Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 564: Thẩm Lãng: Hai người các ngươi, ta đều quan tâm

Sau khi hàn huyên vài câu với hai chị em Lý Liễu Tư, Thẩm Lãng lái xe rời khỏi Biệt Thự Cửu Gian Đường, chuẩn bị đi tới Tiểu Khu Phúc Long Hoa Viên để thăm bà chủ nhà.
Lái xe nửa giờ đến bãi đỗ xe dưới đất của Tiểu Khu Phúc Long Hoa Viên, Trình Lệ Quyên đột nhiên gọi điện thoại tới.
“Tiểu tử ngươi đang ở đâu vậy? Ta với cha ngươi đã lái xe đến nhà gia gia ngươi trước rồi, hôm nay ngươi lúc nào đến?”
“Tối nay có thể tới, cùng ta đến bái niên gia gia.”
Thẩm Lãng vội vã đóng cửa xe, bước nhanh như sao băng hướng về cửa thang máy đi tới.
Hạ Thục Di bây giờ đang có thai, ở trong căn phòng tại Tiểu Khu trước kia, sinh hoạt hàng ngày mặc dù có Lý lão sư chăm sóc, nhưng Thẩm Lãng luôn cảm thấy không yên lòng.
Có lúc khẩn trương, có lúc lo lắng, có đôi khi lại mong chờ không thể giải thích được, trong đầu toàn là hình ảnh Hạ Thục Di với cái bụng bầu lớn lên.
Trình Lệ Quyên thăm dò hỏi một tiếng: “Nhạc Huyên có đi cùng không?”
“Có, à, còn có khuê mật của nàng, chính là nữ sinh lần trước ở bãi đỗ xe đó, ngươi đã gặp qua.”
Thẩm Lãng mặt không đỏ tim không đập bổ sung một tiếng: “Nàng ăn Tết nhà không có người, ta liền đem theo…”
“Ha ha, Khuê mật.”
Trình Lệ Quyên giọng điệu Âm Dương Quái Khí chế nhạo một tiếng, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được vẻ khinh bỉ.
Nàng cũng đã gặp qua cô nương ăn mặc thời thượng lại phong tao kia, lúc đó còn thân mật ôm lấy tay Thẩm Lãng nữa là, mối quan hệ đó dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được.
Nhưng mà Trình Lệ Quyên không từ chối cũng không đồng ý, trầm tư một lúc lâu, ngược lại có chút chột dạ hỏi một tiếng.
“Liễu Tư thế nào? Trong nhà có thiếu gì không? Ngươi ăn Tết không ở bên người ta sao?”
“Có ở bên rồi.”
Thẩm Lãng đi vào thang máy, nhấn nút tầng lầu của bà chủ nhà: “Ta vừa cùng nàng ăn xong chè trôi nước mới ra ngoài.”
“Tiểu tử thối, thế này mà gọi là ở bên à?”
Trình Lệ Quyên tức giận không chịu được.
“Tiểu tử ngươi có lương tâm không vậy, sắp sang năm mới rồi, ngươi chỉ ở bên người ta ăn một bữa chè trôi nước thôi sao? Sao không nghẹn... Khụ, tiểu tử thối, hôm nay không muốn mắng ngươi!”
“Ai da, ngươi đừng bận tâm những chuyện này, lão nhân gia người cứ ăn ngon bữa cơm đoàn viên đi nhé, ta còn có việc, cúp máy trước đây.”
Thẩm Lãng nói qua loa vài câu, cúp điện thoại với tâm trạng phức tạp, nhìn tầng lầu không ngừng tăng lên mà cười khổ.
“Ta cũng muốn ở bên nàng nhiều hơn, ai bảo bên này lại có người cần ở bên hơn chứ?”
Đi tới phòng số 1702 quen thuộc, sau khi Thẩm Lãng nhấn chuông cửa, người mở cửa là một phụ nữ đeo mắt kính, cười khanh khách gọi vào phòng bếp một tiếng.
“Nha, Tiểu Thẩm, ngươi đến rồi, thật đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, vừa rồi chúng ta còn đang nói chuyện về ngươi đấy.”
“Vậy sao.”
Thẩm Lãng cười vô hại, thầm nghĩ mình đúng thật là giống Tào Tặc không sai, đều thích những a di nhân thê vẫn còn phong vận.
Thay xong giày, Thẩm Lãng liếc nhìn phòng khách một cái, cuối cùng tìm thấy Hạ Thục Di trong phòng bếp, nàng trông như một bà nội trợ, đang nấu nồi chè trôi nước sôi sùng sục.
“Ôi, Hạ Thục Di ngươi có phải ngày nào cũng không có việc gì làm không.”
Thẩm Lãng nhanh chóng tiến vào phòng bếp, ôm lấy hai tay Hạ Thục Di, hoảng hồn hoảng vía đẩy nàng ra ngoài.
“Ngươi không biết mình đang mang thai sao? Có thể để ta bớt lo một chút được không?”
“Hả?”
Hạ Thục Di nghi hoặc cười: “Ngươi đừng quậy nữa, ta mới chưa tới 3 tháng mà, bụng làm sao mà to đến thế được, mấy ngày trước ta còn đi siêu thị mua thức ăn đây này.”
“Ôi, còn đi siêu thị mua thức ăn? Sao ngươi không lên mặt trăng luôn đi hả? Hạ Thục Di, ngươi có phải cố tình chọc tức ta không hả?”
Thẩm Lãng sợ hết hồn, vô cùng nghiêm túc nói với Lý lão sư: “Lý Tỷ, sau này những chuyện này phiền chị một chút, đừng để người phụ nữ ngốc này nhúng tay vào.”
“Ai, được.”
Lý lão sư cười đáp ứng, ấn tượng ban đầu về Thẩm Lãng cũng thay đổi không ít.
“Ai da, ngươi đừng quậy nữa thật mà, bác sĩ đều nói chỉ cần không vận động mạnh thì không có chuyện gì đâu, lát nữa chè trôi nước nấu nát bây giờ.”
Hạ Thục Di khăng khăng muốn vào phòng bếp, nhưng lại bị Thẩm Lãng một tay cản lại: “Đi đi đi, không cần ngươi lo lắng, ngoan ngoãn ra ghế sa lon ngồi đi.”
Mặc dù bụng Hạ Thục Di đúng là chưa lớn hơn bao nhiêu, nhưng Thẩm Lãng không muốn tranh luận với nàng về những chuyện này, chỉ không kiên nhẫn phất phất tay.
“Ngươi....”
Hạ Thục Di vẫn là lần đầu gặp Thẩm Lãng cố chấp như vậy, nhất thời không biết nên phàn nàn điều gì.
Lý lão sư cười khuyên nhủ: “Hạ Tỷ, người ta Tiểu Thẩm là đang quan tâm chị đấy, chị cứ ra ghế sa lon ngồi đi.”
“Hừ, đến mức làm quá lên như vậy sao? Cũng đâu phải lần đầu mang thai.”
Hạ Thục Di liếc mắt nhìn Thẩm Lãng đang bận rộn trong bếp, bực bội làu bàu một tiếng.
Nhưng vào khoảnh khắc nàng xoay người, Lý lão sư nhìn thấy rõ ràng khóe miệng nàng hơi nhếch lên.
......
Sau khi nấu xong chè trôi nước, Thẩm Lãng cẩn thận bưng bát chè nóng hổi tới, dùng thìa múc một viên chè trôi nước, thổi nguội rồi mới đưa tới bên miệng Hạ Thục Di.
“Này, ngươi lại làm gì vậy hả.”
Hạ Thục Di mặt xinh ửng đỏ nhìn viên chè trôi nước đưa tới trước mặt.
“Làm gì là làm gì, giúp ngươi thổi nguội để ăn chứ sao.”
Thẩm Lãng tỏ vẻ đương nhiên, chớp mắt mấy cái, đồng thời còn không quên nhắc Lý lão sư một tiếng.
“Lý Tỷ, chè trôi nước của chị ở trong bếp đó, bên này ta không đi được, chị tự ra bưng nhé.”
“À, được.”
Lý lão sư không khỏi buồn cười đi về phía phòng bếp, sau đó bưng bát chè trôi nước nóng hổi ra ban công ăn.
“Ai da, ngươi đừng quậy nữa, ta tự ăn được mà.”
Hạ Thục Di ngượng ngùng từ chối không thôi, khóe mắt liếc thấy Lý lão sư trên ban công đang cười đầy ẩn ý, mặt lập tức đỏ đến mang tai.
Đã ba mươi mấy tuổi rồi, nàng sao chịu nổi việc bị Thẩm Lãng chăm sóc như trẻ con thế này, huống chi bên cạnh còn có bạn bè quen biết.
“Quậy cái gì mà quậy, chè trôi nước vừa mới nấu xong, nóng lắm, lỡ không cẩn thận làm ngươi bị bỏng thì sao?”
Thẩm Lãng mặt mày nghiêm túc, còn giơ giơ cái thìa trong tay: “Ăn nhanh lên chút đi, lát nữa nguội lại phải nấu lại đó.”
“Hả?”
Nghe nói phải nấu lại, Hạ Thục Di vội vàng mở môi đỏ ngậm lấy viên chè trôi nước.
【 Tiểu tử thối này, thật sự xem Lão Nương là trẻ con mà!】
“Khụ, ờm, chè trôi nước nóng quá, tôi xuống lầu đi dạo một lát, lát nữa quay lại ăn sau.”
Lý lão sư đặt bát chè trôi nước lên bàn tròn trong phòng khách, không nén được cười thay giày rồi mở cửa đi ra.
Rất nhanh, hai người trong phòng đều có thể nghe thấy tiếng cười không nhịn được của Lý lão sư vọng lại từ hành lang.
Thẩm Lãng không để tâm nhiều như vậy, tiếp tục thổi nguội viên chè trôi nước, đưa tới bên đôi môi đỏ mọng của Hạ Thục Di, còn hất cằm ra hiệu cho nàng há miệng.
“Tiểu tử thối, thể diện mấy chục năm của Lão Nương đều bị ngươi làm mất hết rồi!”
Hạ Thục Di vừa u oán vừa bất đắc dĩ ngậm lấy viên chè trôi nước bắt đầu nhai nuốt, trông hệt như một nàng dâu nhỏ bị ấm ức.
“Thì chẳng phải ta quan tâm ngươi sao.”
Thẩm Lãng biết với người phụ nữ ở tuổi của Hạ Thục Di, hành động như vậy của mình quả thật có chút không phù hợp.
Nhưng hắn chỉ là quá để tâm đến đứa bé trong bụng Hạ Thục Di, lại là lần đầu tiên cùng người phụ nữ mình yêu có kết tinh tình yêu, phương diện này lại chẳng có kinh nghiệm gì, cho nên mới có vẻ hơi căng thẳng luống cuống mà thôi.
“Hừ, ta thấy ngươi là quan tâm cái đứa trong bụng ta thì có?”
Hạ Thục Di cười trêu chọc một tiếng, khóe miệng nở nụ cười thỏa mãn nhàn nhạt.
Thẩm Lãng sững người một chút, đặt cái thìa trong tay xuống, đưa bàn tay vào trong chiếc áo lông nhung của Hạ Thục Di, nhẹ nhàng vuốt ve vùng bụng dưới phẳng mịn hơi nhô lên của nàng, ánh mắt tràn đầy sự ôn nhu vô tận.
“Hai người các ngươi, ta đều quan tâm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận