Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 82: Ta đúng bạn trai ngươi, lại cám ơn ta nện ngươi!

Chương 82: Ta là bạn trai ngươi, lại còn cảm ơn ta à? Ta nện ngươi!
Sáng thứ bảy, Thẩm Lãng rời giường từ sớm.
Trong lúc đánh răng rửa mặt, Thẩm Lãng lên kế hoạch cho ngày hôm nay.
Buổi sáng đi cùng Lý Liễu Tư đến bệnh viện Hiệp Hòa thăm bà nội nàng, giữa trưa lại cùng cô nương này ăn bữa cơm trưa, sau đó lái xe đến đại học Châu Hải đón Tô Nhạc Tuyên về vấn an cha mẹ của nàng.
Nếu nói chuyện ổn thỏa, buổi tối nói không chừng còn có thể ăn một bữa cơm tối tại nhà Tô Nhạc Tuyên.
Thẩm Lãng vừa rửa mặt xong, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ.
Mở cửa phòng ra xem, không phải cô nương khờ ở phòng đối diện thì còn có thể là ai?
"Ngươi, ngươi đói bụng không? Ta mua bánh bao, sữa đậu nành còn có trứng luộc nước trà."
Lý Liễu Tư xách túi bánh bao và sữa đậu nành nóng hôi hổi trong tay, có chút căng thẳng nhưng lại rất mong đợi hỏi: “Có muốn ăn một chút không?”
"Đã mua rồi thì ta lẽ nào lại không ăn, đúng là đồ khờ, mau vào đi."
Thẩm Lãng bật cười bất đắc dĩ, nắm tay Lý Liễu Tư đi vào phòng.
Lý Liễu Tư lấy bánh bao, bánh quẩy và sữa đậu nành ra, bày gọn gàng lên bàn: “Có thể ăn rồi.” Thẩm Lãng cầm điện thoại di động ngồi xuống bên cạnh Lý Liễu Tư: “Ngươi ăn rồi chứ?” "Ừm."
"Vậy được rồi."
Thẩm Lãng cũng không khách khí, một bên ăn như hổ đói, một bên chăm chú lướt Đẩu Âm.
"Hôm nay mặc đồ xinh đẹp đấy nha."
Thẩm Lãng chú ý tới hôm nay Lý Liễu Tư ăn mặc không giống bình thường, liền buột miệng khen một câu.
Hôm nay phải cùng Thẩm Lãng đến bệnh viện thăm nãi nãi.
Lý Liễu Tư đã cố ý mặc chiếc váy liền màu xanh lam nhạt mua hôm trước tại trung tâm thương mại, dưới chân đi một đôi tiểu bạch giày mới tinh sạch sẽ.
Sau khi được Thẩm Lãng khen xinh đẹp, trên mặt Lý Liễu Tư lại nở nụ cười vừa vui vẻ vừa có chút e lệ, nàng ngượng ngùng dời mắt đi chỗ khác.
Vẻ mặt e thẹn ngượng ngùng này, giữa ngày hè nóng bức, giống như cơn gió nhẹ buổi sớm mai, mang đến cho Thẩm Lãng một cảm giác khoan khoái, mát mẻ dễ chịu.
Chỉ riêng có kiểu tóc này của Lý Liễu Tư là Thẩm Lãng có chút không thích.
Mái tóc đen nhánh tung bay theo gió thì đẹp biết bao nhiêu, nhưng lại cứ bị cô nương khờ này bới thành kiểu đầu viên thuốc gọn gàng, trông có cảm giác của một thôn cô.
Đây có lẽ là thói quen từ nhỏ đến lớn của Lý Liễu Tư, Thẩm Lãng cũng không tiện nói thêm gì, liền tiếp tục cúi đầu ăn.
Lý Liễu Tư chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn hắn ăn.
Khi Thẩm Lãng ăn xong, nàng liền lẳng lặng thu dọn túi đựng đồ ăn lại cất đi.
Ngay cả vỏ trứng luộc nước trà rơi trên mặt đất, nàng cũng xoay người dùng ngón tay nhặt lên bỏ vào trong túi, định bụng lát nữa sẽ mang đi vứt.
Những việc nhỏ nhặt không đáng kể này, Lý Liễu Tư lại làm một cách vui vẻ, trên mặt từ đầu đến cuối luôn mang theo nụ cười mãn nguyện.
"Ta nói này, hay là ngươi đừng làm bạn gái của ta nữa."
Thẩm Lãng vừa gặm bánh bao, vừa nói năng không rõ ràng trêu chọc: “Hay ngươi làm mẹ ta đi, thế nào? Cảm giác ngươi còn biết chiếu cố ta hơn cả mẹ ta nữa.” Với kiểu đùa cợt mập mờ có phần tầm thường này, Lý Liễu Tư không biết nên đáp lại thế nào.
Nàng chỉ có thể đỏ mặt, cắm ống hút vào cốc sữa đậu nành, từ từ đẩy đến trước mặt Thẩm Lãng: “Uống chút sữa đậu nành đi, cẩn thận kẻo nghẹn.” "Được rồi, mẹ.” Thẩm Lãng cười toe toét nói: “Cảm ơn sữa đậu nành của mẹ.” Khuôn mặt Lý Liễu Tư càng đỏ bừng lên, nàng lặng lẽ liếc Thẩm Lãng một cái, trông có vẻ đáng yêu như một cô vợ nhỏ đang hờn dỗi.
"Này, thăm xong nãi nãi."
Lý Liễu Tư vừa mân mê mép váy, vừa căng thẳng lại vừa lấy hết can đảm hỏi: “Buổi chiều, có muốn cùng đi Ngọc Cát Vịnh không?” “Ừm?” "Ta, hôm qua nghe người ta nói, chỗ chúng ta bên này có một nơi gọi là Ngọc Cát Vịnh rất xinh đẹp.” Giọng Lý Liễu Tư nhỏ dần đi: “Buổi chiều có muốn cùng đi xem không? Ngươi, ngươi nếu không rảnh thì thôi vậy.” "Buổi chiều và ngày mai đều không được, lát nữa cùng ngươi thăm nãi nãi xong, ta còn phải đi ra ngoài một chuyến.” Thẩm Lãng nhấp một hớp sữa đậu nành, rồi nói tiếp: “Để cuối tuần đi, cuối tuần nếu ngươi rảnh rỗi, ta sẽ dành cả ngày hôm đó cho ngươi, thế nào?”
Cách nói trước từ chối sau lại đồng ý này của Thẩm Lãng, đầu tiên là khiến Lý Liễu Tư cảm thấy thất vọng vì lời mời chủ động lại bị từ chối, sau đó khi biết được cuối tuần có thể cùng Thẩm Lãng chơi đùa cả ngày.
Cảm giác hưng phấn vì tưởng mất mà lại được này không thua gì cảm giác khi theo đuổi nữ thần rất lâu, cuối cùng nàng cũng đồng ý ở bên cạnh ngươi.
"Ừm ừm.” Lý Liễu Tư quả nhiên vô cùng kích động gật đầu lia lịa, đến nỗi cặp gò bồng đảo ngạo nghễ dưới lớp áo cũng rung lên mấy lần, khiến Thẩm Lãng đang cắn ống hút cũng phải cắn mạnh hơn một chút.
Cô nương này vĩnh viễn không biết sức hấp dẫn của mình khoa trương đến mức nào đâu a.
. . . . .
Ăn xong bữa sáng, Thẩm Lãng lái xe chở Lý Liễu Tư đến bệnh viện Hiệp Hòa, trên đường còn mua không ít quà thăm bệnh.
Sau khi vào bệnh viện, dưới sự dẫn đường của Lý Liễu Tư, Thẩm Lãng đi vào một phòng bệnh, gặp được nãi nãi của Lý Liễu Tư.
Vấn đề tai biến ở người già có thể nặng hoặc nhẹ, chủ yếu vẫn là tùy thuộc vào thể trạng của người bệnh, mức độ nghiêm trọng có thể rất khác biệt.
Bệnh tật do vất vả lâu ngày mang tới khiến cho thể chất của nãi nãi tương đối kém, bà nằm trên giường bệnh trông vô cùng tiều tụy.
Chỉ khi nhìn thấy tôn nữ đến, trên mặt lão nãi nãi mới hiện lên nụ cười hiền lành, bà nói bằng giọng địa phương bên Cam Thành, trò chuyện cùng cô cháu gái đã lâu không gặp.
Hai bà cháu trò chuyện gần xong, lão nãi nãi mới hướng ánh mắt tò mò về phía Thẩm Lãng.
Mặc dù lão nãi nãi đã đại khái đoán ra được mối quan hệ giữa chàng trai này và cháu gái mình.
Nhưng chuyện kiểu này người trong cuộc chưa nói, lão nãi nãi cũng chỉ có thể chờ tôn nữ giới thiệu.
Lý Liễu Tư mặt ửng đỏ liếc nhìn Thẩm Lãng một cái, rồi cúi đầu gật nhẹ đầy vẻ thẹn thùng.
Lúc này, Thẩm Lãng liền tiến lên nói chuyện: “Nãi nãi, sức khỏe của bà hồi phục thế nào rồi ạ?” “Tốt rồi, tốt rồi.” Lão nãi nãi nhiệt tình trả lời bằng tiếng phổ thông có vẻ hơi ngọng nghịu, sau đó hỏi một vài chuyện thường ngày, rồi lại hỏi hai người quen biết nhau từ lúc nào.
Thẩm Lãng đều đối đáp trôi chảy, hắn nắm tay Lý Liễu Tư ngồi xuống bên giường bệnh, an ủi lão nãi nãi cố gắng dưỡng bệnh, cũng hứa hẹn sau này mình sẽ đối xử tốt với Lý Liễu Tư.
Trò chuyện gần xong, Lý Liễu Tư liền đỡ nãi nãi rời giường, giúp bà thực hiện các bài tập vận động phục hồi.
Mặc dù qua mấy ngày tĩnh dưỡng này, sức khỏe của lão nãi nãi đã dần tốt lên, nhưng vẫn còn tình trạng nửa người bị tê liệt.
Tình trạng này cũng cần có người phụ giúp thực hiện trị liệu phục hồi, nhưng khoảng thời gian trước Lý Liễu Tư vừa phải đi học vừa phải đi làm thêm, ngoài thời gian buổi tối sau khi tan học ra thì căn bản không có thời gian để tới bệnh viện.
Về phần mời hộ công, đối với cô nương số khổ này mà nói, đó lại là một khoản chi tiêu không hề nhỏ.
Sau khi Lý Liễu Tư giúp nãi nãi làm xong các bài tập phục hồi, Thẩm Lãng lẳng lặng rời khỏi phòng bệnh, tìm đến bác sĩ điều trị chính và y tá phụ trách lão nãi nãi.
Hắn không chỉ giúp thanh toán hết tất cả viện phí và tiền thuốc men mà Lý Liễu Tư còn nợ bệnh viện, Mà còn bỏ tiền thuê một hộ công chuyên nghiệp để hỗ trợ lão nãi nãi thực hiện các bài tập phục hồi, Đồng thời đưa cho cô y tá phụ trách lão nãi nãi một khoản tiền, nhờ cô mỗi ngày đều chuẩn bị thêm chút đồ tẩm bổ dinh dưỡng cho lão nhân gia.
Không thể không nói, tiền bạc thứ này, đúng thật là vạn năng mà.
Sau khi làm xong mọi việc, Thẩm Lãng trở lại phòng bệnh, chào hỏi hai bà cháu một tiếng, lúc này mới lái xe đi về hướng Đại học Châu Hải.
Khoảng chừng nửa giờ sau, Thẩm Lãng lái xe tới Đại học Châu Hải, Lý Liễu Tư đột nhiên gửi một tin nhắn Wechat tới, chỉ có vỏn vẹn năm chữ.
Quãng đời còn lại bình an: “Thẩm Lãng, cảm ơn ngươi.” Ngủ một giấc hừng đông: “Ta là bạn trai ngươi, lại còn cảm ơn ta à? Ta nện ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận