Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 85: Mụ, ngươi xem một chút lão công ngươi!

Chương 85: Mẹ, mẹ xem lão công của mẹ kìa!
Thẩm Lãng vừa thay xong giày, liền cảm nhận được một ánh mắt săm soi mãnh liệt từ phía sau chiếu tới.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Tô Chấn Đông đang khoanh tay trước ngực, thân hình cao lớn như một vị môn thần, đứng sừng sững sau lưng Trương Xuân Linh, nheo mắt nhìn mình chằm chằm đánh giá.
Bị ông bố vợ vừa cao vừa to như vậy trừng mắt không chút kiêng dè.
Thẩm Lãng muốn nói không hồi hộp, đó là chuyện không thể nào.
Nhưng càng trong tình huống thế này, lại càng không thể tỏ ra sợ sệt.
Đây là một đạo lý rất đơn giản trong 【phỏng vấn học】.
Ngươi lần đầu đến nhà bạn gái, lần đầu gặp bố mẹ nàng.
Bố mẹ nhà gái sẽ theo bản năng dựa vào nhất cử nhất động của ngươi để phán đoán phẩm hạnh con người ngươi ở các phương diện, cũng chính là điều mọi người thường nói: ấn tượng đầu tiên.
Gia đình bạn gái điều kiện càng tốt thì càng không thể tỏ ra sợ sệt.
Nhất định phải có cử chỉ thoải mái, không kiêu ngạo cũng không tự ti mới được.
Ngươi biểu hiện càng sợ sệt, càng rụt rè hướng nội.
Ông bố vợ giàu có sẽ càng xem thường ngươi, sẽ cảm thấy ngươi khúm núm không có tiền đồ, tự nhiên không muốn gả con gái cho một chàng trai như vậy.
"Vị này chắc chắn là Tô thúc thúc rồi."
Thẩm Lãng sải bước đến trước mặt Tô Chấn Đông, nhìn thẳng vào ánh mắt mang theo địch ý của hắn, đưa thuốc lá và rượu đã mua cho ông.
"Nghe Nhạc Huyên nói, ngài thích uống rượu, ta đã cố ý vào trung tâm thành phố mua một chai Ngũ Lương Dịch bản điển tàng."
"Ôi chao con, con mua quà quý như vậy làm gì."
Trương Xuân Linh vội vàng từ chối: "Mau cất đi, mang về cho bố con uống."
"Bố ta cai rượu sớm rồi."
Thẩm Lãng tự tay đặt thuốc lá và rượu lên bàn, còn cười nhắc nhở một tiếng: "Nhưng mà a di, độ cồn của rượu này khá cao, lúc chú uống, tốt nhất dì nên ở bên cạnh trông chừng một chút."
"Ha ha, được được."
Trương Xuân Linh vui ra mặt gật đầu, càng thêm hài lòng về chàng trai cao ráo này, đồng thời còn ra hiệu bằng mắt với Tô Chấn Đông đang đứng im không biểu cảm.
Tô Chấn Đông nhìn sang đống thuốc lá và rượu, gật đầu qua loa, như thể đang nói chuyện với không khí: "Ừ, có lòng."
"Mẹ, đây là Thẩm Lãng mua cho mẹ này."
Tô Nhạc Tuyên lấy hộp mỹ phẩm trong túi ra đưa cho Trương Xuân Linh: "Để mua hộp mỹ phẩm này, bọn con phải lượn mấy vòng ở thành phố Giang Hải mới tìm được đấy."
"Trời ạ, tốn kém quá Tiểu Thẩm ơi, con đến là được rồi, mua nhiều đồ thế làm gì chứ, lần sau không được thế nữa nhé!"
Trương Xuân Linh vốn làm trong ngành mỹ phẩm, liếc qua nhãn hiệu trên hộp là biết con gái không nói khoác.
"Huyên Nhi, con mau dẫn Tiểu Thẩm ra ghế sô pha ngồi cho mát đi."
Thấy con gái dẫn Thẩm Lãng vào phòng khách, Trương Xuân Linh vội vỗ tay Tô Chấn Đông, hạ giọng nói.
"Đi đi, vào nói chuyện với cậu trai đó xem, hỏi dò chút chuyện, đừng có đứng đực ra đấy như khúc gỗ thế."
Tô Chấn Đông bất đắc dĩ thở dài, cực kỳ không tình nguyện đi vào phòng khách, vừa hay nhìn thấy cô con gái mèo con ham ăn của mình đang ăn vụng xoa thiêu trên bàn.
Tô Nhạc Tuyên tự mình ăn xong, liếm liếm ngón tay, cũng lấy trộm một miếng cho Thẩm Lãng, tự tay đút vào miệng hắn.
Không chỉ vậy, Tô Chấn Đông còn phát hiện, tay của cậu trai này thế mà còn đang ôm eo con gái rượu của hắn!
Cái bộ dạng tình tứ này khiến Tô Chấn Đông nghiến răng.
Tô Chấn Đông hắng giọng một cái, Thẩm Lãng giật nảy mình, theo bản năng buông eo thon của Tô Nhạc Tuyên ra.
Đây là đang ở nhà người ta, chuyện này vẫn nên cố gắng tiết chế thì hơn, huống chi bố vợ còn là một 'nữ nhi nô'.
Chỉ có điều Tô Nhạc Tuyên lại hờn dỗi hừ một tiếng, vẫn cứ dán sát vào người Thẩm Lãng.
Tô Chấn Đông đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãng, hai tay chống lên đầu gối, tự hỏi nên hỏi gì.
Trước đây Tô Chấn Đông chưa từng nghĩ tới chuyện con gái rượu sẽ dẫn bạn trai về nhà.
Những câu hỏi mà một người bố vợ nên hỏi, ông lại chẳng nhớ nổi câu nào. Mặc dù đối với Thẩm Lãng, kẻ đã 'cuỗm' mất con gái mình, ông vẫn có chút tức giận vô cớ.
Nhưng vào lúc quan trọng này, với tư cách là nhất gia chi chủ, Tô Chấn Đông vẫn phải hỏi những điều cần hỏi.
Ngẩn người nửa ngày, Tô Chấn Đông mới hỏi một câu rất thông thường: "Kia... nhà ngươi ở đâu?"
Thẩm Lãng rất lễ phép: "Ta là người địa phương ở Giang Hải, thúc thúc."
"Ồ, người địa phương à, nhà ta đều ở tỉnh Quảng."
"Chả trách, món xoa thiêu ngon thật."
Thẩm Lãng khen thật lòng.
Sắc mặt Tô Chấn Đông lại hơi khó coi, bởi vì vừa rồi Tô Nhạc Tuyên đã tự tay đút xoa thiêu cho hắn ăn.
"Ta thấy ngươi thể trạng không tệ nhỉ, chắc là ngày nào cũng rèn luyện phải không?"
Tô Chấn Đông nghiến răng cố nặn ra một nụ cười hữu hảo, thuận tay lấy chiếc ghế đẩu ra, đưa cánh tay cường tráng của mình vỗ vỗ vai Thẩm Lãng.
"Nào, vật tay đi, để thúc xem tố chất thân thể ngươi thế nào."
Thẩm Lãng từ chối: "Thôi thúc ạ, người cao to như thúc, ta sao vật lại thúc được."
Tô Nhạc Tuyên ôm cánh tay Thẩm Lãng, bướng bỉnh nói: "Đúng đó, đừng tìm hắn chơi."
"Không sao, chơi chút thôi mà, nào nào nào."
Thấy con gái lại đi bênh người ngoài, Tô Chấn Đông tức không chịu nổi, cũng không đợi Thẩm Lãng từ chối, nắm chặt lấy bàn tay hắn.
"Được rồi, chơi thì chơi."
Thẩm Lãng cũng đành phải miễn cưỡng điều chỉnh tư thế ngồi, vật tay với người có thể là bố vợ tương lai.
"Nào, một, hai, ba!"
Tô Chấn Đông lập tức nổi gân xanh, cơ bắp trên cánh tay tức thì cuồn cuộn.
"Cậu nhóc này, khỏe, khỏe thật đấy."
Tô Chấn Đông khó tin liếc nhìn Thẩm Lãng, sức mạnh cỡ này thật sự là của một sinh viên đại học sao?
Thẩm Lãng giả vờ như đang rất cố sức, nhưng thực tế chẳng cảm thấy gì, hắn đã uống qua dịch cường hóa thân thể.
Nhưng chuyện thắng thua thế này không cần phải tranh giành, đang ở nhà bố vợ, vẫn nên giữ thể diện cho ông.
Thế là Thẩm Lãng tức khắc thả lỏng tay, Tô Chấn Đông chưa kịp phản ứng, 'bộp' một tiếng đã đập mu bàn tay của Thẩm Lãng xuống chiếc ghế đẩu.
"Bố làm gì thế hả, Mẹ, mẹ xem lão công của mẹ kìa!"
Tô Nhạc Tuyên mách tội xong, vội vàng kéo bàn tay Thẩm Lãng qua, nhìn vết đỏ ửng trên đó, xót xa không thôi, chu môi thổi thổi lên mu bàn tay hắn.
"Không sao đâu, có đau gì đâu."
Thẩm Lãng thờ ơ cười cười: "Thúc à, sức của thúc khỏe thật đấy, hồi trẻ chắc luyện nhiều lắm nhỉ?"
"Ừ, ngươi cũng khỏe lắm."
Tô Chấn Đông nhìn bàn tay đầy mồ hôi của mình, rồi nhìn chàng trai cao lớn này, hơi hài lòng gật đầu.
Hắn biết Thẩm Lãng cố ý nhường mình, nếu không với sức lúc nãy của cậu nhóc này, mình không thể nào thắng được.
Tô Chấn Đông thầm nghĩ, cậu nhóc này cũng rất biết đối nhân xử thế.
【 Đinh! Độ thiện cảm của Tô Chấn Đông đối với ký chủ tăng 2 điểm, hiện tại là 2 điểm, mời tiếp tục cố gắng! 】
"Tô Chấn Đông, qua đây giúp tôi một tay."
Trương Xuân Linh gọi Tô Chấn Đông vào bếp, tức giận trách móc.
"Tô Chấn Đông, ông không sao đấy chứ? Ông đường đường là đàn ông trưởng thành lại đi bắt nạt một cậu trai trẻ làm gì? Còn vật tay với người ta, ông ấu trĩ không chứ hả?"
"Ai da, thì là chơi đùa chút thôi mà."
Tô Chấn Đông lơ đãng lẩm bẩm, rồi nhìn về phía Thẩm Lãng đang được con gái rượu dỗ dành trên ghế sô pha, cảm thấy hình như cậu ta cũng không quá ngứa mắt như vậy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận