả vờ xem phim, không muốn nhìn ánh mắt mờ ám của bạn trai và cô khuê mật kia.
"May là tối nay không có việc gì."
Thẩm Lãng mong đợi thở phào nhẹ nhõm.
Từ lần trước chia tay, đã rất lâu rồi không được vỗ về yêu thương nữ tinh linh của mình.
Lần này hai người xa cách lâu như vậy mới gặp lại, vậy tối nay Xích Viêm Cự Ma này của mình phải phát huy thật tốt năng lực mới được.
Tiếp đó, Thẩm Lãng đích thân vào trận Bạch Kim, tự nhiên lại là một màn 'giết lung tung'.
Thiên phú chơi game thượng thừa, cộng thêm tốc độ tay cực hạn khiến người khác phải tức điên.
Hai trận xếp hạng sau đó chiến tích đều là MVP, toàn quá trình nghiền ép, đánh cho đám người chơi Bạch Kim chạy trối chết, bị gọi thẳng là cày thuê.
"Nhạc Tuyên, giờ ta mới biết vì sao lúc đó ngươi lại để ý Thẩm Lãng rồi."
Diệp Hân Hân liếc nhìn đôi tay đang bay múa trên bàn phím của Thẩm Lãng, ghé vào tai Tô Nhạc Tuyên hạ giọng trêu đùa: "Tay nhanh thế này, ai mà không mê chứ."
"Ngươi đáng ghét quá!"
Tô Nhạc Tuyên lập tức hiểu ra, mặt đỏ tới mang tai đánh cô khuê mật ranh ma này một cái.
"Được rồi, Kim Cương."
Sau khi lại thành công thắng trận xếp hạng tiếp theo, Thẩm Lãng thành khẩn đề nghị: "Ta đề nghị gần đây ngươi nên bớt đánh xếp hạng đi, đầu mùa giải mới toàn là dân cày thuê, đánh vài trận đại loạn đấu thì tốt hơn."
Lời ngầm của Thẩm Lãng ở đây là: Đừng đánh xếp hạng để thành gánh nặng nữa.
Thẩm Lãng trước kia vốn luôn xem thường kiểu nữ game thủ dựa vào 'lính cẩu' để lên hạng, sau đó vào game lại chơi nát rồi còn chửi bới.
Đương nhiên, đây là khuê mật của bạn gái, tự nhiên không thể nói thẳng ra những lời khó nghe như vậy.
"Vậy Thẩm Lãng, ta đưa mật khẩu tài khoản cho ngươi, lúc nào rảnh ngươi giúp ta cày một chút nhé?"
Diệp Hân Hân làm bộ nũng nịu nói: "Hạng của ta mùa trước là Vương Giả đó, mùa này ta cũng muốn lên Vương Giả."
Tô Nhạc Tuyên nghiêng đầu, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Câu thoại này sao nghe quen thế, đây không phải là lời Diệp Hân Hân hay nói với đám 'lính cẩu' của nàng sao? Sao lại dùng với bạn trai của mình thế này?
Nhưng Tô Nhạc Tuyên cảm thấy Diệp Hân Hân chỉ là muốn tìm cớ tương tác qua game, hoặc thật sự chỉ muốn lên hạng Vương Giả thôi.
Thẩm Lãng chắc cũng không dám đáp ứng yêu cầu của Diệp Hân Hân một cách trắng trợn như vậy, nên nàng tiếp tục ngơ ngác xem bộ phim thần tượng mới nhất để giải khuây.
Là khuê mật chơi với nhau mười mấy năm, cho dù Diệp Hân Hân thật sự có một chân với Thẩm Lãng, Tô Nhạc Tuyên cũng tin là Thẩm Lãng đã quyến rũ nàng ấy.
Về phía Thẩm Lãng, đối mặt với yêu cầu của Diệp Hân Hân, các lựa chọn của hệ thống liền hiện ra.
【1: Không vấn đề, ngươi là khuê mật của bạn gái ta, giúp ngươi lên hạng là chuyện bình thường, gửi mật khẩu tài khoản cho ta đi. 】 【2: Ngọa Tào, bạn gái ta còn ở bên cạnh đây, chuyện này có thể nói riêng với ta được không? 】 【3: Cần gì tài khoản mật khẩu chứ, ta chính là Vương Giả đây mà, tối nay mở phòng khách sạn, ngươi muốn lên kiểu nào cũng được. 】
"Ngọa Tào, bạn gái ta còn ở bên cạnh đây."
Thẩm Lãng ra vẻ đắn đo.
"Hừ, ta biết mà."
Tô Nhạc Tuyên đắc ý ưỡn chiếc cổ trắng như tuyết, rất hài lòng với câu trả lời này của Thẩm Lãng.
Vẻ mặt kiêu ngạo trên mặt nàng phảng phất đang nói: Nhìn xem, đây là bạn trai của bản cung, một lòng một dạ biết bao!
Ai ngờ, Thẩm Lãng đột nhiên thì thầm với Diệp Hân Hân, vừa đủ để Tô Nhạc Tuyên có thể nghe thấy: "Chuyện này có thể nói riêng với ta được không?"
"Thẩm Lãng!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận