Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 179: Diệp Hải: Tiền không là vấn đề, ngươi rời đi Nhất Nam là được

Chương 179: Diệp Hải: Tiền không là vấn đề, cậu rời khỏi Nhất Nam là được
Việc Diệp Nhất Nam chuẩn bị trang phục khá là phiền phức, Thẩm Lãng phải giúp sửa soạn hơn nửa ngày, hai người mới một trước một sau rời khỏi phòng nghỉ, một lần nữa đi đến đại sảnh tiếp khách vàng son lộng lẫy.
Cha mẹ Diệp Nhất Nam sau khi trò chuyện xong với mấy người bạn cũ trong phòng riêng ở tầng 14 cũng xuất hiện tại đại sảnh tiếp khách, đang vui vẻ nói chuyện cùng các thương nhân khác.
Khi Thẩm Lãng và Diệp Nhất Nam vừa nói vừa cười đi vào đại sảnh tiếp khách, Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, cười nói với mấy vị thương nhân vài câu khách sáo, rồi mang theo cảm xúc phức tạp đi về phía hai người.
"Nhất Nam."
Vị phu nhân quý phái Chung Mỹ Như lên tiếng gọi hai người lại, trên mặt mang nụ cười vui vẻ.
"Mẹ vừa rồi ở dưới lầu nói chuyện phiếm với Tần tiên sinh, không có lên đây chủ trì cho con được, xin lỗi nha."
"Không sao đâu mẹ."
Diệp Nhất Nam cười cười không để tâm.
Mãi cho đến khi Diệp Hải dần dần đến gần, trên mặt nàng mới thoáng hiện một nét chán ghét rồi biến mất ngay.
Diệp Hải đứng cạnh Chung Mỹ Như, bất động như chuông, sự chú ý về cơ bản đều đặt trên người Thẩm Lãng, gương mặt chữ quốc vuông vắn không giận mà uy tỏ ra phong khinh vân đạm, nhìn không ra biểu cảm thay đổi gì.
"Đây chắc hẳn là Thẩm Lãng nhỉ, tiểu hỏa tử thật đúng là tuấn tú lịch sự."
Chung Mỹ Như ra vẻ nhiệt tình nói lời khách sáo.
"Tiểu Thẩm, Nhất Nam nhà ta mới về nước, còn chưa hiểu nhiều về văn hóa trong nước, gần đây chắc hẳn đã gây không ít phiền phức cho cậu rồi phải không?"
"Không có đâu a di."
Thẩm Lãng thân thiện cười nói: "Ngược lại, nàng còn giúp ta không ít việc đấy."
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi."
Chung Mỹ Như cười một tiếng, chỉ là cuộc nói chuyện đơn giản, không có cái gọi là sáo lộ, cũng không có cái gọi là thăm dò.
Mặc dù Chung Mỹ Như cũng có chút tính cách tự cho là thanh cao, nhưng trong lòng nàng rất cảm kích chàng trai đã giúp chữa khỏi bệnh tự kỷ cho con gái mình.
"Nghe nói vừa rồi trước mặt các chú các dì của nó, con đã mắng con trai Cố thúc thúc?"
Diệp Hải đột ngột mở miệng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Diệp Nhất Nam.
"Vâng, mắng ạ."
Diệp Nhất Nam nhẹ nhàng gật đầu.
"Vì sao? Ta nhớ là ta chưa từng dạy con mắng chửi người."
Biểu cảm của Diệp Hải mang theo một tia tức giận, như thể giây tiếp theo sẽ bùng nổ.
"Hắn chế giễu bạn của con."
Diệp Nhất Nam cúi đầu, giải thích rõ ràng.
Nàng có chút sợ phụ thân của mình, đây là sự kiêng kị được hình thành từ nhỏ đến lớn.
"Vậy con cũng không nên..."
"Nhất Nam, mẹ mua cho con sợi dây chuyền làm quà sinh nhật, chúng ta đi xem thử trước xem sao."
Chung Mỹ Như vỗ nhẹ vào cánh tay Diệp Hải, tranh thủ thời gian cười đẩy Diệp Nhất Nam đang rầu rĩ không vui đi: "Tiểu Thẩm, lát nữa có rảnh thì nói chuyện tiếp nhé."
Sau khi hai mẹ con đi rồi, Thẩm Lãng và Diệp Hải ngầm hiểu ý nhau liếc mắt một cái, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.
"Tiểu Thẩm, khoảng thời gian này cảm ơn cậu đã giúp ta chiếu cố Nhất Nam."
Sau khi hai mẹ con rời đi, Diệp Hải thân tình mời: "Là thế này, ta có vài lời muốn tâm sự với cậu, có thể đến phòng riêng gặp mặt được không?"
"Có thể."
Thẩm Lãng chần chừ một lát rồi đáp ứng.
Hôm nay là sinh nhật Diệp Nhất Nam, làm cha không lẽ lại định trảm thảo trừ căn ngay bây giờ sao? Chắc cũng chỉ là vài lời cảnh cáo mà thôi.
Thế là, Thẩm Lãng liền đi theo Diệp Hải tới một phòng khách xa hoa, trong phòng còn có một vị nữ thư ký xinh đẹp mặc trang phục công sở, đang tập trung tinh thần viết gì đó.
Diệp Hải chỉ vào chiếc ghế bành bằng gỗ lim bên cạnh: "Tiểu Thẩm ngồi đi, đừng khách khí."
Thẩm Lãng dùng [Thần Chi Nhãn] liếc nhìn một lượt trong phòng, không có ám khí gì, ngoại trừ vị nữ thư ký xinh đẹp này thì không còn ai khác, lúc này mới yên tâm ngồi xuống.
"Tiểu Thẩm, cậu hẳn là biết Nhất Nam mắc bệnh tự kỷ đúng không?"
Diệp Hải ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, rót cho Thẩm Lãng một chén trà nóng: "Nghe bác sĩ điều trị chính của nó nói, loại bệnh này là thích giao lưu kết nối với người khác, nói chuyện được với bất kỳ ai."
"Vâng, cháu có nghe nàng nói qua."
Thẩm Lãng đáp lại một tiếng, luôn cảm thấy lời nói của lão đăng này có ẩn ý.
"Nhờ có người bạn là cậu, bệnh tình của nó đã đỡ hơn nhiều rồi."
Diệp Hải cảm kích cười nói: "Bác sĩ nói thêm một thời gian nữa là có thể hồi phục hoàn toàn."
Thẩm Lãng khiêm tốn nói: "Không đến mức đó đâu ạ, cháu cũng chỉ là tâm sự giải sầu cùng nàng chút thôi."
"Tiểu hỏa tử khiêm tốn."
Diệp Hải cười cười, sau đó nửa đùa nửa thật trình bày.
"Chuyện là thế này, Nhất Nam nhà ta mới từ nước ngoài về, nếu nó có nói với cậu lời nói kỳ quái nào hay có ước định gì, cậu đừng coi là thật, nó chắc vài ngày là quên ấy mà."
Thẩm Lãng biết đây là lời cảnh cáo của Diệp Hải, liền thức thời đáp lại một tiếng: "Sẽ không đâu thúc thúc."
"Vậy thì được."
Diệp Hải hài lòng gật đầu, vẻ mặt thân thiện lập tức lạnh xuống, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Vậy hiện tại mối quan hệ của hai người là thế nào?"
【1: Thúc thúc, ta và Nhất Nam chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, xin ngài đừng suy nghĩ nhiều. 】 【2: Thúc thúc, e là ngài không biết, ngay vừa rồi trong phòng riêng, con gái của ngài đã chủ động trở thành bạn gái thứ tư của ta. 】 【3: Lão Tất trèo lên, bây giờ ngươi mới hỏi liệu có quá muộn không? Con gái của ngươi sắp thành hình dáng của ta rồi. 】 "Thúc thúc, ngài đừng suy nghĩ nhiều, ta và nàng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường thôi ạ."
Thẩm Lãng bình tĩnh giải thích, không lẽ lại thật sự chọn 2 để nói ra chân tướng cho Diệp Hải biết sao?
"Ha ha, vậy là được rồi, ta chỉ là tùy tiện hỏi thôi, cậu đừng để ý."
Diệp Hải hài lòng cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía nữ thư ký xinh đẹp trên bàn làm việc: "Man thư ký, hợp đồng soạn xong chưa?"
"Soạn xong rồi ạ, chủ tịch."
Nữ thư ký xinh đẹp lấy ra một tờ chi phiếu cùng một bản giấy tờ chuyển nhượng quyền sở hữu nhà lầu, đặt lên chiếc bàn nhỏ giữa Thẩm Lãng và Diệp Hải.
"Thúc thúc, ngài đây là..."
Thẩm Lãng mặc dù đã đoán được cái kết cục cẩu huyết này, nhưng vẫn muốn xác nhận lại một lần.
"Nói thật với cậu, con gái của ta cần một môi trường giáo dục hoàn thiện cấp cao."
Diệp Hải nghiêm túc trình bày: "Chắc hẳn hôm nay cậu cũng giật mình rồi nhỉ? Một đứa con gái mà mở miệng nói tục thì còn thể thống gì nữa."
"Đương nhiên, mấy ngày nay ta cũng rất cảm ơn nỗ lực của cậu đối với Nhất Nam, ta sẽ không bạc đãi cậu đâu."
Diệp Hải dùng ngón tay ấn lên tờ chi phiếu và hợp đồng, đẩy qua trước mặt Thẩm Lãng.
"Nghe nói gần đây cậu muốn mua một tòa nhà để mở công ty điện ảnh truyền hình, ta đã tìm giúp cậu một tòa khá tốt, vị trí trung tâm thành phố, giá cả cậu không cần lo, chỉ cần ký tên là được."
"Chi phiếu cũng vậy, số tiền cậu cứ tùy tiện điền vào, tiền không thành vấn đề, xem như là chi phí chữa bệnh cho cậu mấy ngày nay."
"Sau này chỉ cần là vấn đề về kinh tế, cậu cứ tùy thời gọi điện thoại cho thư ký của ta, ta sẽ giúp cậu giải quyết tất cả."
"Yêu cầu của ta chỉ có một, ta chỉ hy vọng sau này cậu có thể giữ khoảng cách với Nhất Nam, đừng bí mật qua lại nữa."
Diệp Hải nghiêm túc thao thao bất tuyệt xong, ra vẻ chắc chắn nhấp một ngụm trà đặc.
Thẩm Lãng cầm lấy tờ chi phiếu màu lam xám này, đột nhiên có cảm giác quen thuộc đến lạ.
Luôn cảm thấy tình tiết mình đang trải qua lúc này thường xuyên xuất hiện trong mấy truyện ngôn tình nữ tần về tổng tài bá đạo.
PS: Chương này đã sửa lại khá nhiều, kịch bản trước đó quả thực không ổn, nhóm Bi Sắt xem lại nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận