Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 118: Nào có người tại hơi trên thư thổ lộ!

Chương 118: Nào có người tỏ tình trên Wechat!
Nếu không phải hôm nay có hẹn với bà chủ nhà, sau khi Thẩm Lãng và Tô Nhạc Tuyên ăn xong bữa cơm Tây, quá trình tiếp theo liền có thể giống như những cặp tình nhân khác.
Đáng tiếc không như mong muốn, cho dù Thẩm Lãng không có hẹn với bà chủ nhà, đêm nay hắn và Tô Nhạc Tuyên cũng không có phát triển gì tiếp theo.
Bởi vì nàng hôm nay tới ngày, chẳng lẽ lại ‘dục huyết phấn chiến’ hay sao?
Lái xe tới tiểu khu Ngự Long Loan, Thẩm Lãng giúp cầm bó hoa hồng đỏ rực rỡ, nắm tay nhỏ của Tô Nhạc Tuyên, định đưa nàng đến cổng tiểu khu.
"Thẩm Lãng, cha mẹ ta bảo ngươi vào nhà ta ngồi chơi một chút?"
Tô Nhạc Tuyên giơ điện thoại di động lên, nháy mắt hỏi: "Ngươi có muốn đi không nha?"
"Không phải đã nói rồi sao, hôm nay ta còn bản thảo chưa viết xong mà."
Thẩm Lãng lộ vẻ mặt bất đắc dĩ: "Để hôm nào đi, hôm nào ta lại đến thăm hỏi chú dì."
"Được thôi."
Tô Nhạc Tuyên rầu rĩ không vui lẩm bẩm một tiếng.
Thấy sắp đến cổng tiểu khu, Tô Nhạc Tuyên đột nhiên dừng bước, nghiêm túc yêu cầu: "Thẩm Lãng, hôm nay là lễ tình nhân, ta muốn nghe ngươi tỏ tình."
"A? Tại sao?"
Thẩm Lãng khó hiểu gãi đầu: "Chúng ta đều đã đến khách sạn rồi, ngươi còn cần ta tỏ tình sao? Ta đối với ngươi thế nào, chẳng lẽ ngươi không rõ sao?"
"Ngươi lừa ta đó!!"
Tô Nhạc Tuyên gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, phản bác một tiếng, nhưng vẫn bướng bỉnh yêu cầu.
"Hơn nữa đến giờ ngươi vẫn chưa chính thức tỏ tình với ta mà."
Tô Nhạc Tuyên nhỏ giọng bổ sung: "Với lại, cặp đôi nào lại đi khách sạn trước rồi mới xác nhận quan hệ chứ!"
Thẩm Lãng gật đầu: "Được thôi, lát nữa ta về nhắn qua Wechat cho ngươi nhé."
"Ngươi..."
Tô Nhạc Tuyên bị chọc cười: "Nào có ai tỏ tình trên Wechat đâu chứ!"
"Cũng đúng."
Thẩm Lãng suy nghĩ một lát, buột miệng: "Vậy lát nữa ngươi lên QQ nhé?"
"Ha ha, ngươi đáng ghét thật!"
Tô Nhạc Tuyên dở khóc dở cười lao vào lòng Thẩm Lãng, ôm hắn rồi dụi dụi: "Nói đi mà Thẩm Lãng, ta chỉ muốn nghe ngươi nói thích ta thôi, cũng đâu có khó lắm."
Thẩm Lãng nhẹ nhàng vỗ về lưng Tô Nhạc Tuyên: "Đây là cổng tiểu khu nhà ngươi đó, lát nữa lỡ gặp người quen của ngươi, ngươi không thấy ngại sao?"
"Vậy nên, ngươi nói nhanh lên đi."
Tô Nhạc Tuyên ngẩng khuôn mặt mong đợi lên: "Ngươi chỉ cần nói ngươi thích ta, rồi ta sẽ đồng ý với ngươi, đơn giản vậy thôi mà."
Thẩm Lãng không nhịn được cười thành tiếng, đã đều biết tâm ý của đối phương rồi, còn cần phải nói ra sao? Chuyện này thì khác gì trẻ con chứ?
Đương nhiên, những lời trên chỉ là phàn nàn trong lòng mà thôi.
Thẩm Lãng biết Tô Nhạc Tuyên muốn một cảm giác nghi thức hoặc là cảm giác an toàn, nàng vốn là một cô gái thích theo đuổi sự lãng mạn.
Đã tỏ tình với cả Lý Liễu Tư rồi thì không thể coi nhẹ Tô Nhạc Tuyên được, một bát nước phải bưng cho bằng mới được.
Thế là, Thẩm Lãng hắng giọng một cái, nghiêm túc và thâm tình tỏ tình.
"Vậy nữ tinh linh của ta, Goblin này thích ngươi, có thể làm bạn gái của ta không? Ta sẽ đối tốt với ngươi cả đời."
"Ừm ừm, được lắm được lắm."
Tô Nhạc Tuyên gật đầu lia lịa, niềm vui sướng trong mắt gần như sắp tràn ra ngoài.
Giây tiếp theo, Tô Nhạc Tuyên ôm lấy eo Thẩm Lãng, khẽ nhắm mắt lại, chủ động tiến sát đến trước mặt Thẩm Lãng, ý tứ không cần nói cũng biết.
Thẩm Lãng không chần chờ, giơ bó hoa hồng đỏ lên che trước mặt hai người, rồi hôn thật sâu lên đôi môi anh đào phơn phớt hồng của Tô Nhạc Tuyên.
Trong bầu không khí mập mờ thế này, con gái thường rất cảm tính và dễ xúc động.
Đừng nói là hôn trên đường, mà ngay cả đưa nàng đến khách sạn cũng có xác suất thành công rất lớn.
...
"Ta về rồi đây!"
Sau khi hôn tạm biệt Thẩm Lãng ở cổng tiểu khu, Tô Nhạc Tuyên vui vẻ hớn hở về đến nhà, trong tay còn ôm một bó hoa hồng lớn.
Tô Chấn Đông đang lo lắng chờ đợi trong phòng ngủ, lập tức ra đón.
Nhìn thấy cô con gái duyên dáng yêu kiều của mình, vẻ mặt còn vui hơn cả lúc ra cửa, Tô Chấn Đông không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hôm nay là lễ tình nhân Thất tịch, Tô Chấn Đông vốn không muốn cho con gái ra ngoài hẹn hò với Thẩm Lãng, chủ yếu là lo lắng Tô Nhạc Tuyên 'dê vào miệng cọp'.
Tô Chấn Đông quả thật rất thích cậu nhóc Thẩm Lãng kia.
Không chỉ biết cư xử, biết chăm sóc con gái mình, mà điều kiện kinh tế cũng tốt.
Quan trọng hơn là con gái mình cũng đặc biệt thích hắn, Tô Chấn Đông không có bất kỳ lý do gì để ngăn cản hai người yêu nhau.
Chủ yếu là Tô Nhạc Tuyên hiện còn đang học đại học, điều Tô Chấn Đông lo lắng là, lỡ như hai đứa không kìm được mà đi quá giới hạn, lỡ có bầu thì không hay!
Chỉ có điều bây giờ xem ra, hai người dường như vẫn chưa phát triển đến bước đó.
Sau một hồi suy nghĩ, trong lòng Tô Chấn Đông, Thẩm Lãng lại có thêm một ưu điểm: Biết chừng mực.
Trương Xuân Linh tò mò hỏi: "Đã đến cổng tiểu khu rồi, sao không gọi Tiểu Thẩm lên nhà chơi?"
Tô Nhạc Tuyên giải thích thay Thẩm Lãng: "Dạo này hắn bận lắm ạ, lúc đến tìm con còn bị muộn cả tiếng đồng hồ."
"Cũng phải, một tháng kiếm được nhiều tiền như vậy, chắc là không rảnh được rồi."
Trương Xuân Linh tán thành gật đầu, sau đó chú ý tới bó hoa hồng đỏ rực rỡ trên bàn.
"Huyên Nhi, đây là quà lễ tình nhân Thẩm Lãng mua cho con à?"
"Không phải đâu ạ, cái này là hắn mua cho con dọc đường thôi."
Tô Nhạc Tuyên lấy chiếc khăn quàng cổ Thẩm Lãng tặng ra khỏi túi xách: "Tadaaa~ Đây mới là quà lễ tình nhân hắn tặng con nè, là hắn tự tay đan mấy ngày đó."
"Chà, bọn trẻ các con yêu đương thật tốt quá."
Trương Xuân Linh sờ chiếc khăn quàng cổ màu tím hơi thô ráp này, trên mặt cũng lộ vẻ ngưỡng mộ.
"Hả? Thằng nhóc này chỉ tặng con mỗi cái khăn quàng cổ thôi á?"
Tô Chấn Đông hơi bất bình: "Con mua cho nó cái card màn hình gì đó đã mấy nghìn tệ rồi, thằng nhóc này thật không có lương tâm."
"Hừ, ba biết gì chứ!"
Tô Nhạc Tuyên không cho phép cha nói xấu Thẩm Lãng: "Đây là do Thẩm Lãng tự tay đan tặng con, rất có giá trị kỷ niệm."
"Đúng thế, ông biết cái gì?"
Hai mẹ con lập tức cùng một chiến tuyến.
"Này họ Tô kia, nghĩ lại mấy năm nay kỷ niệm ngày cưới xem, đừng nói quà cáp, ông đến một cọng cỏ cũng chẳng tặng tôi, không biết hồi đó lão nương này sao lại nhìn trúng ông nữa."
Tô Chấn Đông bị mắng mà ngơ ngác, đang yên đang lành sao lại kéo chuyện đến đầu mình thế này?
"Nhưng mà này con gái, mẹ tuy không phản đối con yêu đương với Thẩm Lãng, mẹ và cha con đều rất hài lòng về nó."
Trương Xuân Linh nói lời thấm thía: "Yêu đương thì được, nhưng có một số chuyện tốt nhất con vẫn nên giữ mình, dù sao con bây giờ vẫn đang học đại học."
Tô Nhạc Tuyên vốn đang vui vẻ phấn khởi, nghe những lời khuyên nhủ không cần nói cũng biết này, không kìm được mà liên tưởng đến chuyện ở khách sạn đêm đó.
"Con... con đi tắm trước đây."
Tô Nhạc Tuyên vội vàng nói lời tạm biệt với hai vợ chồng, tim đập mặt đỏ chạy về phòng mình.
Trương Xuân Linh đầu tiên là sững sờ, sau đó cam chịu thở dài, cười khổ nói: "Ông xã, ông thấy sao?"
Hai vợ chồng già đều là người từng trải, phản ứng này của Tô Nhạc Tuyên rất dễ nhìn thấu.
"Con gái lớn không giữ được rồi."
Tô Chấn Đông vẻ mặt nghiêm túc, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn thở dài một hơi thật sâu.
"Thôi được rồi, cứ để mặc hai đứa nó đi, cùng lắm thì đợi Nhạc Huyên tốt nghiệp rồi kết hôn."
PS: Về rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận