Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 541:Diệp Nhất Nam: Rất nhiều người nói như vậy ta, ngươi không là cái thứ nhất.

**Chương 541: Diệp Nhất Nam: Rất nhiều người nói ta như vậy, ngươi không phải là người đầu tiên.**
“Tiểu tỷ tỷ, tay ngươi đẹp thật đấy, nếu mà đi làm mẫu lấy dấu vân tay, chắc chắn cả đống công ty tranh nhau muốn.”
“Không cần, ta không thiếu tiền, nếu là làm khuôn theo tay ta thì được... Ôi... Đau quá, mẹ nó Thẩm Lãng, làm gì bóp ta.”
“À, cũng đúng nhỉ, mà này tiểu tỷ tỷ, dung mạo ngươi thật là xinh đẹp, còn đẹp hơn cả mấy hot girl mạng với ngôi sao nữ nữa, bình thường ngươi dùng đồ dưỡng da gì vậy?”
“Ta không dùng mấy thứ màu mè đó, với lại nhiều người nói ta như vậy rồi, ngươi không phải người đầu tiên đâu.”
“.....”
Nhân viên Haidilao xưa nay đều rất biết ăn nói, nhất là những người làm ở quầy sơn móng tay tiếp xúc với khách nữ, các nàng thường xuyên dỗ ngọt khiến những khách hàng nữ đến làm móng vui vẻ ra mặt.
Nhưng tiểu tỷ tỷ làm móng này dường như chưa từng tiếp vị khách nữ nào tính cách thẳng thắn như Diệp Nhất Nam, lại còn thỉnh thoảng buông vài câu nói tục.
Bất kể trò chuyện với nàng về cái gì, câu trả lời của Diệp Nhất Nam cuối cùng đều mang lại cho người ta cảm giác ngạo mạn, ngang ngược.
Nếu không phải ngữ khí của Diệp Nhất Nam tỏ ra lễ phép, thân thiện, tiểu tỷ tỷ làm móng chắc chắn sẽ cảm thấy Tiểu Phú Bà đang ra vẻ ta đây với nàng.
Khoảng mười mấy phút sau, móng trên cả hai tay của Diệp Nhất Nam đều được sơn một lớp sơn móng trong suốt óng ánh, trên mỗi móng còn dán những ngôi sao nhỏ lấp lánh, trông cứ nhấp nha nhấp nháy.
“Oa! Đẹp quá!” Diệp Nhất Nam nhìn bộ móng lấp lánh của mình, kinh ngạc thốt lên.
“Chủ yếu là do tay ngươi đẹp sẵn rồi, làm kiểu nào cũng đẹp.” Tiểu tỷ tỷ làm móng bên cạnh khen một câu.
“He he, sao hả Thẩm Lãng, thấy đẹp không?” Diệp Nhất Nam linh hoạt múa mấy ngón tay trước mặt Thẩm Lãng, lòng đầy vui vẻ hỏi.
【1: Sao ngươi sơn cả ngón giữa thế? Mấy ngày ta không ở bên cạnh, xem ngươi làm thế nào. {Đề cử}】 【2: Cũng được, rất đẹp, sau này nhớ làm nhiều cho ta xem nhé, tay ngươi đẹp thế kia, đừng lãng phí. {Đề cử}】 【3: Ồ, trên móng tay còn có mấy hạt nhựa à? Chắc cảm giác cọ xát cũng tốt lắm đây, tối nay ngươi cho ta thử xem. {Đề cử}】
Phân tích lựa chọn: Chỉ cần ngươi trả lời và thái độ không quá qua loa, đối phương đều sẽ vui vẻ chấp nhận, dù sao trong lòng nàng chỉ toàn là ngươi.
“Cũng được, rất đẹp, sau này nhớ làm nhiều cho ta xem nhé, người ta nói tay ngươi đẹp như vậy, cũng đừng lãng phí.” Thẩm Lãng tò mò nắm lấy ngón tay Diệp Nhất Nam lật xem, quả nhiên ngón giữa của cả hai tay đều sơn móng, liền hạ giọng nói nhỏ.
“Sao ngươi sơn cả ngón giữa thế? Mấy ngày ta không ở bên cạnh, xem ngươi làm thế nào.”
“Ngọa Tào! Ta quên mất!” Diệp Nhất Nam sững sờ một chút, sau đó kéo tay Thẩm Lãng, ngọt ngào nói: “Không sao, tối nay ăn uống no đủ là được.”
Thẩm Lãng rùng mình: “Mẹ ngươi, thật sự coi ta là gia súc hả?”
“Dựa vào! Ta xinh đẹp thế này, dáng người lại ngon thế này, đám con trai khác chắc tranh nhau giành lấy ấy chứ, ngươi còn chê à?”
【Thời đại này, mấy cặp đôi kiểu này đều không kiêng dè ai sao? Hay là ta lỗi thời rồi?】
Diệp Nhất Nam không phục phản bác lại, hai người cứ thế lời qua tiếng lại đầy ẩn ý tục tĩu, dưới ánh mắt kinh ngạc của tiểu tỷ tỷ làm móng, đi về phía khu vực đông người trong quán.
........
Không khí ở Haidilao vẫn vô cùng náo nhiệt, giữa tiết trời đông giá rét thế này, trong quán lại ấm áp sôi động, xung quanh là hơi nước mờ ảo.
Lần đầu đến loại quán ăn tràn ngập ‘nhân gian khói lửa’ thế này, Diệp Nhất Nam tỏ ra rất mới lạ, nhìn ngó xung quanh những cảnh tượng và kiểu phục vụ chưa từng thấy trong quán.
Nhất là khi nàng thấy một nhóm phục vụ vây quanh một bàn ăn vừa nhảy vừa hát, vội vàng kéo Thẩm Lãng nói: “Thẩm Lãng, Thẩm Lãng, bọn họ đang làm gì thế? Ta cũng muốn cái đó!”
“Đó là hoạt động chỉ có khi khách có sinh nhật thôi.” Thẩm Lãng vừa đính chính, nhân viên dẫn hai người vào đã giải thích khác đi.
“Dịch vụ đó không nhất thiết phải sinh nhật mới có đâu ạ, ngài chi 150 tệ cũng có thể tận hưởng loại phục vụ này.”
“Rẻ thế, ta....” Diệp Nhất Nam vừa định đồng ý ngay, nhưng lập tức như ý thức được điều gì, ngước mắt nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn.
“Chơi thì chơi.” Thẩm Lãng dở khóc dở cười, cảm giác như dắt theo không phải bạn gái, mà là đứa con gái nhỏ đang bi bô tập nói.
Hai người đi theo nhân viên đến một bàn hai người, lúc Thẩm Lãng quét mã chuẩn bị gọi món, Diệp Nhất Nam đã đặt mông ngồi xuống ngay bên cạnh hắn.
Nhân viên phục vụ phụ trách rót nước cho hai người, thấy chỗ ngồi đối diện trống, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi hai vị còn bạn chưa tới ạ?”
“Không có, chỉ có hai chúng ta thôi.” Thẩm Lãng đang gọi món, không ngẩng đầu lên đáp.
Diệp Nhất Nam ôm cánh tay Thẩm Lãng giải thích: “Ta không ngồi đối diện đâu, ta ngồi cùng chỗ với bạn trai ta.”
“Vậy ạ, hai vị thật là tình cảm quá.” Nữ phục vụ ngưỡng mộ khen một câu, Diệp Nhất Nam chớp mắt mấy cái, mong đợi hỏi: “Thật không?”
“Đương nhiên ạ!” Nữ phục vụ thành khẩn gật đầu, đây không phải lời xã giao khách sáo, nàng thực sự cảm nhận được bầu không khí thân mật của cặp đôi này.
“He he, cảm ơn ngươi.” Diệp Nhất Nam vui vẻ ra mặt nói lời cảm ơn. Nữ phục vụ gật đầu, rồi lấy ra một chiếc đồng hồ cát đặt trước mặt Diệp Nhất Nam.
Diệp Nhất Nam nghiêng đầu nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ cát màu tím trước mặt, tò mò hỏi: “Cái này tặng cho ta hả?”
“Không phải đâu thưa khách, đây là đồng hồ bấm giờ tính thời gian lên món ăn, dùng để đếm giờ chúng tôi mang món lên. Nếu vượt quá thời gian quy định, các món sau đó sẽ được miễn phí ạ.” Nữ phục vụ thấy Diệp Nhất Nam dường như rất thích chiếc đồng hồ cát này, liền giới thiệu: “Tuy nhiên, nếu ngài thích chiếc đồng hồ cát này, cũng có thể chi 20 tệ để mua một cái.”
“Thẩm Lãng” Diệp Nhất Nam lại ôm cánh tay Thẩm Lãng nũng nịu, Thẩm Lãng đành phải gật đầu lia lịa: “Mua một cái, mua một cái.”
“Vâng ạ.” Nữ phục vụ rất nhanh liền lấy ra một chiếc đồng hồ cát mới còn nguyên đóng gói đưa cho Diệp Nhất Nam.
“He he, yêu ngươi nhất” Diệp Nhất Nam yêu thích không rời tay nhìn chiếc đồng hồ cát màu tím này, đôi mắt trong veo linh động, đầy mới lạ nhìn những hạt cát màu tím bên trong chậm rãi rơi xuống.
Thẩm Lãng liếc nhìn Diệp Nhất Nam qua khóe mắt, phát hiện Tiểu Phú Bà hôm nay dường như có gì đó khác so với trước đây.
Mặc dù nàng vẫn thô lỗ như trước, nói năng không kiêng dè, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến mấy thứ không đứng đắn, và đương nhiên cũng vẫn xinh đẹp như mọi khi.
Nhưng Thẩm Lãng để ý kỹ thì phát hiện, Tiểu Phú Bà hôm nay quấn lấy mình hơn, ngay cả giọng điệu nói chuyện với mình cũng dính hơn nhiều, trong mắt dường như còn mang theo một nét dịu dàng như nước.
Thẩm Lãng rất hiểu những tâm tư nhỏ của phụ nữ, nói không ngoa, chỉ cần một ánh mắt của các bạn gái, Thẩm Lãng liền biết các nàng muốn làm gì, hay muốn đổi tư thế nào.
Tuy nhiên, về những chuyện sinh lý của phụ nữ, ngoại trừ mấy ngày đặc biệt cần uống nước đường đỏ, Thẩm Lãng cũng không phải là hiểu rõ lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận