Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 461: Trần Tú Ninh: Có thời gian ta đi ngươi công ty nhìn xem!

Chương 461: Trần Tú Ninh: Có thời gian ta sẽ đến công ty ngươi xem sao!
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Thẩm Lãng cảm thấy cổ mình hơi ngứa và đau rát.
Mở camera trước của điện thoại lên, Thẩm Lãng phát hiện trên cổ và sau lưng mình có không ít vết cào không sâu không cạn, tất cả đều là do người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh ban tặng.
Hạ Thục Di, người phụ nữ ở độ tuổi này, sau khi lên đỉnh quả thật vô cùng mạnh bạo, nói không hề khoa trương, có cảm giác như tẩu hỏa nhập ma vậy.
Nếu không phải cơ thể Thẩm Lãng hiện tại đã khác hẳn người thường, thì có lẽ sớm đã bị Hạ Thục Di bung hết hỏa lực đánh cho vứt bỏ giáp đầu hàng rồi.
“Ngươi làm thế này thì làm sao ta về nhà được đây?”
Thẩm Lãng tức giận vỗ nhẹ lên cặp mông trái đào đầy đặn ưỡn lên của Hạ Thục Di.
“Đừng quậy nữa...”
Hạ Thục Di nhíu đôi mày liễu, uể oải phất tay, xoay người đi ngủ tiếp, tối qua nàng thực sự mệt muốn chết rồi.
Thẩm Lãng ngồi ngẩn người bên mép giường một lúc, cảm thấy bụng hơi đói.
Kéo chăn đắp kỹ lại cho Hạ Thục Di, Thẩm Lãng rời giường đi đánh răng rửa mặt, chọn một bộ quần áo cổ cao, lại che chắn qua loa một chút, lúc này mới tạm ổn che đi được toàn bộ vết tích, cầm theo ví tiền và chìa khóa ra ngoài ăn sáng.
Thời tiết gần đây khá đẹp, gió thu mang đến sự khoan khoái, hơi lạnh cũng dần đậm hơn.
Khu vực tiểu khu Phúc Long lại gần biển, từng cơn gió biển mang theo hơi mặn thổi phả vào mặt, đem đến một luồng khí tức tươi mát, khiến lòng người vui vẻ.
Cây xanh trong tiểu khu cũng rất tốt, ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống, ấm áp mà dịu dàng, mang lại cho người ta cảm giác dễ chịu và thư thái.
Tiểu khu có hoàn cảnh dễ chịu lại yên tĩnh thế này, dùng để dưỡng lão hoặc học tập quả thực rất tốt.
Sau khi ăn sáng xong ở một quán ven đường, Thẩm Lãng mang theo phần đồ ăn đã gói cho Hạ Thục Di trở về tiểu khu, vừa hay gặp Trần Tú Ninh đang dừng xe trong nhà để xe.
Nàng mặc một bộ trang phục giản dị, tinh thần trông tiều tụy hơn hôm qua không ít, đang cúi đầu lướt màn hình điện thoại di động, phía trên là giao diện nhận đơn hàng giao đồ ăn của Meituan.
Thẩm Lãng thầm nghĩ, xem ra mấy buổi phỏng vấn hôm qua của nàng đều thất bại cả rồi, nếu không cũng sẽ không đến nông nỗi phải đi giao đồ ăn.
Thẩm Lãng dùng thần chi nhãn xem qua kinh nghiệm làm việc của Trần Tú Ninh, ngoại trừ phương diện giảng dạy là nàng có năng lực và thiên phú, thì ở các phương diện khác quả thực không có điểm nào đặc biệt nổi bật.
【1: Quan tâm đúng mực: Trần lão sư, công ty của ta gần đây đang tuyển người, cô có thể đến phỏng vấn thử xem, xem có vị trí nào phù hợp với cô không. {Đề cử}】 【2: Bà chủ nhà vẫn còn đang đói: Giả vờ không nhìn thấy, sải bước đi ngang qua nàng! {Không đề cử}】 【3: Trần lão sư, công việc bây giờ khó tìm thật, hay là ta cung cấp cho cô một con đường kiếm tiền nhanh nhé? Cô về đưa đôi tất chân hôm qua cô đã mặc qua cho ta, một đôi đổi lấy 20 vạn, ta mang về pha trà uống. {Không đề cử}】
Phân tích lựa chọn 2: Với người phụ nữ có tính cách hiếu thắng, cố gắng không nên trực tiếp viện trợ về mặt kinh tế, thuận nước đẩy thuyền cung cấp sự giúp đỡ hợp lý ngược lại có thể phát huy tác dụng không nhỏ.
“Trần lão sư, chào buổi sáng ạ.”
Thẩm Lãng đi tới chào hỏi: “Cô định đi đâu vậy?”
“Ừm, chào buổi sáng.”
Trần Tú Ninh lễ phép mỉm cười, đối với học trò cũ của mình, nàng không hề giấu diếm.
“Hiện tại không có việc gì làm, vừa đăng ký làm nhân viên giao đồ ăn, định bụng trước khi tìm được công việc chính thức sẽ đi giao đồ ăn trước đã.”
Đúng như hệ thống đã nói, Trần Tú Ninh tính cách vừa hiếu thắng lại cương liệt.
Nàng cũng không cảm thấy việc giao đồ ăn có gì mất mặt, dù sao đó cũng là tiền tài mình dựa vào sức lao động để đổi lấy.
“Vậy sao, thế thì tốt quá.”
Thẩm Lãng nói: “Đôi khi ta còn muốn bán công ty đi, mua một chiếc xe đạp điện để đi giao đồ ăn đấy chứ.”
Nói xong câu làm dịu bầu không khí, trong lòng Thẩm Lãng lại dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Nữ giảng viên từng uy phong lẫm liệt, hăng hái trên bục giảng, vậy mà bây giờ lại phải dựa vào việc giao đồ ăn để kiếm sống, sự chênh lệch to lớn này khiến Thẩm Lãng không khỏi có chút bần thần.
Trần Tú Ninh cười chế nhạo nói: “Ồ? Ta phát hiện lời nói của tiểu tử ngươi có ẩn ý nha, đang 'Versailles' đúng không?”
“Đâu có, ta nói thật mà,”
Thẩm Lãng nói một cách sinh động như thật: “Cô không biết đâu, công việc vừa được lái xe ngắm cảnh khắp nơi lại vừa kiếm được tiền dễ chịu đến mức nào đâu.”
“Hừ hừ, ta thấy tiểu tử ngươi đúng là người theo chủ nghĩa ảo tưởng rồi.”
Trần Tú Ninh đáng yêu lườm Thẩm Lãng một cái: “Bây giờ làm gì có công việc nào vừa kiếm tiền vừa thoải mái như vậy chứ?”
“He he, cũng phải, kiếm tiền đâu có dễ dàng.”
Thẩm Lãng cười cười, đúng lúc này Trần Tú Ninh nhận được một đơn hàng: “Thôi, không nói nhảm với ngươi nữa, ta có đơn hàng phải đi giao, có thời gian nói chuyện sau nhé.”
“Khoan đã, Trần lão sư.”
Thẩm Lãng gọi Trần Tú Ninh lại, lấy một tấm danh thiếp từ trong ví đưa cho nàng.
“Nếu cô có thời gian rảnh, có thể đến công ty của ta xem thử, công ty ta gần đây đang tuyển người.”
“Tư Thú Truyền Thông...”
Trần Tú Ninh lẩm nhẩm đọc tên công ty trên danh thiếp, rồi cười hỏi ngược lại.
“Vậy nếu ta đến, ngươi có thể sắp xếp cho ta chức vụ gì? Sẽ không phải là bảo ta đến làm dì lao công đấy chứ?”
Phần lớn người khi nhận được cơ hội mời làm việc thế này, hơn nữa còn là cơ hội do chính chủ tịch công ty đưa ra, phản ứng đầu tiên đều sẽ tỏ ra vô cùng kích động hoặc là thụ sủng nhược kinh, sau đó sẽ nói những lời như nhất định sẽ vì công ty mà cúc cung tận tụy, hy vọng Thẩm Lãng có thể sắp xếp một vị trí tốt cho mình.
Giống như Trần Tú Ninh thế này, hoàn toàn không để tâm, ngược lại còn có thể nói đùa để khuấy động cuộc trò chuyện, cho thấy nàng căn bản không xem việc này ra gì, hoặc là tính cách của nàng vốn tùy tâm như vậy.
“Nhìn cô nói kìa, sao có thể thế được.”
Thẩm Lãng làm bộ mặt kinh ngạc xen lẫn hài hước: “Nếu người vừa xinh đẹp, vóc dáng lại chuẩn như cô mà cũng đi làm lao công, thì cô bảo mấy nữ diễn viên trong công ty của ta phải làm sao bây giờ?”
Trên mặt Trần Tú Ninh thoáng hiện lên một nét đỏ ửng rồi biến mất ngay, giọng nói cũng nhỏ đi một chút.
“Tiểu tử ngươi, không phải đã có bạn gái rồi sao? Nói những lời này với phụ nữ khác, không sợ bị bạn gái ngươi biết à?”
“Hả? Ta nói gì cơ?”
Thẩm Lãng giả vờ sửng sốt một chút, rồi mới như bừng tỉnh nói.
“Đâu có, Trần lão sư vốn dĩ đã xinh đẹp mà, ta đâu có nói sai. Vả lại, hôm qua bạn gái của ta cũng khen cô xinh đẹp đấy thôi, ta còn nói với nàng ấy, nếu không gặp được nàng ấy, ta đã định theo đuổi cô rồi.”
Đối mặt với Trần Tú Ninh, Thẩm Lãng luôn chọn cách đánh thẳng vào vấn đề, nàng có tính cách khá giống Diệp Nhất Nam, dùng mấy lời vòng vo với nàng hẳn là không có tác dụng.
【 Keng! Độ thiện cảm của Trần Tú Ninh đối với ký chủ tăng 1 điểm, hiện tại là 11 điểm, mời ký chủ tiếp tục cố gắng. 】
“Thôi, thôi đi, ngươi không thấy xấu hổ chứ ta cũng thấy ngượng thay ngươi rồi đó.”
Trần Tú Ninh có chút bối rối phẩy phẩy tay: “Ta đi trước đây, có thời gian ta sẽ đến công ty ngươi xem sao.”
“Vậy được rồi, lái xe cẩn thận nhé, Trần lão sư.”
Thẩm Lãng cao giọng nhắc nhở với theo từ phía sau, Trần Tú Ninh không quay đầu lại, chỉ giơ tay lên vẫy mấy cái.
Thẩm Lãng với tâm trạng vui vẻ trở lại phòng Hạ Thục Di mở cửa, liền thấy Hạ Thục Di đang khoanh tay, nở nụ cười đầy ẩn ý đứng ở cửa nhìn hắn.
“Mới sáng sớm tinh mơ ngươi đã đi đâu vậy?”
“Đi mua đồ ăn sáng cho ngươi chứ đâu.”
Thẩm Lãng giơ phần bữa sáng trong tay lên, mặt không đỏ tim không loạn đi vào nhà thay giày, không hề giấu giếm nói: “Lúc ở dưới lầu ta còn gặp cả lão sư của ta, có nói chuyện với cô ấy một lúc.”
“Chỉ nói chuyện một lúc thôi sao?”
Ánh mắt Hạ Thục Di dõi theo Thẩm Lãng: “Không làm chuyện gì khác à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận