Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 257: Diệp Nhất Nam: Hết lần này tới lần khác ta còn thích ngươi thứ cặn bã nam!

Chương 257: Diệp Nhất Nam: Vậy mà ta lại cứ thích tên cặn bã nam nhà ngươi!
Lần cuối cùng Thẩm Lãng dùng sức hơi mạnh, lúc rời khỏi văn phòng, cảm giác đau trên đùi Diệp Nhất Nam vẫn chưa biến mất.
Vẻ mặt tiểu phú bà lại vô cùng vui vẻ và hưng phấn.
Thẩm Lãng hôm nay lại thật sự dùng cách thức nàng yêu thích, đối xử thô bạo với nàng.
Đến mức lúc rời văn phòng, Diệp Nhất Nam giống hệt một cô bạn gái nhỏ đã bị chinh phục, thích thú ôm chặt cánh tay Thẩm Lãng không buông.
Trước khi đi ăn cơm, Thẩm Lãng dẫn theo tiểu phú bà, dưới sự hướng dẫn của đạo cụ sư, đi vào phòng đạo cụ vừa được sửa sang xong, dự định nghiệm thu một lần.
Tổ trưởng tổ đạo cụ tên là An Song, là một tỷ tỷ hai mươi sáu tuổi, cũng là người do Đổng Phi giới thiệu tới.
Nhan sắc cao hơn nữ sinh bình thường một chút, tính cách khá dịu dàng, thuộc tuýp phụ nữ có tham vọng sự nghiệp khá mạnh.
An Song trước đây từng phụ trách đạo cụ cho mấy chương trình tạp kỹ có tỉ lệ người xem cực cao, là đạo cụ sư dưới trướng một minh tinh hạng A rất được yêu thích.
Ông chủ minh tinh của An Song, vì vấn đề đời tư cá nhân mà bị phong sát.
Chuyện này dạo trước ầm ĩ một thời gian, khiến An Song thân là đạo cụ sư cũng bị liên lụy, liên tục tìm đến mấy công ty quản lý nhưng đều không ai dám nhận nàng.
Năng lực làm việc của An Song rất tốt, giá cả lại vô cùng hợp lý, Thẩm Lãng đương nhiên bằng lòng nhận nhân viên "hàng đẹp giá rẻ" này.
Ông chủ làm sai, thì liên quan gì đến nhân viên chứ?
Chỉ cần nhân viên không làm chuyện phi pháp, không phạm lỗi lầm về nguyên tắc, một lòng làm việc cho mình, năng lực làm việc xuất sắc.
Nhân viên như vậy, Thẩm Lãng đều sẵn lòng thu nhận hết.
Trong phòng đạo cụ có không ít đạo cụ Đổng Phi mang tới, những đạo cụ này gần đây hắn đóng phim không dùng đến, Tìm người vận chuyển đến đặt ở chỗ Thẩm Lãng, nói rằng Thẩm Lãng cần dùng đến thì cứ tự nhiên lấy.
Đây chính là một cách đối nhân xử thế tương đối phổ biến.
Bất kể đối phương có cần hay không, chỉ cần đồ vật đưa tặng không quá vô lý, đối phương đều sẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Có thể nói là, tốn ít tiền nhất, mà lại tạo được ơn nghĩa lớn nhất.
Thẩm Lãng đang cùng An Song bàn bạc về đạo cụ cần cho phim mới thì tiểu phú bà hai mắt sáng lên, từ trong rương đạo cụ tìm ra một cây côn nhị khúc.
"Thẩm Lãng, nhìn kìa, côn nhị khúc này!"
Tiểu phú bà vui vẻ múa cây côn nhị khúc trong tay, tốc độ càng lúc càng nhanh, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy nụ cười vui sướng.
"Ngươi còn nhỏ lắm sao?"
Thẩm Lãng cười nhắc nhở: "Cẩn thận lát nữa gõ trúng đầu đấy."
"Hi hi, không đâu, ta..."
Diệp Nhất Nam lời còn chưa dứt, cây côn nhị khúc đang vung vẩy trong tay trực tiếp đập vào gáy nàng một cái, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Diệp Nhất Nam: ...
Thẩm Lãng: ...
"Có sao không?"
Thẩm Lãng dở khóc dở cười bước tới, nhẹ nhàng xoa sau gáy nàng.
"Bảo ngươi cẩn thận rồi, cứ không nghe, bây giờ biết đau chưa?"
"Hi hi, không đau."
Diệp Nhất Nam ngây ngô cười một tiếng, tựa như chim non tìm hơi ấm, rúc vào lồng ngực Thẩm Lãng, chớp đôi mắt sáng long lanh, tràn đầy vui sướng nhìn Thẩm Lãng.
Tiểu phú bà cực kỳ thích Thẩm Lãng vừa ôn nhu quan tâm lại vừa thô bạo của ngày hôm nay.
"Khụ khụ, những đạo cụ ta nói đó, ngươi đi đặt làm trước đi."
Thẩm Lãng ôm Diệp Nhất Nam, quay đầu liếc An Song một cái: "Có lúc cần bổ sung, ngươi liên hệ ta qua WeChat là được."
"Ừm."
An Song sờ mũi, lăn lộn trong giới phim ảnh truyền hình nhiều năm như vậy, nàng đối với kiểu tình huống mập mờ này đã sớm quen không thấy lạ, thức thời rời khỏi phòng đạo cụ.
"Đã nói rồi, lúc có người thì đừng làm loạn mà."
Thẩm Lãng ôm eo thon của tiểu phú bà, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nhắc nhở: "Ngươi cũng đâu phải không biết tình huống của ta."
"Hi hi, không sao đâu, ngươi là ông chủ, ta đoán nàng cũng không dám đem chuyện của chúng ta nói cho người khác."
Tiểu phú bà nhỏ giọng nói, trong mắt ánh lên chút ý vị đắc ý.
Thẩm Lãng hài lòng gật đầu: "Được đấy, bây giờ ngươi càng lúc càng ra dáng người có tiền quyền thế ngập trời rồi."
"Hi hi ~ đều là học theo ngươi cả."
Tiểu phú bà vui vẻ ra mặt hừ một tiếng.
Trong phòng đạo cụ ánh đèn mờ ảo, bầu không khí giữa hai người dần trở nên mập mờ.
"Thẩm Lãng."
"Sao thế?"
"Hôn ta."
Diệp Nhất Nam nhón chân lên, nói với giọng mong đợi yêu cầu, còn mang theo chút tùy hứng.
Nàng bây giờ, thật giống một vị thiên kim đại tiểu thư tùy hứng mới biết yêu.
"Thật hết cách với ngươi."
Thẩm Lãng vuốt ve khuôn mặt láng mịn của Diệp Nhất Nam, hơi nghiêng đầu, cúi người xuống, từ từ ngậm lấy đôi môi anh đào mỏng manh ấy.
Tiểu phú bà chính là điển hình kiểu vừa gà mờ lại vừa ham chơi, chưa tới một phút đã thở không ra hơi, nhưng vẫn không ngừng vụng về phối hợp với Thẩm Lãng.
Kỹ thuật của Thẩm Lãng đã sớm không như xưa, còn có thiên phú hệ thống bổ trợ.
Cho dù tiểu phú bà có gà mờ đến mấy, cao thủ về hôn như Thẩm Lãng vẫn có thể dẫn dắt được.
Mấy phút trôi qua, tiểu phú bà thở hồng hộc dựa sát vào ngực Thẩm Lãng, ngẩng đầu si ngốc nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy vẻ mê đắm quên mình.
"Sao... sao lại thoải mái như vậy chứ... Ngươi giỏi thật đấy~"
Thẩm Lãng cười không nói, nhẹ nhàng sờ gò má nóng hổi của Diệp Nhất Nam.
"Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm trước đã, ăn xong ta dẫn ngươi đi dạo quanh khu phố thương mại."
"Vâng ạ."
Hai người lại âu yếm vỗ về nhau một lát trong phòng đạo cụ, lúc này mới thân mật rời khỏi công ty quản lý.
...
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Lãng lại dẫn Diệp Nhất Nam đi dạo quanh các cửa hàng sầm uất.
Khoảng mười giờ đêm, hai người mỗi người cầm một cốc trà sữa nóng, sóng vai đi trên con phố thương mại sầm uất.
Không bao lâu, trời lại đổ tuyết lớn như lông ngỗng.
"Lạnh không?"
Thẩm Lãng kéo kéo cổ chiếc áo len của Diệp Nhất Nam.
Trước kia Thẩm Lãng dưới sự dạy dỗ của hai cô em gái, vẫn luôn rất biết cách chăm sóc nữ sinh một cách ấm áp.
Thẩm Lãng hiện tại, dưới sự 'tẩy lễ' của hệ thống, trở nên vô cùng am hiểu việc quan tâm đến cảm xúc của nữ sinh.
Bây giờ hai phương diện hợp nhất, gần như không có nữ sinh nào có thể chống cự lại được.
"Hơi lạnh một chút."
Diệp Nhất Nam thẳng thắn gật đầu, nàng thật sự rất sợ lạnh.
"Giờ thì sao?"
Thẩm Lãng đan mười ngón tay với Diệp Nhất Nam, rồi lại nhét bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng vào trong túi áo khoác của mình.
Nghĩ kỹ lại, thao tác này trước đây Tô Nhạc Tuyên cũng từng được trải nghiệm qua.
"Hi hi, vẫn hơi lạnh một chút, nhưng mà ta vui lắm, Thẩm Lãng!"
Diệp Nhất Nam trong lòng ngọt ngào, má lúm đồng tiền như hoa, nói ra tâm trạng vui sướng của mình lúc này.
Đúng lúc này, điện thoại WeChat reo lên một tiếng.
Thẩm Lãng buông tay Diệp Nhất Nam ra, ném cốc trà sữa vào thùng rác, sau đó dang tay ra, Tiểu phú bà vội vàng đắc ý dựa sát vào, mặc cho Thẩm Lãng ôm lấy eo nhỏ của mình.
Thẩm Lãng lấy điện thoại di động ra, xem tin nhắn một cách công khai, Thì ra là tin nhắn Tô Nhạc Tuyên gửi tới, bảo Thẩm Lãng ngày kia ra sân bay đón nàng.
Thẩm Lãng ngay trước mặt Diệp Nhất Nam, trả lời tin nhắn cho Tô Nhạc Tuyên, còn gửi một cái biểu tượng cảm xúc mập mờ.
"Đây chính là bạn gái đầu tiên của ngươi hả? Xinh thật đấy."
Mấy ngày nay Thẩm Lãng và Tô Nhạc Tuyên thường xuyên nhắn tin qua lại, Tô Nhạc Tuyên cũng thường xuyên chia sẻ với Thẩm Lãng ảnh chụp của nàng ở nhà.
Trong lịch sử trò chuyện của hai người, tất cả đều là ảnh tự chụp xinh đẹp đáng yêu của Tô Nhạc Tuyên.
"Nói thế là sao, làm bạn gái thứ tư của ta thì mất mặt lắm à?"
Thẩm Lãng cất điện thoại vào túi, cúi đầu hỏi với vẻ đầy ẩn ý, tay ôm eo nhỏ của tiểu phú bà siết mạnh hơn một chút.
"Hi hi, Thẩm Lãng, ngươi đúng là một tên cặn bã nam!"
Tiểu phú bà vui vẻ ra mặt đập nhẹ Thẩm Lãng một cái, thích thú dán sát vào ngực hắn không rời, ngẩng chiếc cổ trắng như tuyết lên, hừ một tiếng đầy tình ý.
"Vậy mà ta lại cứ thích cái tên cặn bã nam nhà ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận