Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 320: Diệp Hân Hân: Chúng ta ba người cùng một chỗ sinh hoạt đi!

Chương 320: Diệp Hân Hân: Chúng ta ba người cùng nhau sinh hoạt đi!
Sau khi hưởng dụng xong bữa ăn phong phú, Tô Nhạc Tuyên hài lòng vỗ vỗ bụng hơi nhô lên của mình.
Như thường lệ, Tô Nhạc Tuyên đầu tiên là phàn nàn hôm nay lại ăn quá nhiều, một lúc lâu sau mới khôi phục lại tâm trạng tốt, lấy điện thoại di động ra mở chức năng chụp ảnh, dự định chụp mấy tấm hình làm kỷ niệm.
"Thẩm heo, Hân Hân, nhìn ống kính!"
Tô Nhạc Tuyên cầm điện thoại di động đứng dậy, điều chỉnh góc độ và ánh sáng cho tốt, đưa bánh gatô trên bàn ăn cùng bạn trai và khuê mật của mình, tất cả vào trong màn ảnh.
"Hi hi ~ quả cà ~ "
Diệp Hân Hân làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Một cánh tay trắng nõn của nàng khoác lên vai Thẩm Lãng, đầu nhẹ nhàng nghiêng về phía Thẩm Lãng, mái tóc mềm mại khẽ cọ vào cổ hắn, tay kia làm động tác chào trông rất đáng yêu.
Động tác này vừa tỏ ra thân mật lại cho thấy quan hệ hai người không tầm thường, nếu không phải Tô Nhạc Tuyên đang chụp ảnh ở phía trước, tấm ảnh chụp ra chắc chắn sẽ bị hiểu lầm là của một cặp tình nhân.
"Quả cà."
Thẩm Lãng căng thẳng sờ mũi, qua loa giơ một ngón tay cái lên, nở nụ cười ổn trọng và lịch sự, hy vọng cô bạn gái nhỏ của mình sẽ không nhìn ra manh mối gì.
"Ừm...."
Quả nhiên, động tác của Diệp Hân Hân quá mức thân mật, Tô Nhạc Tuyên nhìn tấm ảnh trong album, vẻ mặt lộ ra như đang suy nghĩ điều gì, trong lòng không khỏi nảy sinh chút nghi ngờ.
Nhưng nghĩ đến tính cách khuê mật nhà mình vốn là nhiệt tình và hoạt bát như vậy, Tô Nhạc Tuyên liền gạt bỏ sự nghi ngờ này, mang theo chút ghen tuông mà phàn nàn.
"Sao chụp trông giống như hai người mới là tình nhân vậy, nhường chỗ ra nào, chụp tiếp một tấm nữa."
Tô Nhạc Tuyên vuốt lại tóc, ngoan ngoãn đáng yêu ngồi vào giữa hai người, hơi nâng gò má trắng nõn, giơ tay làm ký hiệu kéo chữ V nghiêng trước mặt, rồi cầm điện thoại di động lên nhắm vào cả ba người.
Ngay khoảnh khắc Tô Nhạc Tuyên bấm nút chụp, Thẩm Lãng "chụt" một cái hôn lên gò má mềm mại của nàng, Tô Nhạc Tuyên cười ngọt ngào, còn Diệp Hân Hân bên cạnh thì làm ra vẻ mặt kinh ngạc che miệng.
Tất cả những điều này đều được ống kính điện thoại ghi lại và dừng lại khoảnh khắc đó.
"Hi hi, tấm này thì còn được."
Tô Nhạc Tuyên nhìn tấm ảnh thể hiện rõ mối quan hệ của ba người một cách tinh tế này, rất hài lòng gật đầu.
Diệp Hân Hân và Thẩm Lãng ngầm hiểu ý nhìn nhau, Diệp Hân Hân còn nghịch ngợm nhướng mày với Thẩm Lãng, ý tứ không cần nói cũng biết.
Sau khi chụp thêm vài tấm hình nữa, ba người ăn xong bữa tối sinh nhật, Tô Nhạc Tuyên và Diệp Hân Hân liền đưa quà sinh nhật cho Thẩm Lãng.
Tô Nhạc Tuyên tặng một chiếc đồng hồ Casio Hắc Võ Sĩ, đây là một trong những món quà mà nàng đã tìm kiếm nửa ngày trên Douyin, được cho là con trai thích nhất.
Sau khi mở hộp quà giúp Thẩm Lãng, Tô Nhạc Tuyên liền bảo Thẩm Lãng mau chóng đeo lên, rồi vui vẻ chụp mấy tấm hình.
Món quà của Diệp Hân Hân thì lại hợp với ý của Thẩm Lãng hơn.
Nàng tặng một tấm lót chuột cũ kỹ, thậm chí còn có lỗ rách, tỏa ra mùi nhựa nồng nặc, rõ ràng là một tấm lót chuột đã có từ rất lâu.
Đừng nhìn tấm lót chuột này vừa rách vừa bẩn, nhưng bên trên lại có chữ ký tay của bay khoa, đệ nhất nhân Liên Minh.
Đây là Diệp Hân Hân đã dùng rất nhiều mối quan hệ, mua lại với giá cao từ tay một game thủ ở Bổng Tử Quốc.
Sau khi nhận được tấm lót chuột này, Thẩm Lãng rõ ràng vui vẻ hơn nhiều so với khi nhận chiếc đồng hồ Tô Nhạc Tuyên tặng.
Hắn lập tức chụp ảnh và quay video lại rồi đăng lên vòng bạn bè, khoe khoang với đám bạn bè chơi game của mình.
"Hi hi, Tích Tuyên của ta, có chơi có chịu nha ~ "
Diệp Hân Hân nhìn Thẩm Lãng yêu thích tấm lót chuột không nỡ rời tay, đắc ý nói: "Lát nữa đến lượt ngươi rửa chén nhé."
"Hừ, rửa thì rửa."
Tô Nhạc Tuyên buồn bực không vui lầm bầm một tiếng.
Nàng không ngờ một tấm lót chuột có chữ ký tay lại có sức hấp dẫn lớn đến thế đối với Thẩm Lãng.
. . . . .
Đương nhiên, cá cược là cá cược.
Sau khi Thẩm Lãng tạm biệt hai người và rời đi, hai cô khuê mật vẫn vừa nói vừa cười cùng nhau vào bếp rửa chén. Không nói đến Thẩm Lãng, quan hệ giữa hai người khuê mật vẫn thân thiết như lúc ban đầu.
"Hân Hân, cuộc sống như thế này thật tốt quá."
Tô Nhạc Tuyên vui vẻ cọ rửa bát đũa, đôi chân trắng nõn khẽ đung đưa, tâm trạng rất tốt.
"Ừm, đúng vậy."
Diệp Hân Hân tán thành gật đầu.
Rời xa cha mẹ phiền phức của mình, cùng sống chung dưới một mái nhà với khuê mật và chàng trai mình yêu mến, cảm giác này thật sự quá dễ chịu.
"Hân Hân, chừng nào ngươi mới đưa bạn trai đến cho chúng ta làm quen vậy?"
Tô Nhạc Tuyên nghi ngờ hỏi: "Ngay ngày đầu quen Thẩm Lãng ta đã kể chuyện của hắn cho ngươi nghe rồi, sao ngươi hẹn hò lâu như vậy mà vẫn không chịu dẫn cậu ấy đến cho bọn ta làm quen?"
"Chẳng lẽ ngươi thật sự có gian tình với Thẩm Lãng à?"
Tô Nhạc Tuyên cười nói đùa: "Cho nên ngươi mới cứ không chịu dẫn cậu ta đến gặp mặt ta sao?"
Động tác rửa chén trong tay Diệp Hân Hân dừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Tô Nhạc Tuyên, nở nụ cười nhàn nhạt: "Ngươi phát hiện ra từ khi nào?"
"A...."
Nụ cười trên mặt Tô Nhạc Tuyên như đông cứng lại, dần dần trở nên cứng ngắc, nụ cười rạng rỡ ban đầu biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là vẻ mặt đầy kinh ngạc và khó tin.
Thời gian dường như ngừng trôi vào khoảnh khắc này, toàn bộ không gian trở nên yên tĩnh lạ thường, đến cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Tô Nhạc Tuyên mở to mắt nhìn, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu, phảng phất như nhìn thấy cảnh tượng ngày tận thế.
Cùng lúc đó, vẻ mặt Diệp Hân Hân vẫn bình tĩnh như cũ, hai người họ nhìn chăm chú vào đối phương, cố gắng tìm kiếm manh mối hoặc lời giải thích nào đó trong ánh mắt của người kia.
Thế nhưng, sau khi ánh mắt hai người giao nhau, chỉ đổi lại được sự mờ mịt và hoang mang nhiều hơn.
Bầu không khí căng thẳng càng thêm đậm đặc, khiến người ta cảm thấy một áp lực vô hình ập đến.
"Thôi đi, lại giỡn kiểu này nữa."
Tô Nhạc Tuyên là người phá vỡ bầu không khí khó xử này trước, ngượng ngùng cười một tiếng, tiếp tục cọ rửa bát đũa trong tay.
"Hi hi, nếu như không phải nói đùa thì sao?"
Diệp Hân Hân cười đầy ẩn ý, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Từ đầu đến cuối, Diệp Hân Hân luôn quăng chủ đề này cho Tô Nhạc Tuyên, liên tục thăm dò thái độ của Tô Nhạc Tuyên đối với chuyện này.
"Thôi đi, dù sao ta cũng không sao cả đâu, nếu ngươi muốn thì cứ lấy đi, tên kia chắc sẽ mừng lắm đấy."
Tô Nhạc Tuyên nói lời trái với lòng mình một cách kiêu ngạo.
"Hi hi, vậy quyết định thế đi, nếu ngươi đã đồng ý, ta còn có gì để phản đối chứ?"
Diệp Hân Hân chậm rãi nói như thể đã dự liệu trước.
"Mặc dù Thẩm Lãng nhà ngươi quả thật không tệ, nhưng chủ yếu là ta không nỡ rời xa ngươi kìa. Quan hệ bao nhiêu năm nay của chúng ta, dựa vào cái gì mà để Thẩm Lãng đến sau lại vượt lên trước chứ? Tuyên, ngươi nói có đúng không?"
"Ừm...."
Tô Nhạc Tuyên gật đầu một cách khó hiểu, mối quan hệ này nàng đúng là không lường trước được.
Chủ yếu là Thẩm Lãng không có ở đây, nói chuyện phiếm với khuê mật cũng không cần để ý đến cảm nhận của Thẩm Lãng.
"Cho nên nhé Tuyên, sau này ba chúng ta cùng nhau sinh hoạt đi."
Diệp Hân Hân vui mừng nói.
Thấy chủ đề càng nói càng hoang đường, càng nói càng có vẻ chân thật.
Tô Nhạc Tuyên đột nhiên dừng đôi đũa trong tay lại, nhìn cô bạn thân tốt của mình với vẻ khó tin, kinh ngạc hỏi.
"Khoan đã, tỷ muội, ngươi nghiêm túc đó hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận