Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 107: Lý Liễu Tư thế mà còn là cái học phách? !

**Chương 107: Lý Liễu Tư thế mà còn là một học bá?!**
Thẩm Lãng buổi tối cùng hai mẹ con Hạ Thục Di ăn cơm nước xong xuôi ở một quán ăn Quảng Đông rồi về đến nhà.
Đang suy nghĩ nên đối phó thế nào với kiếp nạn đêm Thất Tịch vào thứ bảy, Tô Nhạc Tuyên liền gọi video đến.
Thẩm Lãng vừa nhận cuộc gọi, Tô Nhạc Tuyên liền dí sát mặt vào ống kính, chớp đôi mắt to trong veo đầy mong đợi, hỏi thẳng.
"Thẩm heo, thứ bảy ngươi rảnh không? Chúng ta đi Hoan Nhạc Cốc ở Quý An chơi đi."
Tô Nhạc Tuyên không hề đề cập thứ bảy là ngày lễ gì, đây là nét kiêu ngạo nho nhỏ đặc trưng của nàng.
Nàng chính là muốn để Thẩm Lãng nhắc đến khái niệm ngày lễ này, như vậy liền có thể giả vờ như là Thẩm Lãng chủ động mời nàng đi chơi vào ngày lễ tình nhân đó.
"Hoan Nhạc Cốc ở Quý An?"
Là người địa phương ở thành phố Giang Hải, Thẩm Lãng đương nhiên biết nơi này.
Công viên trò chơi lớn nhất thành phố Giang Hải, một trong những công viên trò chơi thuộc tập đoàn Tô thị - xí nghiệp hàng đầu trước đây.
Khi công viên trò chơi mới bắt đầu phát triển, tập đoàn Tô thị đã mời không ít minh tinh đang nổi tiếng đến đây đại diện phát ngôn, hiện tại nơi này đã là điểm du lịch phải đến ở thành phố Giang Hải.
Hoan Nhạc Cốc ở Quý An cách chỗ Thẩm Lãng rất xa, lái xe mất hơn hai tiếng, đi về ít nhất cũng phải bốn tiếng.
Như vậy thì Thẩm Lãng căn bản không có thời gian để ở bên cạnh hai người kia.
"Ngươi cũng biết sao? Hì hì, xem ra ngươi cũng lướt thấy quảng cáo của Hoan Nhạc Cốc trên Đẩu Âm rồi."
Tô Nhạc Tuyên rất vui vẻ, bắt đầu thao thao bất tuyệt kể cho Thẩm Lãng nghe về lộ trình chuyến đi ngày hôm đó.
"Ừm... Cái đó, Nhạc Tuyên à."
Thẩm Lãng nhập vai diễn viên, ra vẻ khó xử ngắt lời Tô Nhạc Tuyên.
"Ngươi có việc à?"
Tô Nhạc Tuyên vốn đang vui ra mặt, thấy bộ dạng đắn đo này của Thẩm Lãng, trong nháy mắt thất vọng đi không ít.
"Mấy ngày nay ta xem hướng dẫn trên Đẩu Âm, thật sự có rất nhiều cặp đôi muốn đến đó check-in vào thứ bảy đó, ngươi rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Câu nói này của Tô Nhạc Tuyên xem như đã nói rõ, nét kiêu ngạo nho nhỏ đặc trưng của nàng cũng không dùng đến được nữa, đã không còn chỗ thể hiện.
"Còn không phải là vấn đề tiểu thuyết sao, gần đây ngày nào cũng mải nói chuyện phiếm với ngươi, chẳng còn tâm trí nào gõ chữ cả, ta còn nợ rất nhiều chương chưa cập nhật."
Thẩm Lãng bất đắc dĩ giải thích: "Độc giả và biên tập viên đều đang thúc giục ta đây, nói nếu cứ lười biếng thế này, tháng sau sẽ không cho ta đề cử nữa."
May là Tô Nhạc Tuyên không hiểu rõ lắm về tác giả văn học mạng, cũng không biết Thẩm Lãng là một con quái vật tốc độ.
Số chữ hắn viết lần trước đủ để cập nhật mấy tháng trời, mấy tháng sau đó, quyển tiểu thuyết kia có ngó tới hay không cũng chẳng sao.
"Ra là vậy, vậy ngươi mau viết đi, sự nghiệp quan trọng hơn, cùng lắm thì cuối tuần chúng ta đi cũng được."
Tô Nhạc Tuyên nhẹ nhõm cười một tiếng, còn quay lại an ủi Thẩm Lãng.
"Đừng có trưng bộ mặt sầu khổ đó ra chứ, ta cũng đâu phải bạn gái không biết nói lý lẽ, chẳng lẽ công việc của ngươi có việc cần hoàn thành, mà ta lại còn cưỡng ép kéo ngươi đi sao?"
"Chuyện của ta cũng không gấp lắm."
Thẩm Lãng vội vàng giải thích: "Ta chỉ bận vào buổi trưa và buổi tối thôi, buổi chiều đều rảnh cả, chỉ cần không đi nơi nào quá xa là được."
"Thật sao? Vậy thì tốt quá, vậy chúng ta không đi Hoan Nhạc Cốc nữa."
Nghe nói Thẩm Lãng thứ bảy vẫn có thể ra ngoài chơi, Tô Nhạc Tuyên lập tức vui vẻ hơn không ít.
"Bây giờ ta liền lên Đẩu Âm tìm thử xem có chỗ nào gần chúng ta hơn một chút, thứ bảy ngươi đến tìm ta nhé."
"Ừm, nhất định!"
Cúp cuộc gọi video với Tô Nhạc Tuyên, Thẩm Lãng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cũng cảm thấy vui mừng vì mình tìm được một người bạn gái thông tình đạt lý như vậy.
Xong chuyện của Tô Nhạc Tuyên, tiếp theo chính là cô nàng ngốc nghếch nhà bên cạnh.
Khoảng năm giờ chiều, Lý Liễu Tư liền gửi tin nhắn tới, hỏi Thẩm Lãng muốn ăn gì, tan học sẽ về nấu cơm cho hắn.
Lúc đó Thẩm Lãng vừa cùng Hạ Thục Di đón Manh Manh về, đang ở một quán ăn Quảng Đông gọi món, định bụng đợi Lý Liễu Tư tan học tới rồi cùng ăn.
Lý Liễu Tư nghe xong, vội vàng từ chối, bảo Thẩm Lãng và mọi người cứ ăn cơm trước, không cần đợi nàng.
Nàng vốn có tính cách không thích làm phiền người khác, huống chi là để Thẩm Lãng và mọi người đợi mình cả tiếng đồng hồ. Thẩm Lãng cảm thấy, Lý Liễu Tư hẳn là dễ đối phó hơn nhiều.
Thẩm Lãng đi đến trước cửa nhà Lý Liễu Tư, gõ cửa phòng.
Lý Liễu Tư vội chạy ra mở cửa, nhìn thấy người trước cửa chính là Thẩm Lãng, trên mặt lập tức nở nụ cười vui vẻ: "Ngươi, sao ngươi lại tới đây?"
"Sao thế? Không chào đón à?"
Thẩm Lãng nghiêng đầu, bá đạo ngắm nhìn khuôn mặt kiều diễm như hoa này của Lý Liễu Tư.
Lý Liễu Tư lắc đầu, nàng làm sao lại không chào đón chàng trai mà mình đang ngày đêm mong nhớ chứ.
Lúc Thẩm Lãng ăn cơm cùng hai mẹ con Hạ Thục Di, cô nàng đơn thuần này đã không chỉ một lần muốn gửi tin nhắn cho Thẩm Lãng, muốn hỏi xem Thẩm Lãng lúc nào về.
"Tìm ngươi tâm sự."
Thẩm Lãng theo thói quen ôm eo thon của Lý Liễu Tư đi vào nhà, theo phản xạ đóng cửa phòng lại.
"Ồ, ngươi đang đọc sách à."
Thẩm Lãng nhìn thấy sách toán cao cấp trên bàn học nhỏ, bên cạnh còn có một cái cốc nước giữ nhiệt màu be, bên trong là nước sôi để nguội đang bốc hơi.
Lý Liễu Tư thành thật trả lời: "Ừm, đang làm bài tập toán cao cấp."
"Chăm chỉ thật nha, ngươi thi đại học được bao nhiêu điểm?"
Thẩm Lãng thuận miệng hỏi, không chút ngần ngại cầm lấy cốc nước của Lý Liễu Tư uống một ngụm nước sôi để nguội.
"610 điểm."
"Phụt!"
"Khụ khụ khụ."
Thẩm Lãng giật mình phun cả ngụm nước nóng ra ngoài, không thể tin nổi nhìn Lý Liễu Tư ngốc manh: "Ngươi nói bao nhiêu điểm?!"
Thẩm Lãng thật sự không thể tin được, một cô nàng có tính cách ngây thơ hướng nội, ngày thường luôn rụt rè sợ sệt như vậy, lại là một siêu cấp học bá!
Lý Liễu Tư không phải người có tính thích khoác lác, nếu không Thẩm Lãng tuyệt đối không tin nàng có thể thi được thành tích thi tốt nghiệp trung học khoa trương như vậy.
Lý Liễu Tư lấy khăn giấy đưa cho Thẩm Lãng: "Là 610 điểm mà."
"Ngọa Tào, vậy sao ngươi lại vào đại học Châu Hải..."
Thẩm Lãng nói được nửa câu thì nuốt lại: "Vậy ngươi thật lợi hại, ta thi đại học cố gắng hơn nửa năm trời, cũng chỉ miễn cưỡng thi đỗ vào một trường hạng hai."
Với 610 điểm thi tốt nghiệp trung học, gần như có thể chọn bất kỳ trường đại học trọng điểm 211 nào trong nước.
Nếu cố gắng thêm chút nữa, Lý Liễu Tư hoàn toàn có cơ hội thi đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Thẩm Lãng suy đoán Lý Liễu Tư sở dĩ đến học ở đại học Châu Hải, một trường hạng hai như thế này, đoán chừng là để tiện chăm sóc bà nội nàng, cho nên mới không hỏi tiếp, sợ rằng sẽ chạm vào vết sẹo mà nàng không muốn nhắc tới.
"Chẳng lợi hại chút nào...."
Cảm xúc của Lý Liễu Tư quả nhiên có chút dao động, đôi lông mày bất giác nhíu lại.
Điểm thi đại học cao như vậy, 610 điểm, vậy mà lại chỉ có thể đến học ở đại học Châu Hải, một trường hạng hai.
Nói không khoa trương thì đúng là phung phí của trời mà.
Giữa trường tốt và bà nội, Lý Liễu Tư chắc chắn đã phải trải qua sự giằng xé để đưa ra lựa chọn bất đắc dĩ nào đó, không thể khác được.
Tất cả học sinh khổ học nhiều năm như vậy, chẳng phải là để vào trường tốt, sau này dựa vào bằng cấp mà tìm được công việc tốt sao?
. . . . .
Hôm nay huynh đệ nhóm rất ra sức, khen ngợi năm sao đã đạt tới 50 cái, chương này là chuyên môn thêm chương.
Ngày mai nếu bình luận sách lại có 50 cái, sẽ tiếp tục thêm một chương, 100 cái thì thêm hai chương.
Các độc giả chưa cho khen ngợi năm sao, hãy nhanh tay lên nhé!
Bạn cần đăng nhập để bình luận