Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 153: Lại ép đầu ta phát á!

Chương 153: Lại đè tóc đầu ta à!
Sáng sớm, trên bầu trời đột nhiên kéo đến từng đám mây đen, kèm theo từng đạo tia chớp cùng từng tiếng sấm kinh người, một trận mưa to như trút nước trút xuống.
Nước mưa lạnh buốt thấu xương, lộp bộp gõ lên cửa sổ kính, Thẩm Lãng bị tiếng mưa rơi ồn ào này đánh thức.
Mở mắt ra ngẩn người một hồi, Thẩm Lãng cầm điện thoại bên gối lên xem.
Đã là buổi sáng hơn bảy giờ, ngoài cửa sổ bầu trời lại u ám một mảng, nhìn qua giống như hoàng hôn, nặng nề thê lương.
Thẩm Lãng trần truồng xuống giường đi vệ sinh xong trở về, ngơ ngác liếc nhìn căn phòng bừa bộn, không nhịn được cười tủm tỉm đầy ẩn ý.
Ghế sô pha vốn đặt ở góc phòng, không hiểu sao lại xuất hiện trước máy truyền hình, áo choàng tắm của Tô Nhạc Tuyên cũng rơi xuống vị trí bắt mắt nhất trước cửa sổ sát đất.
Bản thân Tô Nhạc Tuyên thì đang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, ngủ say sưa ngon lành, một đôi chân trắng nõn hồng hào cảm nhận được không khí lạnh, bất chợt run lên một cái, đáng yêu rụt vào trong chăn.
Bên ngoài là mưa rào tầm tã, yên tĩnh như tận thế, còn trên giường là cô bạn gái xinh đẹp động lòng người, đang mơ mơ màng màng nói mớ.
Cảm giác thư thái này không thua gì: Khi ngươi biết ngày mai không cần đi làm, bật máy tính lên phát hiện trò chơi đã cập nhật xong, tất cả bạn tốt đều đang online, sau đó bên ngoài đột nhiên đổ mưa to gió lớn!
A ~ trên đời còn có chuyện gì thoải mái hơn thế này sao?
Thẩm Lãng đắc ý xoa xoa hai tay, không kịp chờ đợi chui vào chăn lần nữa, ôm thân thể mềm mại thơm tho của Tô Nhạc Tuyên vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào ngọt ngào của bạn gái xong, lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không bao lâu, Thẩm Lãng thiếp đi trong tiếng nói mớ đầy từ tính của Tô Nhạc Tuyên.
Mãi đến khoảng 12 giờ trưa, Thẩm Lãng mới bị tiếng chuông điện thoại di động của mình đánh thức.
"Móa nó, đang ngủ say mà, ai mà thất đức thế."
Thẩm Lãng làu bàu mở mắt ra, trần truồng xuống giường, lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác ra, hóa ra là Đổng Phi gọi tới.
Liếc nhìn Tô Nhạc Tuyên còn đang ngủ say trên giường, Thẩm Lãng hạ giọng, kiềm chế tính tình, đi về phía cửa sổ: "Uy, Đổng ca, có dặn dò gì không?"
"Thẩm huynh đệ, ta đang ở studio đây, mấy thiết bị quay phim ngươi mua ấy, ta đã giúp ngươi ký nhận rồi."
Giọng Đổng Phi nhiệt tình không kém gì tiếng mưa rơi ồn ào: "Công ty quản lý cũng nói với ta, mấy diễn viên ngươi chọn đều có lịch trình rồi, hỏi ngươi chừng nào thì tới khai máy."
Thẩm Lãng liếc nhìn mưa to tầm tã ngoài cửa sổ: "Ngày mai nếu trời không mưa thì đến, làm phiền Đổng ca rồi, hôm nào mời ngươi ăn cơm."
"Không phiền phức, không phiền phức, thêm một người bạn, thêm một sự giúp đỡ mà."
Hai người lại hàn huyên vài câu, Thẩm Lãng lúc này mới cúp điện thoại, uể oải dựa vào đầu giường, sắp xếp lịch trình sắp tới.
"Là ai vậy?"
Tô Nhạc Tuyên uể oải thì thầm một câu, đội chiếc chăn dày cộm ngồi dậy, mơ mơ màng màng ngồi lên eo Thẩm Lãng, cả người như một con gấu koala ghé vào ngực Thẩm Lãng.
Cảm nhận được làn da trơn bóng của Tô Nhạc Tuyên, Thẩm Lãng không khỏi có chút xao động, nhưng vẫn giải thích: "Một người bạn đạo diễn, nói với ta diễn viên đều đã có lịch trình."
Chiếc cằm trắng nõn của Tô Nhạc Tuyên chống trên ngực Thẩm Lãng, lười biếng chớp mắt, nhìn Thẩm Lãng đầy miễn cưỡng: "Nói vậy là, ngươi sắp bận rộn rồi sao?"
Thẩm Lãng vuốt mái tóc rối của Tô Nhạc Tuyên: "Ừm, đâu thể nào ngày nào cũng chơi bời được."
"Vậy ngươi cố lên nhé, Thẩm heo."
Tô Nhạc Tuyên vui vẻ đung đưa chân, cổ vũ đầy mong đợi: "Hy vọng ngươi sớm ngày trở thành đại đạo diễn nổi tiếng, nói không chừng lúc đó các đại minh tinh đều muốn tìm ngươi đóng phim đấy."
Tô Nhạc Tuyên không biết công việc cụ thể của Thẩm Lãng, chỉ biết hắn muốn quay video kiếm tiền.
Nhưng người bạn gái thật lòng quan tâm ngươi chính là như vậy, nàng sẽ không can thiệp vào lĩnh vực mình không hiểu, hay khoa tay múa chân về công việc của ngươi, ảnh hưởng suy nghĩ của ngươi.
Sẽ chỉ như Tô Nhạc Tuyên, âm thầm cổ vũ ngươi từ phía sau.
"Ha ha ha, hy vọng vậy đi."
Thẩm Lãng ngượng ngùng cười một tiếng, hắn cũng không muốn làm đại đạo diễn nổi tiếng gì cả, cùng lắm là làm biên kịch kiếm tiền đứng sau màn thôi. Tô Nhạc Tuyên dựa vào người Thẩm Lãng nghỉ ngơi một lát, đột nhiên phát giác được sự thay đổi của Thẩm Lãng, liền tức giận chu môi, giận dỗi vỗ Thẩm Lãng một cái.
"Ai nha, sao ngươi cứ thế này mãi thế, thật là xấu!"
"Ừm? Ta thế nào?"
Thẩm Lãng đắc ý nửa ngồi trên giường, nâng bờ mông nhỏ của Tô Nhạc Tuyên, để nàng ngồi vào giữa hai chân mình.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi, đừng lộn xộn!"
Động tác kinh tâm động phách như vậy khiến Tô Nhạc Tuyên xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, hung hăng vỗ vào cánh tay Thẩm Lãng.
"Ngươi thật là hư, dì còn nói trước kia ngươi trung thực bổn phận, đối xử với con gái rất tốt."
Tô Nhạc Tuyên véo véo má Thẩm Lãng, tức giận nói: "Ta thấy á, trước kia ngươi chắc chắn thuộc loại khó chịu kia rồi, khẳng định không phải dạng trạch nam gì đâu."
Thẩm Lãng cũng không che giấu, đắc ý véo nhẹ chóp mũi cao thẳng trắng nõn của Tô Nhạc Tuyên: "Hì hì, vậy ngươi hối hận không? Nữ tinh linh của ta?"
Tô Nhạc Tuyên không nói gì, chỉ lườm yêu Thẩm Lãng một cái, ý tứ không cần nói cũng biết.
Ngay lúc Thẩm Lãng hoàn thành "kết nối", chuông điện thoại di động của Tô Nhạc Tuyên vang lên, dọa hai người đột nhiên khẽ run.
Tô Nhạc Tuyên vịn cái eo nhỏ mỏi nhừ ngồi thẳng dậy, vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem, lại là Tô Chấn Đông gọi tới.
Tô Nhạc Tuyên dựa vào khuỷu tay Thẩm Lãng, khẩn trương làm động tác 'suỵt', lúc này mới lo lắng bất an nghe điện thoại.
"Alo, cha."
"Nhạc Huyên, tối qua ngươi ở đâu, bên ngoài mưa to như vậy, chừng nào ngươi về?"
"Ta, tối qua ta ở nhà Hân Hân, lát nữa sẽ về liền."
"Vậy ngươi về sớm chút, tối nay ông chú bác của ngươi muốn ghé qua, nói lâu rồi không gặp ngươi."
"À, ta biết rồi."
. . . .
"Haiz, Thẩm heo, hôm nay không thể đi chơi với ngươi rồi."
Nói chuyện đơn giản một lát, Tô Nhạc Tuyên buồn bã cúp điện thoại: "Buổi tối ta có người thân muốn ghé qua, ta phải về nhà chào hỏi."
"Đành vậy."
Thẩm Lãng buồn bực thở dài, mấy ngày tới lại chỉ có thể "nấu cháo điện thoại" với Tô Nhạc Tuyên qua di động thôi.
"Thẩm heo, ngươi làm gì đó?"
Tô Nhạc Tuyên níu Thẩm Lãng đang định xuống giường mặc quần áo lại, nhắc nhở.
"Người thân của ta tối mới đến nhà mà, mưa lớn thế này, ngươi định bây giờ đưa ta về nhà à?"
Thẩm Lãng kích động hỏi: "Không phải ngươi nói với chú là lát nữa sẽ về sao? Vậy cái này là..."
"Ngốc này, ta nói với Hân Hân một tiếng, bảo nàng viện cớ nói không về được là được rồi mà, hơn nữa hôm nay còn mưa to thế này."
Tô Nhạc Tuyên trách móc xong, lại ngẩng cổ lên, ngạo kiều nói: "Ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều, ta chỉ là muốn nằm lười trên giường thêm chút thôi, mưa to thế này ngủ rất dễ chịu."
Nhìn dáng vẻ ngạo kiều giấu đầu lòi đuôi này của Tô Nhạc Tuyên, Thẩm Lãng kích động không thôi chui vào trong chăn, ôm thân thể Tô Nhạc Tuyên vào lòng.
"Ai nha, ngươi nhẹ một chút đi, lại đè tóc ta rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận