Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 513: Buổi tối cũng gọi nàng cùng một chỗ a

“Thúc thúc vừa rồi hỏi ta, ăn Tết có muốn đến quê các ngươi thăm họ hàng không.” Thẩm Lãng đóng cửa lại, ôm eo cô bạn gái nhỏ vào nhà, thành thật trả lời.
“Hay là năm nay ngươi đi nhà ông nội ta trước, sang năm đón Tết lại về quê ngươi, dù sao chú cũng hỏi ta chuyện đón Tết, hai chúng ta muốn đi đâu, ngươi thấy thế nào?” “Vậy ngươi nói sao?” Tô Nhạc Tuyên không trả lời, đôi mắt mong đợi chớp chớp.
Theo phong tục Quảng Tỉnh, dù là nhà trai hay nhà gái, chỉ cần dắt người yêu của mình ra mắt các họ hàng khác ngoài cha mẹ, thì thực sự là tính đến chuyện kết hôn rồi.
“Hay là năm nay ngươi đi nhà ta trước đi?” Thẩm Lãng nắm tay Tô Nhạc Tuyên ngồi trên ghế sô pha, vừa tùy ý lại vừa nghiêm túc đưa ra đề nghị.
“Ngược lại đi nhà ai cũng chẳng sao cả, sang năm lại đến Quảng Tỉnh gặp những họ hàng bạn bè khác của ngươi cũng được, ta dẫn ngươi đi gặp ông bà nội ta trước.” “Chuyện này...” Tô Nhạc Tuyên hơi do dự, thật ra nàng muốn dẫn Thẩm Lãng về quê gặp những họ hàng, bạn bè của mình trước.
Thẩm Lãng thấy Tô Nhạc Tuyên hơi do dự, rất có thể làm rối kế hoạch của mình, liền nói như thật.
“Chủ yếu là ông bà nội ta cứ hay thì thầm với mẹ ta là muốn gặp ngươi, nói là quen nhau lâu vậy rồi mà chưa dẫn về ra mắt.” “Thật hả?” Tô Nhạc Tuyên ngọt ngào cười.
Nàng tự tin lại rạng rỡ, sẽ không ngượng ngùng hay căng thẳng như Lý Liễu Tư, thậm chí đã quyết định năm nay sẽ theo Thẩm Lãng đón Tết ở Giang Hải.
“Lừa ngươi làm gì.” Thẩm Lãng nắm bàn tay Tô Nhạc Tuyên trong tay, nghiêm chỉnh dụ dỗ nói: “Dù sao đi nhà ai đón Tết cũng vậy, năm nay đi nhà ta trước nhé?” “Đi thôi, tất cả nghe theo ngươi.” Tô Nhạc Tuyên gật đầu đồng ý, lập tức lại nghển cổ nhìn về phía Diệp Hân Hân trong bếp, hạ giọng hỏi.
“Thẩm Trư, có thể để Hân Hân đi cùng chúng ta không? Ngươi cũng biết tình hình nhà nàng, nếu nàng không đi cùng chúng ta, có lẽ sẽ phải đón Tết một mình.” Trong lúc Tết, cha của Diệp Hân Hân chắc là sắp được thả ra, đến lúc đó Diệp Hân Hân chắc chắn sẽ không về nhà đón Tết, Chỉ có thể một mình cô đơn lủi thủi trong phòng chịu đựng mười mấy hai mươi ngày chờ Thẩm Lãng và Tô Nhạc Tuyên trở về, Tết năm ngoái Diệp Hân Hân chính là như vậy.
【1: Sảng khoái đồng ý: Đương nhiên rủ nàng đi cùng, con gái của ta đón Tết không theo ta người cha này, lẽ nào một mình làm trẻ bị bỏ lại?{ Không đề cử }】 【2: Suy nghĩ kỹ càng: Mặc dù Hân Hân không thể xác định quan hệ với ta, nhưng đây cũng là đưa nàng đi ra mắt người nhà của ta, ta thế nào cũng phải chịu trách nhiệm.{ Đề cử }】 【3: Mong đợi châm ngòi: Không hổ là bạn thân tốt nhiều năm như vậy, chuyện gì cũng phải rủ nàng đi cùng, hay là tối nay ngươi cũng gọi nàng cùng nhau đánh bài đi?{ Đề cử }】 “Ngọa Tào! Lựa chọn thứ ba lại là đề cử?” Thẩm Lãng khó tin nuốt nước bọt, lại kinh ngạc nhìn Tô Nhạc Tuyên đang tò mò trước mặt.
Lẽ nào trong tiềm thức, Nữ Tinh Linh đã bằng lòng ‘đấu địa chủ’ rồi sao?
“Còn chờ gì nữa?” Tô Nhạc Tuyên dùng ngón tay chọc chọc má Thẩm Lãng.
“À thì...” Thẩm Lãng hoàn hồn, suy nghĩ kỹ một lát, nghiêm mặt nói.
“Mặc dù Hân Hân không thể xác định quan hệ với ta, nhưng đây cũng là đưa nàng đi gặp người nhà ta, ta thế nào cũng phải chịu trách nhiệm với nàng, dắt nàng đi thôi, dọc đường đi cũng náo nhiệt hơn.” “Thẩm Trư, ta phát hiện lời ngươi nói có ẩn ý nha, có phải nếu không có ta, ngươi đã muốn xác định quan hệ với nàng rồi không?” Tô Nhạc Tuyên bĩu môi chất vấn: “Còn nữa ta hỏi ngươi, có phải ngươi và nàng đã có gian tình từ rất sớm rồi không?” “Ta....” Tô Nhạc Tuyên hung dữ cảnh cáo nói: “Đừng hòng lừa ta, tiện nhân kia khai hết rồi!” “Được rồi, ta thừa nhận, ta và nàng đã ngấm ngầm qua lại từ rất sớm.” Nhân chứng vật chứng đều đủ cả, Thẩm Lãng cũng không dám chối cãi nữa.
“Nếu không phải vì vướng ngươi ở giữa, ta thật sự muốn xác nhận quan hệ với nàng rồi.” “Ngươi!!” Tô Nhạc Tuyên khó tin trừng mắt, vừa định nói gì đó thì Thẩm Lãng lập tức xoay chuyển lời nói, vẻ mặt khó xử nói.
“Mấu chốt nhất là người ở giữa lại là ngươi, ta không nỡ chia tay ngươi, ngươi là mối tình đầu của ta mà, nếu đổi lại là cô gái khác, ta đã sớm đường ai nấy đi với cô ta, cùng bạn thân của ngươi cao chạy xa bay rồi.” Lời thú nhận lần này của Thẩm Lãng trông như bước đường cùng nhưng lại thẳng thắn đến trơ trẽn, thực tế không chỉ thể hiện tầm quan trọng của Tô Nhạc Tuyên trong lòng Thẩm Lãng, mà ngược lại còn khiến nàng rơi vào tình thế khó xử, khó lựa chọn, chỉ có thể bị động chấp nhận tình cảnh có cả hai người bạn gái một cách bất đắc dĩ.
“Vậy bây giờ ngươi thành thật trả lời ta.” Tô Nhạc Tuyên sững sờ một chút, giữ chặt mặt Thẩm Lãng, nghiêm túc hỏi: “Ta và Hân Hân, ngươi thích ai nhiều hơn!” “Thích nàng nhiều hơn một chút!” Thẩm Lãng không hề ngập ngừng, vội vàng nói tiếp: “Ta đối với ngươi là yêu cơ mà, điểm này bạn thân của ngươi không thể sánh bằng.” Nếu là bình thường, Tô Nhạc Tuyên nhất định sẽ kiêu ngạo buông Thẩm Lãng ra, nói một câu ‘coi như ngươi thức thời’, chuyện này cứ thế cho qua.
Nhưng lần này Tô Nhạc Tuyên lại trừng mắt nhìn chằm chằm vào mắt Thẩm Lãng, một tay còn đặt trên ngực hắn, định lắng nghe sự thay đổi nhịp tim của hắn, lại hỏi một lần nữa: “Thật không?” “Mẹ kiếp, nếu bây giờ ta có một câu nói dối, ngày mai ta lái xe qua cầu lớn Giang Tân nhất định phanh không ăn, rơi xuống biển cho cá ăn.” Cầu lớn Giang Tân là cây cầu dài nhất và cao nhất thành phố Giang Hải, ô tô mà rơi từ trên cầu xuống, tuyệt đối cửu tử nhất sinh.
“Hừ, tin là ngươi không dám lừa ta.” Tô Nhạc Tuyên lúc này mới hài lòng hừ một tiếng, rồi trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười vui vẻ: “Thẩm Trư, ta thật sự quan trọng trong lòng ngươi như vậy hả!” “Đương nhiên, nói gì thì nói ngươi cũng là mối tình đầu ta rất vất vả mới theo đuổi được, nếu ta không thích ngươi, chắc sớm đã bị bạn thân của ngươi dụ dỗ chạy mất rồi.” Thẩm Lãng nâng khuôn mặt mềm mại mịn màng của Tô Nhạc Tuyên, làm bộ bất đắc dĩ oán trách.
“Ngươi nghĩ ta thật sự muốn trái ôm phải ấp à? Chủ yếu là ngươi không biết, trong khoảng thời gian đó bạn thân của ngươi ngày nào cũng quyến rũ ta thế nào đâu.” “Hừ, cái tiện nhân này.” Tô Nhạc Tuyên hừ hừ liếc nhìn phòng bếp một cái: “Sớm biết thế này đã không dẫn ngươi đi gặp nàng.” “Thôi bỏ đi, Hân Hân cũng thật đáng thương, hơn nữa ta với nàng...” Thẩm Lãng ôm Tô Nhạc Tuyên vào lòng, lắc đầu.
“Thôi bỏ đi, không nói những lời sáo rỗng này nữa, ngược lại sau này ba chúng ta sống tốt với nhau, quan trọng hơn bất cứ điều gì.” “Đúng vậy, Hân Hân cũng thật đáng thương.” Tô Nhạc Tuyên cũng đồng tình lên tiếng: “Cho nên, lúc về quê ngươi, cũng rủ nàng đi cùng nhé, nếu không nàng ở nhà một mình cô đơn lắm.” “Không vấn đề.” Thẩm Lãng sảng khoái đồng ý, sau đó nói: “Quan hệ của ngươi với nàng đúng là tốt thật, ta phát hiện chuyện gì ngươi cũng muốn rủ nàng đi cùng.” “Chứ sao nữa, ta chắc chắn không thể nhìn nàng ở nhà một mình chơi game đón Tết được.” Tô Nhạc Tuyên buồn bã lẩm bẩm một tiếng.
“Nếu đã như vậy, hay là tối nay ngươi cũng gọi nàng cùng nhau đánh bài đi?” Thẩm Lãng vừa kích động vừa căng thẳng trêu chọc nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận