Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 30: Ngươi có phải hay không cũng cảm thấy tỷ tuổi tác cao?

Chương 30: Ngươi có phải hay không cũng cảm thấy tỷ tuổi tác cao?
Đi xem xe khoảng mười mấy phút, Thẩm Lãng không hề do dự, vẫn quyết định chọn mẫu xe mà mình đã ưng từ tối hôm qua.
Bởi vì Thẩm Lãng trả tiền đặt cọc mua xe nên không cần bản gốc thẻ căn cước và bằng lái để làm thủ tục vay trả góp. Chỉ cần ký kết một số hợp đồng với điều lệ đặc biệt.
Sau khi cùng nữ nhân viên bán hàng mang tất đen thử xe một vòng, cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của tổng giám đốc, Thẩm Lãng bắt đầu ký hợp đồng.
Khách hàng thông thường sau khi mua xe có thể phải đợi vài ngày hoặc một tuần để gom đủ tất cả giấy tờ cần thiết mới có thể nhận xe và chọn biển số.
Nhưng có Hạ Thục Di giúp đỡ, cộng thêm việc trong tiệm 4S lại vừa lúc có sẵn xe phù hợp với yêu cầu của Thẩm Lãng.
Sau khi ký xong một loạt hợp đồng, Thẩm Lãng đã thành công sở hữu chiếc xe trị giá 34 vạn này: Mercedes Benz c260l - Thời Không Ngân!
Chụp ảnh kỷ niệm với chiếc xe mới xong, ba người quay trở lại trong tiệm ngồi nghỉ.
Tổng giám đốc nhiệt tình giới thiệu cho Thẩm Lãng về tình trạng của chiếc xe cũng như một số điểm cần lưu ý.
Đây là chiếc xe đầu tiên của Thẩm Lãng, nên hắn đương nhiên lắng nghe vô cùng chăm chú. Hắn đã bắt đầu tưởng tượng đến khoảnh khắc sung sướng khi lái chiếc xe về nhà, nụ cười hưng phấn không ngừng hiện trên mặt.
Hạ Thục Di ngồi bên cạnh Thẩm Lãng, ánh mắt dịu dàng nhìn ngắm chàng trai to xác đang vui vẻ này, bàn tay ngọc ngà cũng lặng lẽ nắm lấy bàn tay Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng không từ chối, chủ động nắm lấy bàn tay ấm áp của Hạ Thục Di, quay đầu mỉm cười nhẹ với nàng.
Hạ Thục Di càng vui hơn, chủ động khoác lấy cánh tay Thẩm Lãng, đôi mắt tràn ngập vẻ ỷ lại.
Phía sau ba người, mấy nữ nhân viên bán hàng mặc hắc ti, dáng người thon thả cùng một nhóm nam nhân viên bán hàng dáng vẻ chỉnh tề đang tụm lại, thì thầm bàn tán điều gì đó.
Nhìn vẻ mặt vừa ngưỡng mộ vừa tiếc nuối của các nữ nhân viên, có lẽ các nàng đang cảm thán rằng có tiền thật tốt, có thể dễ dàng "câu" được đại soái ca cấp bậc này.
Còn nhóm nam nhân viên bán hàng chỉ biết ngưỡng mộ và ghen tị. Bọn họ không phải chưa từng thấy phú bà dẫn theo tiểu bạch kiểm đến mua xe.
Chỉ là lần này vị phú bà thực sự quá đẹp, bất luận là vóc dáng hay nhan sắc đều thuộc hàng tuyệt đỉnh, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng đến đáng sợ. Không biết tốt đẹp hơn bao nhiêu lần so với những phú bà tai to mặt lớn, thân hình đồ sộ, ăn mặc diêm dúa, động một tí là bắt tiểu bạch kiểm ăn tát tai.
Nghĩ đến việc tiểu tử này dùng tiền của phú bà mua chiếc Lao Vụt xong, buổi tối về nhà có thể còn được đè vị phú bà vừa xinh đẹp vừa có vóc dáng chuẩn này dưới thân mà thỏa thích phát tiết. Bọn nam nhân viên bán hàng càng cảm thấy ghen tị đến phát điên, hâm mộ đến mức siết chặt cả nắm đấm.
"Được rồi, dù sao nếu có gì không hiểu, ta lên Wechat liên hệ ngươi là được."
Cuộc nói chuyện của ba người cũng gần xong, Thẩm Lãng lúc này mới móc thẻ ngân hàng ra đưa cho tổng giám đốc: "Quẹt thẻ đi, nhớ đưa hóa đơn nhé, lần đầu mua xe ta phải giữ lại làm kỷ niệm."
"Cái này. . . ."
Tổng giám đốc nhìn tấm thẻ ngân hàng Thẩm Lãng đưa tới, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, sau đó nhìn về phía Hạ Thục Di nở một nụ cười bất đắc dĩ.
"Ngươi đi làm việc trước đi, có việc ta sẽ gọi."
Hạ Thục Di ra hiệu cho tổng giám đốc đi chỗ khác, rồi nắm lấy bàn tay Thẩm Lãng nói: "Đi chọn biển số trước đã, chọn xong rồi lấy xe, có một số chuyện về nhà nói sau."
Thẩm Lãng lúc này mới bừng tỉnh ngộ, hóa ra Hạ Thục Di đã thanh toán giúp hắn hơn ba mươi vạn tiền mua xe rồi!
Giờ hắn cũng hiểu tại sao đám nhân viên bán hàng lại nhìn mình bằng ánh mắt kỳ quái như vậy, hóa ra họ thực sự coi mình là tiểu bạch kiểm!
Loại chuyện này Thẩm Lãng không tiện làm ầm lên, nếu không sẽ thật sự bị đám nhân viên bán hàng này hiểu lầm là mình đang ăn bám, rồi lại còn giả mù sa mưa vờ như chính mình trả tiền.
Hắn chỉ có thể lặng lẽ đi theo sau Hạ Thục Di, tâm trạng phức tạp hỏi: "Hạ tỷ, ta tra trên mạng thấy nói phải đợi đến ngày lấy xe mới được chọn biển số mà?"
"Khách hàng bình thường thì đúng là như vậy."
Hạ Thục Di dừng bước, xoay người lại, gương mặt tinh xảo tuyệt trần nở một nụ cười ranh mãnh, đôi mắt đẹp long lanh ánh lên vẻ tinh nghịch và đắc ý.
"Nhưng ngươi đâu phải khách hàng bình thường, loại chuyện này chỉ cần nói một tiếng là được."
...
"Hạ tỷ, cái người tiểu Bạch... khụ khụ, người bạn kia của ngươi đâu rồi?"
Tim tổng giám đốc như lỡ một nhịp, hai chữ "tiểu bạch kiểm" suýt nữa thì buột miệng thốt ra: "Đã làm xong hết thủ tục giúp ngươi rồi, xe bây giờ có thể lái đi ngay, giờ cũng có thể đi chọn số luôn."
"Ta vẫn đang tìm hắn đây."
Hạ Thục Di ngồi xuống ghế sô pha, lo lắng nhìn quanh, mím môi căng thẳng nói: "Hắn vừa nói đi vệ sinh, mà đến giờ vẫn chưa quay lại, hắn không đi cùng ngươi à?"
Tổng giám đốc cười khổ: "Không có đâu Hạ tỷ, vừa rồi ta còn đang bận làm thủ tục cho bạn của ngài mà."
"Chẳng lẽ lại bỏ về rồi..." Hạ Thục Di thất vọng lẩm bẩm.
Nàng nghi ngờ có phải do mình đã quá đường đột khi thay Thẩm Lãng trả tiền mua xe, khiến hắn cảm thấy mất mặt nên mới bỏ về hay không.
Một nữ nhân viên bán hàng bước tới, ghé sát vào tai tổng giám đốc nhỏ giọng nhắc nhở: "Vừa rồi tôi thấy hắn chạy ra ngoài, hình như là đi sang ngân hàng đối diện."
"Ngân hàng?"
Tổng giám đốc suy nghĩ một lát, rồi lập tức cười trấn an: "Hạ tỷ, cấp dưới của ta nói bạn của ngài ra ngoài một lát thôi, sẽ quay lại ngay."
Trong mắt Hạ Thục Di lập tức lóe lên hy vọng: "Thật sao?"
"Đương, đương nhiên là thật." Tổng giám đốc vội vàng gật đầu, trong lòng thầm chửi bậy: "Có thể mê hoặc người phụ nữ này đến mức này, tiểu tử này chắc phải có 20 centimet nhỉ?"
"Về rồi!"
Nữ nhân viên bán hàng mặc hắc ti đã đi thử xe cùng Thẩm Lãng chỉ vào bóng dáng Thẩm Lãng đang chạy tới ngoài cửa, nhắc nhở: "Quản lý, soái ca kia về rồi."
"Tiểu Thẩm, ngươi đi đâu vậy?"
Hạ Thục Di mừng như bắt được vàng, vội vàng chạy tới hỏi: "Mọi người đều đang đợi ngươi chọn biển số đấy."
"Xin lỗi, ra ngoài làm chút việc." Thẩm Lãng cười gãi đầu, nói với tổng giám đốc: "Được rồi, đi chọn biển số thôi, chọn xong là lấy xe!"
"Xem ra vị phú bà này vẫn chưa hiểu rõ tiểu tử này lắm." Tổng giám đốc liếc mắt là nhìn ra vấn đề.
Hắn đoán chắc chắn tiểu tử này đã ra ngân hàng rút tiền xe, định lát nữa sẽ trả lại cho Hạ Thục Di.
Tiểu bạch kiểm mà thực sự bị phú bà bao nuôi thì tính cách lúc nào cũng khúm núm, luôn nở nụ cười nịnh nọt để lấy lòng phú bà. Không có lệnh của phú bà, bọn họ nào dám tự ý đi lại lung tung. Nói khó nghe một chút, chẳng khác nào con chó cứ quấn lấy chủ.
Làm gì có chuyện giống như vị soái ca này, không nói một lời đã tự ý chạy ra ngoài, lại còn khiến phú bà lo lắng đến thế, hoàn toàn là phú bà đang chủ động săn đón hắn.
Sự thật đúng như lời tổng giám đốc phán đoán.
Thẩm Lãng đúng là đã ra ngân hàng làm một tấm thẻ ngân hàng mới và nạp số tiền mua chiếc Mercedes vào đó.
Chọn xong biển số xe, sau khi hai người lên xe.
Thẩm Lãng liền đưa tấm thẻ ngân hàng mới tinh cho Hạ Thục Di: "Tỷ, trong này là tiền mua xe, ta không thể nhận không món đồ quý giá như vậy của ngươi được."
Hạ Thục Di đang ngồi ở ghế phụ trên chiếc xe mới, vui vẻ thắt dây an toàn, trong lòng còn đang mong chờ Thẩm Lãng sẽ lái xe mới đưa nàng đi hóng gió một lát.
Kết quả, tấm thẻ ngân hàng Thẩm Lãng đưa tới khiến ánh mắt nàng lập tức tắt lịm.
Nàng không nhận tấm thẻ ngân hàng, ngược lại thất vọng hỏi.
"Tiểu Thẩm, có phải ngươi cũng cảm thấy tỷ già rồi? Trở nên già nua rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận