Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 532: Diệp Hân Hân: Mở một ván sao? Mang ta một cái!

Chương 532: Diệp Hân Hân: Mở một ván sao? Cho ta tham gia với!
Ăn tối qua loa xong, Tô Nhạc Tuyên chú ý thấy ngoài cửa sổ lại rơi tuyết như lông ngỗng, liền đi đôi dép lê lông xù tới bên cửa sổ, lười biếng nhìn tuyết bay bay rơi xuống bên ngoài.
Vì là khu biệt thự, lại rơi tuyết lớn như thế, con đường bên ngoài không một bóng người, ngay cả ô tô cũng không chạy qua, một màu trắng xóa, yên tĩnh đến lạ thường.
Phía sau căn biệt thự ba người ở là sân vườn riêng, bãi cỏ rợp bóng cây xanh mát những ngày qua giờ đã sớm biến thành một màu trắng xóa.
Cách con đường bên ngoài sân vườn không xa là hồ nhân tạo của khu biệt thự, mặt hồ cũng đã đóng băng, nhìn từ xa trong suốt như một tấm gương.
Thu tầm mắt khỏi khung cảnh lạnh lẽo bên ngoài, Tô Nhạc Tuyên lại quay đầu nhìn hai người đang rửa bát trong bếp.
Hai người bọn hắn không biết đang nói chuyện gì, thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình như cặp tình nhân nhỏ đang yêu cuồng nhiệt, thỉnh thoảng lại lén lút thì thầm, như thể đang bàn bạc âm mưu quỷ kế gì đó.
“Xem ra lão nương mới là người ngoài cuộc.”
Tô Nhạc Tuyên tức giận không có chỗ trút nhìn hai người họ, ban đầu cảm thấy có chút ghen tuông, nhưng nghĩ đến cả hai đều là người mình quan tâm, cơn ghen này lại biến thành niềm vui mừng mang theo sự bất đắc dĩ.
Tô Nhạc Tuyên, người vốn vừa tò mò lại vừa bất mãn với cuộc sống hài hòa của ba người, dưới sự lôi kéo và bào mòn của Thẩm Lãng và Diệp Hân Hân, trong lòng đã biến thành sự dung túng theo kiểu ‘vò đã mẻ không sợ rơi’.
Đương nhiên, tiền đề của tất cả những điều này vẫn là Diệp Hân Hân đã từng hứa với Tô Nhạc Tuyên, rằng nàng sẽ không tranh giành tờ giấy đỏ nhỏ đó với Tô Nhạc Tuyên, chỉ đơn thuần muốn ở bên cạnh Thẩm Lãng và cô.
Nếu không, Tô Nhạc Tuyên chắc chắn sẽ không để yên cho người bạn thân thấy sắc quên bạn này của mình ở lại bên cạnh Thẩm Lãng và cô.
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Tô Nhạc Tuyên bất đắc dĩ bĩu môi, lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình hướng về phía hồ nhân tạo ở xa, sau đó tiếp tục lười biếng mà thảnh thơi thưởng thức cảnh tuyết tao nhã.
“Trên mạng đều nói, người thích trời mưa và ngày tuyết rơi, tính cách đều tương đối hướng nội, không giỏi giao tiếp xã hội, càng có xu hướng thích ở một mình.”
Rửa bát xong, Thẩm Lãng đi tới bên cạnh Tô Nhạc Tuyên, hôn chụt lên má nàng một cái, nhẹ nhàng ôm eo nàng, cười hỏi.
“Ngươi bình thường hoạt bát, giống như cục pin Energizer vậy, chắc không phải kiểu người đó chứ hả, hay là ngươi có hai nhân cách?”
“Hừ, vậy chứng tỏ ngươi vẫn chưa hiểu rõ ta, nội tâm bạn gái của ngươi thật ra rất đa sầu đa cảm.”
Tô Nhạc Tuyên đắc ý hừ một tiếng, lại theo bản năng nép sát vào người bạn trai, nghĩ đến hình ảnh Thẩm Lãng và Diệp Hân Hân ân ái trong bếp vừa rồi, trong lòng Tô Nhạc Tuyên lại dâng lên một cơn ghen.
“Thẩm Trư, chúng ta yêu nhau lâu như vậy, cảm giác ngươi vẫn chưa đủ hiểu ta, có phải bây giờ sự chú ý của ngươi đều đặt hết lên người Hân Hân, không thèm để ý đến ta chút nào không?”
【1: Ngươi là mối tình đầu cũng là đối tượng kết hôn của ta, Hân Hân cùng lắm chỉ được coi là một người bạn khác giới hợp ý, nếu bắt ta chọn một trong hai, ta chắc chắn sẽ chọn ngươi! {Cực lực đề cử}】 【2: Ngươi cứ mỗi ngày rảnh rỗi gây sự, mối quan hệ chúng ta tốt đẹp đến mấy cũng sẽ bị ngươi giày vò cho tan nát. Ta cũng không phải pin Energizer, làm sao có thể mỗi ngày cung cấp giá trị cảm xúc cho ngươi được.{Không đề cử}】 【3: Hay là ngươi đi Tứ Xuyên biểu diễn tiết mục bậc thầy lật mặt đi, đêm qua ngươi mới gọi ta là ca ca tốt cả đêm, sao nào, ngủ một giấc đã quên hết rồi à? {Không đề cử}】
Phân tích lựa chọn 1: “Đối phó với cô gái đang ghen, chỉ cần kiên định lựa chọn nàng, như vậy mọi vấn đề liền nghênh nhận nhi giải.”
“Sao lại thế được, ngươi là mối tình đầu cũng là đối tượng kết hôn sau này của ta, Hân Hân cùng lắm chỉ được coi là một người bạn khác giới hợp ý, nếu bắt ta chọn một trong hai, ta chắc chắn sẽ chọn ngươi.”
Thẩm Lãng sờ vành tai hơi lành lạnh của Tô Nhạc Tuyên, nghiêm túc nói thêm.
“Hơn nữa mới yêu nhau 2 năm mà ta đã hiểu ngươi rõ như lòng bàn tay thì chẳng phải thành tra nam rồi sao? Ta phải dùng mỗi ngày trong phần đời còn lại của mình để tìm hiểu và yêu thương trọn vẹn con người ngươi.”
【 Đinh! Độ thiện cảm của Tô Nhạc Tuyên đối với túc chủ tăng 10 điểm, hiện tại là 100 điểm, đã không thể tiếp tục tăng thêm, đối phương đã xem ngươi là người quan trọng nhất.】
Tô Nhạc Tuyên rõ ràng bị những lời tâm tình cảm động này của Thẩm Lãng làm cho rung động, nhìn hắn không chớp mắt rất lâu, Trên gương mặt xinh đẹp của cô thiếu nữ đã qua thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt từ lâu này hiện lên vẻ ửng hồng đáng yêu đã lâu không thấy, giống hệt như hồi mới biết yêu, vừa mê người vừa đáng yêu.
Chú ý tới vẻ mặt cười hì hì của bạn trai, Tô Nhạc Tuyên vừa ngượng ngùng quay đầu đi, khẩu thị tâm phi mắng.
“Đừng tưởng ta không biết, ngươi chắc chắn lại copy trên mạng về để lừa ta, hừ, mặc kệ ngươi!”
“Ai da, oan uổng quá~”
Thẩm Lãng cười lắc đầu, ôm eo cô bạn gái nhỏ ngạo kiều không nói gì nữa, im lặng nhìn bầu trời tuyết rơi đầy bên ngoài cửa sổ.
“Hi hi, Thẩm Trư, cho dù là copy trên mạng, ta cũng thích nghe.”
Tô Nhạc Tuyên dùng đầu dụi dụi vào ngực Thẩm Lãng, ngẩng chiếc cổ trắng như tuyết lên, đôi mắt sáng long lanh đầy mong chờ nói: “Sau này nhớ nói với ta nhiều vào nha, ta thích cái giọng điệu này của ngươi lắm.”
“Được, chiều ngươi hết.”
Thẩm Lãng ôm vai cô bạn gái nhỏ lắc nhẹ, đùa nói: “Vậy sau này ta phải chuẩn bị một cuốn sổ tay, chuyên chép lại mấy lời tâm tình sến súa, đợi lúc ngươi ghen hoặc tức giận, ta sẽ đọc thuộc lòng những lời đó cho ngươi nghe.”
“Vậy nếu là lúc ta nổi giận thực sự, tức đến mức đòi chia tay thì sao?” Tô Nhạc Tuyên bĩu môi hỏi một câu.
“Cái này...”
Thẩm Lãng lập tức nghẹn lời, còn chưa nghĩ ra cách ứng đối thì Tô Nhạc Tuyên đã vội vàng vỗ hắn một cái, tức giận nói.
“Ngốc à ngươi, cái này có gì mà phải do dự, trước đây không phải đã nói rồi sao, dù ta có tức giận thế nào đi nữa, thực ra trong lòng vẫn hy vọng ngươi tới dỗ ta mà, những điều trước đây dạy ngươi quên hết rồi hả!”
“À, a a a, ta nhớ ra rồi.”
Thẩm Lãng ngượng ngùng cười, nghĩ thầm thật hy vọng đến lúc đó ngươi sẽ không nuốt lời nha.
“Mấy cái này đều dạy ngươi rồi nhé, sau này ta tức giận, bất kể nói gì hay làm gì, ngươi nhất định phải đến dỗ ta, bằng không ta sẽ giận thật đó, cái loại mà dỗ thế nào cũng không hết giận ấy.”
Tô Nhạc Tuyên lại tỉ mỉ dạy bảo, nàng không muốn lại trải qua sóng gió cãi vã như lần trước nữa.
“Ngươi đang nói tiếng người đấy à? Sao ta nghe không hiểu gì hết vậy?”
Thẩm Lãng vẻ mặt buồn bực hỏi: “Vậy mời ngươi nói cho ta biết, lúc ngươi tức giận, ta làm thế nào mới phân biệt được là giận thật hay giận giả?”
“Hừ, không nói cho ngươi.”
Tô Nhạc Tuyên đắc ý hừ một tiếng: “Dù sao thì quyền giải thích cuối cùng đều nằm trong tay ta, mặc kệ có giận thật hay không, ngươi cũng phải đến dỗ ta.”
“Chết tiệt, đồ tư bản độc ác.”
Thẩm Lãng tức giận vỗ vào mông Tô Nhạc Tuyên một cái, chọc cho nàng vừa xấu hổ vừa buồn cười đến mức phải nhéo eo hắn.
Hai người đùa giỡn bên cửa sổ một lát, không biết từ lúc nào lại hôn nhau say đắm.
Hồi lâu sau, Thẩm Lãng nhìn khuôn mặt hồng hào, đang thở hổn hển của Tô Nhạc Tuyên, thích thú nói: “Đi, lại mở một ván?”
Tô Nhạc Tuyên sững sờ một chút, rồi đáng yêu lườm Thẩm Lãng một cái.
【 Tên vô lại, rõ ràng tối hôm qua mới chơi nhiều ván như vậy, thật không biết mệt mỏi nha! 】
Mặc dù không nói ra, nhưng cái vẻ ngoài thì muốn từ chối nhưng trong lòng lại mời gọi, cùng với tiếng lòng thầm bội phục kia của Tô Nhạc Tuyên, đã nói lên tất cả.
“Đi thôi, đi thôi.”
Đúng lúc Thẩm Lãng dắt tay Tô Nhạc Tuyên, với ý đồ mờ ám đi về phòng mình, thì Diệp Hân Hân vừa vặn mặc đồ ngủ từ phòng nàng đi ra.
Thấy bộ dạng mập mờ này của hai người, Diệp Hân Hân lập tức hiểu ra, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn.
“Lại mở một ván à? Cho ta tham gia với!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận