Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 255: Đại tiểu thư, ngươi bình thường điểm!

Sau khi rửa mặt xong, Thẩm Lãng lái chiếc BMW đến đợi hơn nửa tiếng ở cổng chính khu biệt thự Cửu Gian đường, Diệp Nhất Nam mới cầm một cái túi nhỏ nóng hổi chạy tới.
Kỳ nghỉ vẫn chưa chính thức kết thúc, vẫn còn không ít học sinh vẫn đang chìm đắm trong những ngày nghỉ đông vui vẻ, tiệm đàn của Diệp Nhất Nam đương nhiên là không mở cửa. Dương cầm là sở thích bình thường duy nhất của Diệp Nhất Nam, không hề liên quan đến việc kiếm tiền.
Cho nên, tiểu phú bà mấy ngày nay rảnh rỗi không có gì làm, cả ngày cứ quấn lấy Thẩm Lãng đòi hắn dẫn đi chơi, chẳng buồn để ý đến các vấn đề lợi ích như số lượng học viên tăng hay giảm. Công ty do Thẩm Lãng quản lý, mấy ngày nay nàng đều đi theo vài lần.
"Cho Thẩm Lãng nè."
Diệp Nhất Nam vừa lên xe, cười khúc khích đưa cái túi trong tay cho Thẩm Lãng: "Đây là sủi cảo tôm dì Vương nhà ta làm, còn có bánh bao hấp nữa."
Hai người vừa mới nói chuyện mấy câu trên Wechat, nghe Thẩm Lãng nói chưa ăn sáng, Diệp Nhất Nam liền bảo bảo mẫu nhà mình làm ít sủi cảo tôm và bánh bao hấp mang đến.
"Cảm ơn, cứ để đó đã, ta hơi không kịp giờ rồi, trong công ty cả đống người đang đợi ta."
Thẩm Lãng cười nói lời cảm ơn, nhấn ga, tiếp tục lái xe, theo phản xạ đưa tay đặt lên đùi Diệp Nhất Nam, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thẩm Lãng cảm thấy ở bên cạnh tiểu phú bà, càng ngày càng có cảm giác yêu đương, giống như cảm giác lúc mới quen Tô Nhạc Tuyên vậy.
"Vậy để ta đút cho ngươi nha."
Diệp Nhất Nam cầm một cái sủi cảo tôm đưa đến bên miệng Thẩm Lãng, còn ra vẻ vui sướng bắt chước giọng Thẩm Lãng trêu nàng lúc trước: "Nào, a nào ~~ "
"Cái nết."
Thẩm Lãng liếc Diệp Nhất Nam một cái, nhưng cũng không từ chối ý tốt của tiểu phú bà, quay đầu ăn luôn miếng sủi cảo tôm, còn nghịch ngợm liếm ngón tay nàng.
Cảm nhận được cảm giác nơi đầu ngón tay, Diệp Nhất Nam nhìn ngón tay mình, ánh mắt rõ ràng thoáng giật mình, hơi thở trở nên dồn dập thấy rõ.
"Ngọa Tào! Ngươi có thấy ghê không vậy!"
Thẩm Lãng cau mày bực bội nói: "Ngươi khó khăn lắm mới bình thường được một thời gian, có thể đừng tỏ vẻ chưa thấy qua bao giờ như vậy được không?"
Mặt tiểu phú bà hơi đỏ lên, thở hổn hển, một lúc lâu sau mới ngây thơ hỏi lại.
"Ghê sao? Chúng ta còn hôn môi rồi mà."
Thẩm Lãng dở khóc dở cười: "Ta dựa vào, cái đó có thể giống nhau được sao?!"
"Dù sao ta thấy cũng không sao cả."
Da thịt trắng nõn của Diệp Nhất Nam đỏ bừng lên thấy rõ, nhưng đây không phải là do ngại ngùng.
"Nè, còn ăn không?"
Ánh mắt Diệp Nhất Nam có chút mơ màng, lại cầm một miếng sủi cảo tôm óng ánh đưa tới bên miệng Thẩm Lãng.
"Ta dựa vào, đừng mà!"
Thẩm Lãng tê cả da đầu, quay đầu đi: "Đại tiểu thư, ta chơi không lại ngươi rồi, ta đang lái xe, tạm thời không ăn nữa."
"Vậy thôi."
Diệp Nhất Nam đặt sủi cảo tôm sang một bên, dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt cũng trở nên trong trẻo hơn.
"Haiz... Khó đỡ thật."
Mấy ngày trước Thẩm Lãng đúng là cảm thấy cái kiểu "lái xe" này của Diệp Nhất Nam là một điểm cộng.
Thế nhưng vừa bắt đầu đã "lái xe" nặng đô như vậy, người theo trường phái "thuần yêu" như Thẩm Lãng chắc chắn không chịu nổi.
Đúng lúc này, Wechat của Thẩm Lãng vang lên tiếng thông báo.
Là tin nhắn Đổng Phi gửi tới, người mà trước kia quen ở Hoành Điếm, hỏi Thẩm Lãng đến đâu rồi, mọi người đang đợi hắn đến họp.
Khi Thẩm Lãng mới chân ướt chân ráo bước vào giới điện ảnh và truyền hình, Đổng Phi đã giúp đỡ Thẩm Lãng không ít việc trước sau. Tuy nói cũng có phần nịnh nọt trong đó, nhưng quả thực là đã giúp đỡ Thẩm Lãng thật sự.
Bây giờ công ty đã chính thức vận hành, Thẩm Lãng tự nhiên muốn quay lại mời hắn cùng kiếm chút tiền.
Đương nhiên, Thẩm Lãng cũng không tự phụ đến mức đưa ra lời hứa hẹn kiểu như vào công ty mình đảm bảo kiếm được tiền, ngược lại nói một cách uyển chuyển khiêm tốn rằng công ty mình vừa mới hoạt động, hỏi hắn có hứng thú đến làm kiêm nhiệm hợp tác không.
Như vậy vừa có thể mời hắn qua giúp đỡ, lại không làm ảnh hưởng việc hắn kiếm tiền ở cả hai nơi.
Đổng Phi cũng suy nghĩ hồi lâu mới đồng ý đến giúp, chủ yếu có hai nguyên nhân.
Thứ nhất là, bộ phim đầu tiên của Thẩm Lãng bán tốt như vậy, bất luận là năng lực quay phim hay khả năng kiểm soát kịch bản đều không thể chê vào đâu được.
Đổng Phi cảm thấy dù sao cũng chỉ là đến phụ trách quay vài cảnh phim, thế nào cũng khó có khả năng bị thiệt, lại không ảnh hưởng hắn kiếm tiền ở hai nơi.
Thứ hai là, Đổng Phi vẫn cảm thấy sau lưng Thẩm Lãng có đạo diễn Trương Mưu chống lưng, đi theo Thẩm Lãng biết đâu lại có cơ hội nổi tiếng nhiều hơn.
Không chỉ vậy, lúc Đổng Phi vào công ty còn mang đến cho Thẩm Lãng mấy nhân viên đáng tin cậy.
Những người đó đều từ đoàn phim khác nghỉ việc, cố tình nhảy việc sang công ty của Thẩm Lãng, thực tế đều là nhắm vào danh tiếng của đạo diễn Trương Mưu mà đến.
Nhưng bọn họ không biết rằng, trình độ hiện tại của Thẩm Lãng còn bá đạo hơn Trương Mưu nhiều, chỉ là danh tiếng không lớn bằng ông ta mà thôi.
...
Lái xe đến bãi đỗ của công ty, sau khi thông báo cho trưởng các bộ phận tập trung tại phòng họp, Thẩm Lãng liền bắt đầu trình bày với mọi người về ý tưởng ban đầu cho bộ phim đầu tiên của công ty.
Kịch bản phim Thẩm Lãng mới viết gần đây thuộc thể loại tội phạm gay cấn, kể về cuộc đấu trí hack não giữa cảnh sát và xã hội đen, với việc cả hai bên đều cài cắm nội gián.
Kịch bản bộ phim này của Thẩm Lãng cực kỳ hack não, chỉ cần thể hiện được tuyến truyện chính và tuyến truyện ngầm qua diễn xuất của diễn viên và các cảnh quay, đó sẽ là một bộ phim cảnh sát hình sự cực phẩm.
Trong phòng họp, sau khi nghe Thẩm Lãng mô tả sơ lược, mọi người nhìn nhau, vẻ mặt đầy phức tạp.
Kể từ khi dòng phim cảnh sát hình sự Hồng Kông suy tàn, phim thuộc thể loại này tại thị trường phim Hoa Hạ vẫn luôn trong trạng thái không gượng dậy nổi.
Danh tiếng của phim cảnh sát hình sự mấy năm gần đây càng ngày càng lao dốc không phanh.
Rất nhiều đạo diễn giỏi làm phim cảnh sát hình sự cũng không dám đụng đến thể loại được mệnh danh là "thuốc độc phòng vé" này.
"Phim cảnh sát hình sự..."
Đổng Phi tỏ vẻ băn khoăn nhắc nhở: "Thẩm đạo, gần đây phim cảnh sát hình sự ở thị trường phim ảnh hình như không mấy khởi sắc đâu."
Những người khác cũng rối rít gật đầu đồng tình.
Mọi người đều cảm thấy công ty vừa mới bắt đầu mà đã làm một đề tài mạo hiểm như vậy, rủi ro thật sự quá lớn.
Còn không bằng chạy theo trào lưu làm phim hài để kiếm tiền nhanh, từ từ xây dựng nền tảng vững chắc cho công ty rồi hẵng tính tiếp.
"Chúng ta không nên đổ lỗi việc doanh thu phòng vé của một bộ phim tốt hay xấu cho đề tài của bộ phim đó."
Thẩm Lãng nhìn mọi người, chậm rãi nói: "Chỉ cần chất lượng phim của chúng ta đạt yêu cầu, kịch bản không có lỗ hổng nào đáng chê, thì dù đề tài có cũ nát đến đâu cũng vẫn có thể đạt doanh thu phòng vé không tệ.
Ta cảm thấy thị trường phim ảnh cũng giống thị trường tiểu thuyết vậy, mọi người đều đổ xô đi làm những đề tài có thể kiếm tiền, mà bỏ qua những đề tài mình am hiểu, hoặc những đề tài tương tự cũng có khả năng hot.
Đây là một vấn nạn của thị trường phim ảnh hiện nay, dù sao có thể kiếm tiền thì ai lại đi phấn đấu vì ước mơ chứ? Chỉ là vấn đề kiếm nhiều hay kiếm ít mà thôi.
Thực tế thì một bộ phim, có diễn xuất tốt của diễn viên, tuyên truyền hiệu quả, kịch bản và lời thoại không tệ, thế nào cũng có thể kiếm được tiền.
Có những yếu tố đó rồi, lại kết hợp với một kịch bản xuất sắc khiến người ta phải vỗ bàn khen hay, thì hiệu quả được tạo ra từ sự va chạm đó sẽ cực kỳ ấn tượng."
Nghe xong bài phát biểu chuyên nghiệp này của Thẩm Lãng, mọi người đều lộ vẻ đã hiểu ra.
Chỉ là trong vẻ mặt đó vẫn thoáng chút do dự.
Bởi vì không ai có thể đảm bảo hiệu quả khi phim ra mắt sẽ thật sự diễn ra như xu hướng mà Thẩm Lãng mô tả.
Huống chi, bọn họ còn chưa hề xem qua kịch bản!
Tái bút: Mạch truyện của Diệp Nhất Nam bắt đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận