Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 496: lão nương thật nghĩ xé nát tiểu tử ngươi miệng!

Chương 496: Lão nương thật muốn xé nát miệng tiểu tử ngươi!
Khoảng chín giờ tối, Thẩm Lãng ở trong phòng mình gõ xong mấy chục ngàn chữ cuối cùng của cốt truyện phim truyền hình, rời phòng định xuống lầu lấy chai nước trong tủ lạnh.
Thẩm Lãng đi xuống lầu, phát hiện đèn phòng khách vẫn chưa tắt, Hạ Thục Di đang mặc đồ ngủ, vẻ mặt nghiêm túc cầm điện thoại tìm kiếm gì đó.
“Còn chưa ngủ à, Hạ Tả.”
Thẩm Lãng đi về phía tủ lạnh phòng bếp, tùy ý lên tiếng chào, làm Hạ Thục Di luống cuống tắt màn hình điện thoại, nở một nụ cười căng thẳng.
“Lát nữa ngủ sau, ngươi viết xong bản thảo rồi à?”
“Ừm ~ viết xong rồi, ngày mai có lẽ sẽ bắt đầu khởi công, đoán chừng lại phải bận tối tăm mặt mũi.”
Thẩm Lãng lấy chai nước trong tủ lạnh ra, vặn nắp uống mấy ngụm, uể oải đi tới trước ghế sô pha, đặt mông ngồi xuống cạnh Hạ Thục Di, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay noãn ngọc của bà chủ nhà, cười nhớ lại nói:
“Sớm biết mở công ty kiếm tiền mệt như vậy, lúc trước nên ăn cơm chùa của ngươi thì tốt rồi, thật là biết vậy chẳng làm.”
“Kiếm tiền làm gì có chuyện không mệt.”
Tâm trạng Hạ Thục Di có chút sa sút, cười gượng một tiếng rồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có bể bơi gợn sóng lăn tăn dưới ánh trăng.
“Sao vậy Hạ Tả? Có chuyện gì không?”
Thẩm Lãng rất nhạy bén nhận ra sự thay đổi cảm xúc của Hạ Thục Di, thái độ lập tức nghiêm túc hẳn, hắn rất ít khi thấy Hạ Thục Di có vẻ sầu não uất ức thế này.
“Ừm, thật sự là có chuyện.”
Hạ Thục Di nhìn Thẩm Lãng một lát, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Cũng không biết nên nói với ngươi thế nào.”
“Hạ Tả, chúng ta đã là lão phu lão thê rồi, có gì mà không nói được với ta chứ.”
Thẩm Lãng chẳng hề để tâm mà xua tay, mong đợi hỏi: “Nói đi, có chuyện gì?”
“Ừm thì...”
Hạ Thục Di do dự một lát, cuối cùng vẫn không muốn giấu Thẩm Lãng, giọng điệu có phần thận trọng dò hỏi:
“Mấy ngày trước ta đến bệnh viện khoa phụ sản khám, bác sĩ nói ta có khả năng...”
“Hạ Tả, ngươi có thai?!”
Hạ Thục Di còn chưa nói xong, Thẩm Lãng đã đột ngột đứng bật dậy, mắt mở to, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc vui mừng khó tin, nhưng cũng kèm theo một tia bất an thấp thỏm.
Vui là vì người phụ nữ mình thích mang thai con của mình, đây có lẽ là ước mơ tha thiết nhất của vô số đàn ông.
Bất an là vì, nếu Hạ Thục Di mang thai thật, vậy tiếp theo phải làm sao? Xử lý mối quan hệ giữa nàng và Lý Liễu Tư thế nào? Lại giải quyết vấn đề bên phía Tô Lạc Tuyên ra sao nữa?
Hạ Thục Di vốn đã cảm thấy bất đắc dĩ và áy náy về chuyện này, thấy dáng vẻ kinh ngạc vui mừng của Thẩm Lãng, trong lòng càng thêm hoang mang, sợ hãi và uể oải.
“Không, không phải, ta không có thai, mà sau này... có lẽ cũng không thể mang thai được nữa.”
Hạ Thục Di không muốn giấu Thẩm Lãng, hai tay nắm chặt thành quyền, vẻ mặt sa sút tinh thần, thẳng thắn nói:
“Bác sĩ nói phụ nữ ở tuổi của ta, chức năng phương diện đó đã suy yếu, ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của trứng, sau này cũng rất khó có con lại.”
Hạ Thục Di năm nay đã 37 tuổi, đã thuộc phạm vi sản phụ cao tuổi.
Ở độ tuổi này, các chức năng cơ thể của phụ nữ đều suy giảm nghiêm trọng, tỷ lệ mang thai có thể nói là cực kỳ nhỏ.
Hạ Thục Di nói thẳng xong, lại tự giễu lẩm bẩm: “Cũng phải thôi, phụ nữ sắp 40 rồi, sao có thể nói muốn là có được chứ.”
【1: Vậy sau này chúng ta vẫn là đường ai nấy đi thôi, ngươi cũng không sinh được con, ta thích ngươi cũng vô dụng, Manh Manh cũng không phải con ruột ta, ngươi không thể thật sự bắt ta đổ vỏ được! {Không đề cử}】 【2: Ta còn tưởng là chuyện gì, không cần lo lắng như vậy đâu Hạ Tả, cho dù không sinh được nữa, ta cũng sẽ thích ngươi. Hơn nữa chúng ta không phải còn có Manh Manh sao, ta đã sớm coi nàng như con gái ruột của mình rồi. {Mãnh liệt đề cử}】 【3: Tỷ lệ rất nhỏ không có nghĩa là không thể mang thai, đừng lo lắng Hạ Tả, sau này hai chúng ta ban đêm cố gắng thêm mấy lần nữa, nhất định có thể thành công! {Đề cử}】
Phân tích lựa chọn 2: Nàng để ý là ngươi có thể vì nguyên nhân này mà rời xa nàng hay không, trực tiếp thể hiện lập trường không rời không bỏ của mình là được.”
“Ta còn tưởng là chuyện gì.”
Thẩm Lãng nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo Liễu Yêu của Hạ Thục Di, kéo nàng vào lòng mình, chẳng hề bận tâm mà an ủi:
“Không cần lo lắng như vậy đâu Hạ Tả, cho dù không sinh được nữa, ta cũng sẽ thích ngươi. Hơn nữa chúng ta không phải còn có Manh Manh sao, ta đã sớm coi nàng như con gái ruột của mình rồi.”
Thẩm Lãng cũng sẽ không vì Hạ Thục Di không sinh được con mà đường ai nấy đi với nàng, đây là người phụ nữ đầu tiên của hắn, cũng là người phụ nữ hắn thích nhất.
Tâm trạng Hạ Thục Di bây giờ chắc chắn vô cùng sa sút và phiền muộn, thân là nam nhân của nàng, nếu trong tình huống này còn bỏ đá xuống giếng, nói những lời không suy nghĩ, thì quả thật còn tệ hơn cả tên cặn bã nam bội tình bạc nghĩa.
Huống chi, Thẩm Lãng còn có Hệ thống kia mà, chút chuyện nhỏ nhặt này sao lại không giải quyết được chứ?
【 Keng! Độ thiện cảm của Hạ Thục Di đối với ký chủ tăng 20 điểm, hiện tại đã đạt mức tối đa, không thể tiếp tục tăng độ thiện cảm, đối phương đã xem ngươi là người quan trọng nhất. 】
“Tiểu Thẩm, ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”
Hạ Thục Di ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy niềm vui và sự ỷ lại.
Lời nói này của Thẩm Lãng cực kỳ có sức nặng, trực tiếp giải quyết hai nỗi lo lớn nhất trong lòng nàng.
“Đương nhiên.”
Thẩm Lãng cúi đầu hôn lên vầng trán trắng nõn của Hạ Thục Di.
“Với lại, tỷ lệ nhỏ không có nghĩa là không thể mang thai, đừng lo Hạ Tả, sau này hai chúng ta ban đêm cố gắng thêm mấy lần nữa, nhất định có thể thành công.”
“Ngươi lại thế rồi.”
Hạ Thục Di vốn đang phiền muộn lập tức đỏ mặt, nhưng tâm trạng sa sút nhanh chóng tan biến, thay vào đó là cảm giác tràn đầy ỷ lại.
“Ngươi cũng không được phép vì chuyện này mà nói mấy lời kiểu như muốn rời xa ta, hay bảo ta cứ sống tốt với Liễu Tư, có rảnh thì đến thăm ngươi là được đâu đấy.”
Thẩm Lãng nghiêm túc dặn dò trước: “Ta là người viết tiểu thuyết, bây giờ còn không viết mấy tình tiết cẩu huyết như vậy, hy vọng Hạ Tả ngươi cũng đừng làm chuyện điên rồ đó.”
“Nếu ngươi thật sự muốn rời xa ta, trừ phi ngươi làm như lúc đối phó chồng trước của ngươi, đẩy ta xuống biển cho cá ăn, nếu không cả đời này ngươi đều là nữ nhân của ta.”
“Không biết ta có gì tốt nữa.”
Nghe lời ví von bá đạo mà lại có phần trẻ con này, Hạ Thục Di bĩu đôi môi đỏ, khẽ lẩm bẩm một câu.
“Một bà cô đã ly hôn lại mang theo con, đến cả việc sinh con cũng thành ẩn số, sao lại khiến ngươi mê mẩn đến thế này.”
“Làm ơn đi Hạ Tả, ngươi là nhân thê mà.”
Da mặt Thẩm Lãng bây giờ dày đến đạn bắn không thủng.
“Ta đã nói trước đây rồi còn gì, ta thích nhất là nhân thê mang theo con. Nếu ngươi không phải người vợ đã có con, ta còn chưa chắc đã thích ngươi đâu.”
“Phi! Có đôi khi lão nương thật muốn xé nát cái miệng của tiểu tử ngươi!”
Hạ Thục Di mặt đỏ tới mang tai, nhéo một cái vào đùi Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng cười hì hì không phản bác, ngược lại còn vỗ nhẹ đầu Hạ Thục Di, ám chỉ đầy mập mờ: “Hạ Tả, Liễu Tư ngủ rồi, hai tiểu nha đầu cũng ngủ rồi.”
Hạ Thục Di liếc Thẩm Lãng một cái đầy phong tình vạn chủng, nhưng vẫn vén tóc gọn gàng, liếc nhìn cầu thang xoắn ốc với vẻ chột dạ, rồi lấy gối ôm đặt trước hai chân Thẩm Lãng.
Có lẽ đã ôm lấy suy nghĩ sau này sẽ không có con với Thẩm Lãng, trong lòng Hạ Thục Di mang một nỗi áy náy khó hiểu, nên khi "làm chuyện đó" lại càng gắng sức hơn trước, thường xuyên ngước mắt quan sát phản ứng của hắn.
Vị tỷ tỷ tài trí ôn nhu này dường như muốn dùng cách này để đền bù cho Thẩm Lãng.
“Hạ Tả....”
Thẩm Lãng nặng nề thở ra một hơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận