Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 416: Trình Lệ quyên: Em gái ngươi đem chân ngã!

Vài phút sau, hai tiểu nha đầu cũng rời giường.
Hai nha đầu dụi đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ, mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, trông như hai chú mèo con lười biếng.
Vẻ mặt còn mơ màng, hai cô bé loạng choạng đi vào phòng khách, đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, nhìn vô cùng đáng yêu.
Vì hai chị em họ đến chơi, Lý Liễu Tư đã vào phòng bếp, nàng muốn phụ giúp Hạ Thục Di chuẩn bị bữa sáng.
Nhiệm vụ tết tóc cho hai tiểu nha đầu, một cách tự nhiên rơi vào tay Thẩm Lãng.
Sau khi dành vài phút tết tóc xong cho Manh Manh, Lý Tư Tuệ mới liếc nhìn Thẩm Lãng một cách thăm dò.
Sau khi Thẩm Lãng cười với nàng, Lý Tư Tuệ mới vui vẻ bưng ghế đẩu tới, ngồi xuống trước mặt Thẩm Lãng.
Tư Tuệ vốn tự mình biết tết tóc, chỉ là ở trong nhà này, người lớn vì không muốn tỏ ra lạnh nhạt với nàng, nên thường chủ động giúp nàng tết tóc.
Mới đầu Tư Tuệ còn hơi ngại ngùng, nhưng dần dần, cô bé hướng nội này lại dần yêu thích sự quan tâm chăm sóc của người lớn.
Ngoại trừ chị gái Lý Liễu Tư, Lý Tư Tuệ thích nhất là được Thẩm Lãng giúp nàng tết tóc.
Không chỉ vì động tác của hắn dịu dàng, mà kiểu tóc tết lên cũng rất đẹp.
Thế nhưng so với Manh Manh chủ động làm nũng, Lý Tư Tuệ lại giống hệt chị gái mình, cho dù rất muốn Thẩm Lãng giúp tết tóc, nàng cũng không tiện mở lời.
Nàng chỉ biết mỗi sáng sớm sẽ cầm dây thun, cố ý giả vờ ngẩn ngơ trước mặt Thẩm Lãng.
Nếu Thẩm Lãng đang giúp Manh Manh tết tóc, Lý Tư Tuệ sẽ cố tình vào phòng vệ sinh đợi vài phút.
Chờ Thẩm Lãng tết tóc xong cho Manh Manh, nàng mới cầm dây thun cố ý lượn lờ trước mặt hắn.
Sau khi Thẩm Lãng cười và vẫy tay với nàng, Lý Tư Tuệ mới có thể vui vẻ bưng ghế đẩu tới, ngoan ngoãn ngồi trước mặt Thẩm Lãng.
Hai chị em Thẩm Nhiễm Nhiễm và Thẩm Lâm Lâm đứng bên cạnh im lặng nhìn Thẩm Lãng tết tóc cho Lý Tư Tuệ, trên mặt mỗi người đều thoáng vẻ ghen tị.
Hồi nhỏ Thẩm Lãng cũng thường tết tóc cho hai người họ như vậy, chỉ là lúc đó hai chị em còn hay chê Thẩm Lãng tết tóc không đẹp.
Thẩm Lãng vì muốn dỗ hai chị em vui lòng, đã thường xuyên học hỏi tay nghề tết tóc từ hàng xóm láng giềng hoặc là từ Trình Lệ Quyên.
"Được rồi, đi rửa tay ăn sáng đi."
Tết tóc xong cho Lý Tư Tuệ, Thẩm Lãng cười vuốt nhẹ đầu nhỏ của nàng.
"Ừm."
Lý Tư Tuệ vui vẻ gật đầu, đi thẳng vào bếp rửa tay, còn cố ý lượn qua lượn lại trước mặt Hạ Thục Di và Lý Liễu Tư, khoe mái tóc Thẩm Lãng vừa tết cho nàng.
Sau khi nhận được lời khen từ chị gái và Hạ Thục Di, khóe miệng Tư Tuệ luôn nở nụ cười ngọt ngào đầy thỏa mãn.
Thẩm Nhiễm Nhiễm cười nói: "Ca, không ngờ bây giờ ngươi vẫn còn biết tết tóc cho con gái nha, ta còn tưởng ngươi quên sạch rồi chứ."
Nếu là trước kia, đụng phải chủ đề này, Thẩm Lãng chắc chắn sẽ cằn nhằn: Còn không phải do hai người các ngươi làm phiền mà ra à?
Nhưng Thẩm Lãng chỉ liếc Thẩm Nhiễm Nhiễm một cái, rồi quay sang nói với Thẩm Lâm Lâm một cách bình thản: "Mau đi rửa tay ăn cơm."
So với cô em gái không khiến người ta bớt lo, Thẩm Lãng rõ ràng thích cô chị gái cao lớn có phần thô kệch này hơn, ít nhất nha đầu này không khiến mình thấy ngột ngạt.
"À, vâng."
Được Thẩm Lãng chủ động bắt chuyện, Thẩm Lâm Lâm thầm vui trong lòng.
Thấy em gái Thẩm Nhiễm Nhiễm có vẻ tức giận vì bị Thẩm Lãng lờ đi, Thẩm Lâm Lâm liền vỗ nhẹ vào đùi em, ra hiệu bảo em đi rửa tay ăn sáng.
Suốt bữa ăn, Thẩm Nhiễm Nhiễm vốn hoạt bát cũng không nói lời nào, thậm chí chẳng động đũa mấy lần.
Nàng cứ cúi đầu buồn bã, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thẩm Lãng vài lần, ánh mắt mang theo chút mong đợi và thấp thỏm.
Thẩm Lãng biết nha đầu này đang dỗi, nhưng cố tình làm như không thấy, ăn cơm xong liền định đến công ty.
"Ngươi có phải cố ý trốn tránh ta không?"
Vừa ra đến gara, giọng nói của Thẩm Nhiễm Nhiễm vang lên từ sau lưng.
Thẩm Lãng nhìn lại, nha đầu này đang xị mặt, buồn bã nhìn mình.
"Vậy ngươi nghĩ tại sao ta phải trốn tránh ngươi?"
Thẩm Lãng đóng cửa xe lại, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Tại sao ta lại không trốn tránh chị của ngươi?"
Thẩm Nhiễm Nhiễm hé môi, nhưng lại không biết nói gì.
Nàng biết Thẩm Lãng đang ám chỉ mình, rằng hắn đã biết chuyện hôm qua chính là do mình giở trò.
Thẩm Lãng thấy Thẩm Nhiễm Nhiễm vẫn im lặng, liền tiếp tục hỏi: "Ta hỏi lại ngươi, Trương Lỵ Lỵ là ai?"
Đồng tử Thẩm Nhiễm Nhiễm co lại, nàng chột dạ quay mặt đi: "Ta không biết ngươi đang nói gì."
"Ngươi thật sự nghĩ anh của ngươi là kẻ ngốc à, mấy chuyện này mà còn không nhìn ra sao?"
Nhớ lại chuyện hôm qua Lý Liễu Tư và Tô Nhạc Tuyên suýt chút nữa gặp mặt nhau, Thẩm Lãng càng thêm tức giận.
"Nếu ngươi thật sự muốn anh của ngươi thân bại danh liệt, thì bây giờ cứ đi nói hết với Lý Liễu Tư đi, không cần trốn đằng sau giở trò lén lút. Ta khinh nhất cái kiểu hành xử trẻ con này của ngươi, rất ấu trĩ biết không?"
Thẩm Nhiễm Nhiễm nhìn Thẩm Lãng với vẻ khó tin, hai hàng nước mắt trong veo chảy dài trên má, nàng đờ đẫn lẩm bẩm: "Ngươi, ngươi ghét ta đến vậy sao!?"
"Ta..."
Nhìn cô em gái khóc đến ‘lê hoa đái vũ’, Thẩm Lãng cuối cùng vẫn mềm lòng, nuốt lại những lời gai góc định nói ra.
Dù cho nha đầu này làm việc có chút quá đáng, hắn vẫn không thể nào thực sự giận dữ với người em gái từ nhỏ đã lớn lên cùng mình được.
"Nếu đã như vậy, ngươi vĩnh viễn đừng tìm ta nữa."
Thẩm Nhiễm Nhiễm lau nước mắt, nói xong câu đó rồi đội nắng hè gay gắt rời khỏi gara.
"Này, nắng lắm, lên đây ta đưa ngươi về, có nghe không!"
"Thẩm Nhiễm Nhiễm, ta đang nói chuyện với ngươi đấy!"
Thẩm Lãng gọi mấy tiếng từ phía sau, nhưng Thẩm Nhiễm Nhiễm vẫn không quay đầu lại, cứ vừa lau nước mắt vừa đi dưới trời nắng gắt.
Thẩm Lãng hết cách, đành vào nhà gọi Thẩm Lâm Lâm ra, rồi đuổi theo kéo Thẩm Nhiễm Nhiễm lại, ép nàng vào ghế sau xe BMW.
Điều bất ngờ là, suốt quá trình đó Thẩm Nhiễm Nhiễm không hề có bất kỳ hành động phản kháng nào, ngoài việc cứ khóc mãi, thì nàng giống như một bức tượng, mặc cho Thẩm Lãng lay kéo, bế đi.
Lái xe về khu nhà của bố mẹ, Thẩm Lãng khẩn khoản nói với hai chị em ở ghế sau: "Coi như ta van xin hai người các ngươi đấy, lo học hành cho tốt được không, đừng đến làm phiền anh của các ngươi nữa."
"Ai thèm làm phiền ngươi!"
Thẩm Nhiễm Nhiễm lau nước mắt, tức giận nói một câu rồi mở cửa đi thẳng về phía hành lang tòa nhà.
"Anh, thật ra thì, chuyện hôm qua là thế này."
Thẩm Lâm Lâm định giải thích.
"Ta biết cả rồi, đừng nói nữa."
Thẩm Lãng biết Thẩm Lâm Lâm muốn nói gì, liền ngắt lời: "Về nhà bật điều hòa đi, không có việc gì thì đừng đến làm phiền ta."
"À vâng."
Thẩm Lâm Lâm ngơ ngác đáp một tiếng, vừa mở cửa xe định xuống, lại quay lại hỏi: "À mà anh, ngươi bỏ chặn Wechat của ta ra trước đã chứ!"
"Biến đi!"
Thẩm Lãng tức quá hóa cười, vội phất tay đuổi người.
"Haizz, hai nha đầu này thật là hành người ta mà!"
Nhìn hai chị em biến mất ở cuối đường, Thẩm Lãng vừa bất đắc dĩ vừa bực bội thở dài.
Hắn nghĩ thầm phải tìm cơ hội nói chuyện tử tế với hai chị em này, để tránh sau này lại gây ra chuyện gì phiền phức nữa.
... ... ...
Sáu giờ tối, Thẩm Lãng đang bận tối mày tối mặt ở công ty thì lão mụ Trình Lệ Quyên đột nhiên gọi điện tới.
"Thẩm Lãng, Nhiễm Nhiễm hôm nay xuống cầu thang, bị ngã đau chân rồi, ngươi mau về ngay!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận