Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 331: Diệp Nhất Nam: Ta vẫn luôn là lấy lại, còn không có nhường ngươi phụ trách đâu.

Chương 331: Diệp Nhất Nam: Ta vẫn luôn là người được lợi, còn chưa bắt ngươi chịu trách nhiệm đâu.
Nhìn những dòng chữ chi chít mà Trần Tú Ninh gửi tới, Thẩm Lãng không khỏi có chút bội phục.
Trong xã hội hiện thực coi trọng vật chất ngày nay, việc có thể tán gia bại sản để giúp đỡ một học sinh không hề quen biết, có thể nói là vô cùng vĩ đại, thậm chí là vô tư.
Dù sao thì Thẩm Lãng đúng là không làm được hành vi quên mình vì người như vậy.
Nhưng việc Trần Tú Ninh làm chuyện này, Thẩm Lãng ngược lại lại có cảm giác đã đoán trước được, đây quả thật là một lão sư tốt hết lòng vì học sinh.
Không thể không nói, có người là lão sư có học trò khắp thiên hạ, có người lại căn bản không xứng làm tấm gương cho người khác.
Thẩm Lãng im lặng một lát, chuyển năm mươi nghìn tệ cho Trần Tú Ninh, đồng thời gõ chữ khích lệ:
Ngủ một giấc hừng đông: "Lão sư cố lên, đây là chút sức mọn của ta, hy vọng học sinh của ngài có thể mau chóng khỏe lại. { ôm quyền } "
Chủ nhiệm lớp: "Ừm, cảm ơn ngươi Thẩm Lãng. { ôm quyền } "
【 Đinh! Độ thiện cảm của Trần Tú Ninh đối với túc chủ tăng 2 điểm, hiện tại là 32 điểm, mời tiếp tục cố gắng. 】
"Thẩm Lãng, tại sao không giúp nhiều hơn? Cảm giác mấy trăm vạn đối với ngươi mà nói cũng không phải là nhiều lắm mà."
Diệp Nhất Nam gối đầu lên ngực Thẩm Lãng, ngẩng lên tò mò hỏi: "Chẳng lẽ công ty ngươi gần đây thiếu tiền sao, có muốn ta giúp ngươi không?"
"Không cần, chủ yếu đây là chủ nhiệm lớp của Lý Liễu Tư, mà Tô Nhạc Tuyên và Lý Liễu Tư lại học cùng một đại học,"
"Nếu ta mà gióng trống khua chiêng giúp đỡ, chắc chắn sẽ bị cuốn vào chuyện này, đến lúc đó nói không chừng sẽ vì việc này để lộ Bạo Lôi."
Thẩm Lãng vuốt tóc Diệp Nhất Nam, chậm rãi nói, giọng điệu như đã đoán trước được.
"Nhưng mà, Liễu Tư nàng ấy lương thiện, xảy ra chuyện này chắc chắn muốn giúp cô gái kia một tay,"
"Có lẽ không mấy ngày nữa nàng sẽ tìm ta hỏi, đến lúc đó ta lại bỏ tiền ra, dùng danh nghĩa của Lý Liễu Tư để giúp cô gái kia một tay."
"À à, thì ra là vậy à, ta lại không nghĩ tới bước này."
Diệp Nhất Nam trầm ngâm nói với vẻ khâm phục: "Không ngờ ngươi cặn bã mà cũng rất tỉ mỉ, trách nào mấy cô gái đều bị ngươi lừa xoay quanh."
"Ngươi nói đùa rồi, nếu không thì cũng không cặn bã được cô nương xinh đẹp như ngươi đâu."
Thẩm Lãng thẳng thắn trêu chọc.
Trước mặt Diệp Nhất Nam, hắn chưa bao giờ dùng kỹ thuật tán tỉnh cao siêu nào, vì cô nương này không cần đến thế.
"Nhưng mà ngươi có cặn bã ta đâu, ta vẫn luôn là người được lợi, còn chưa bắt ngươi chịu trách nhiệm nữa là."
Diệp Nhất Nam chớp mắt mấy cái, ngang nhiên phân bua.
"Rồi rồi rồi, ngươi đúng thật là cái đồ không biết xấu hổ."
Việc Diệp Nhất Nam có thể nói ra những lời đảo ngược trắng đen như vậy, Thẩm Lãng vậy mà lại chẳng hề thấy lạ lẫm.
Bàn tay đang ôm eo thon của Diệp Nhất Nam trong chăn khẽ vỗ nhẹ lên bờ mông của tiểu phú bà.
"Được rồi, không còn sớm nữa, không đùa nghịch với ngươi nữa, bạn trai cặn bã của ngươi phải đến công ty đây."
"A a, được thôi, được thôi."
Diệp Nhất Nam theo phản xạ vén tóc lên, vừa định chui vào trong chăn thì bị Thẩm Lãng, mặt hơi ửng đỏ, ấn đầu xuống.
"Ta bảo ngươi dậy khỏi giường cơ mà, không bảo ngươi làm mấy trò này, ngươi không mệt thật à?"
"Hừ, không phải ngươi dạy sao, với lại ngươi không nói làm sao ta biết."
Diệp Nhất Nam bướng bỉnh cãi lại.
"Ồ ~ ngươi đúng là yêu quái mà."
Thẩm Lãng cưng chiều véo véo khuôn mặt nhỏ mềm mại của Diệp Nhất Nam, tiểu phú bà cười hì hì để lộ hai hàng Tiểu Mễ răng trắng noãn.
Nàng rất thích những động tác tay chân thân mật kiểu này với Thẩm Lãng.
Nếu thô bạo hơn một chút thì càng tốt.
. . . . .
"Thẩm Lãng! !"
Khi Thẩm Lãng lái chiếc BMW ra khỏi gara riêng, Diệp Nhất Nam vừa lúc đang đứng bên cửa sổ không một mảnh vải che thân, vẫy vẫy cánh tay trắng nõn, vui vẻ chào Thẩm Lãng, giống như một nàng công chúa đầy nét trẻ con.
Ánh nắng rắc lên thân thể mềm mại trắng như tuyết của tiểu phú bà, phảng phất khoác lên người nàng một lớp lụa vàng óng, khiến cả người nàng tỏa ra một thứ ánh sáng mê người.
Nàng hơi nghiêng đầu, ánh nắng vừa vặn chiếu lên gương mặt tinh xảo kia, sống mũi cao, đôi môi như anh đào cùng đôi mắt trong veo như nước, tất cả đều khiến người ta rung động.
Khoảnh khắc này, Diệp Nhất Nam tựa như tiên nữ bước ra từ trong tranh, vẻ đẹp khiến người ta nghẹt thở.
Thẩm Lãng hạ cửa kính xe xuống, cười vẫy tay với nàng: "Chết tiệt, ngươi không biết xấu hổ à? Mau mặc quần áo vào, rồi cút đi nghỉ đi."
"Hi hi ha ha ~ ta không ~ "
Diệp Nhất Nam kiêu ngạo ngẩng chiếc cằm trắng nõn: "Cảm giác cơ thể trần trụi, phơi nắng rất dễ chịu ~ "
"Đồ biến thái chết tiệt, đi đây!"
Thẩm Lãng bất đắc dĩ cười một tiếng, đạp ga lái nhanh về phía cổng chính biệt thự.
"Thì cũng là đồ biến thái chỉ thuộc về một mình ngươi thôi ~ "
Diệp Nhất Nam nhìn chiếc BMW biến mất cuối con đường, lòng ngổn ngang trăm mối, lẩm bẩm một mình.
Làn gió nhẹ mang theo hơi nóng, khẽ lướt qua mái tóc nàng, vài lọn tóc mai bay xuống khuôn mặt trắng nõn của tiểu phú bà, càng tăng thêm mấy phần cảm giác quyến rũ động lòng người.
... . . .
"Thẩm Lãng, ngươi đang làm gì vậy."
Đúng như Thẩm Lãng dự đoán, khi hắn đang lái xe đến công ty, Lý Liễu Tư quả nhiên gọi điện thoại tới.
"Ta đang lái xe đây, sao thế lão bà đại nhân."
Thẩm Lãng vừa giữ vô lăng vừa cười đầy ẩn ý: "Bây giờ đã bắt đầu tra hỏi rồi sao? Có muốn gọi video cho ngươi không hả?"
【 Đinh! Độ thiện cảm của Lý Liễu Tư đối với túc chủ tăng 5 điểm, hiện tại là 100 điểm, đã không thể tăng thêm độ thiện cảm, đối phương đã coi ngươi là người quan trọng nhất. 】 Một câu "lão bà đại nhân" đầy cưng chiều, Lý Liễu Tư ở đầu dây bên kia vừa thẹn vừa mừng không nói nên lời, tiếng hít thở dần trở nên nặng nề hơn, nghe rất rõ ràng.
"Ngươi, ngươi đang lái xe, ta không làm phiền ngươi nữa, lái xe chậm một chút nha, tối về ta nói cho ngươi."
Lý Liễu Tư vừa xấu hổ vừa vui mừng định cúp điện thoại.
Nàng vốn là một người bạn gái rất ý tứ, sẽ không làm phiền bạn trai lúc hắn đang lái xe hay làm việc.
"Không sao đâu, đang kẹt xe, chắc cũng còn lâu mới đi được."
Thẩm Lãng ngắt lời: "Có chuyện gì cứ nói bây giờ đi, chủ yếu là mấy ngày không gặp ngươi, ta cũng muốn nghe giọng của ngươi."
"Cái này, là thế này. . ."
Giọng Lý Liễu Tư rõ ràng mang theo niềm vui sướng.
Nàng cảm thấy thái độ của Thẩm Lãng hôm nay tốt hơn nhiều, cứ trêu chọc mình mãi, bình thường tên này toàn đối xử hung dữ với mình.
"Là thế này, trong lớp có bạn học bị bệnh, cả lớp chúng ta đã quyên góp rất nhiều tiền rồi, nhưng vẫn không đủ cho bạn nữ kia chữa bệnh."
Lý Liễu Tư hơi khó xử nói: "Ta muốn hỏi mượn ngươi ít tiền được không? Ngươi yên tâm, sau này đi làm ta sẽ trả lại ngươi."
"Ta là bạn trai ngươi mà ngươi còn tìm ta vay tiền?"
Thẩm Lãng bị lời này của Lý Liễu Tư chọc cho bật cười, lời nói đậm chất Cam Túc cũng bật ra: "Lý Liễu Tư, ngươi ngốc hả."
Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, chuyện nên làm và không nên làm, trong ngoài đều đã làm cả rồi.
Nói không ngoa, bây giờ chỉ còn thiếu một tờ giấy đăng ký kết hôn là có thể chứng minh quan hệ của hai người.
Vậy mà Lý Liễu Tư còn muốn đi vay tiền bạn trai mình ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận