Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 33: Cùng giáo hoa yêu đương, ngươi có sợ hay không?

Chương 33: Hẹn hò với hoa khôi trường, ngươi có sợ không?
Tại thành phố Giang Hải tấc đất tấc vàng này, xe cộ như nước chảy trên đường cái, khắp nơi có thể thấy những chiếc xe thể thao quý báu trị giá hàng trăm vạn.
Một chiếc Mercedes ba mươi mấy vạn lao vụt trên đường cái, đương nhiên sẽ không gây được bao nhiêu chú ý.
Lúc cùng dừng chờ đèn xanh đèn đỏ, thứ có thể thu hút sự chú ý của các chủ xe khác, chỉ có độ mới tinh của chiếc Mercedes này, cùng với lớp sơn xe chói mắt dưới ánh mặt trời.
Mắt thường có thể thấy, đây là một chiếc xe vừa mới lấy về, chủ xe có vẻ còn rất trẻ trung.
Lái xe tới cổng trường đại học Châu Hải, lác đác có không ít học sinh ra ra vào vào.
Thẩm Lãng xa xa liền thấy vóc dáng thon thả của Tô Nhạc Tuyên, đang đứng dưới cây đa ở cổng trường để tránh ánh mặt trời chói mắt.
Thời tiết hôm nay hơi nóng, Tô Nhạc Tuyên mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, thân dưới là quần jean màu lam, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng.
Mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp được nàng chải thành kiểu đuôi ngựa đơn năng động, để lộ vầng trán trắng nõn bóng loáng, đôi mắt hoạt bát thỉnh thoảng nhìn về phía cuối đường.
Dường như có cảm ứng.
Chiếc Mercedes của Thẩm Lãng vừa xuất hiện trong tầm mắt, Tô Nhạc Tuyên đầu tiên là sững sờ.
Sau khi xác nhận người lái xe đúng là Thẩm Lãng, khóe miệng nàng mới bất giác cong lên từ từ, vừa hoạt bát đáng yêu, lại mang theo cảm giác chờ mong nồng đậm.
Thẩm Lãng chậm rãi dừng xe ở ven đường, bấm hai tiếng còi.
Tô Nhạc Tuyên liền đưa tay che nắng gắt, lòng tràn đầy vui vẻ chạy tới mở cửa xe, có chút cẩn trọng đoan trang ngồi vào ghế phụ.
Thẩm Lãng lập tức cảm nhận được một luồng khí tức thanh xuân hoạt bát, tràn đầy sức sống từ trên người Tô Nhạc Tuyên ập về phía hắn.
"Thẩm Lãng, lát nữa chúng ta đi đâu chơi?"
Tô Nhạc Tuyên ánh mắt hơi đảo quanh hỏi một tiếng, có chút khẩn trương nghịch móng tay.
Cảm giác này giống như buổi gặp mặt đầu tiên sau thời gian yêu qua mạng vậy, rõ ràng tối hôm qua hai người còn trò chuyện không biết mệt mỏi hơn hai tiếng đồng hồ.
Nhưng bây giờ vừa gặp mặt, Tô Nhạc Tuyên ngược lại có chút khẩn trương và kích động, giống hệt như lần đầu tiên hai người đi hẹn hò.
【1: Tức giận trách móc: Cài dây an toàn vào trước được không? Đây là xe mới ta vừa mua đấy, lát nữa bị phạt điểm bây giờ! 】 【2: Giúp nàng cài dây an toàn, đồng thời ôn nhu đề nghị: Đến quảng trường Thế Kỷ chơi trước, buổi trưa ăn cơm xong thì đi xem phim, buổi tối lại đến hồ Nam Đình dạo chơi. 】 【3: Tiếc nuối hỏi: Sao hôm nay ngươi không mang tất lụa trắng? Tất đen cũng được mà, không biết ta là chân khống sao? 】 "Ngọa Tào, hệ thống làm sao biết ta là chân khống?"
Thẩm Lãng thầm mắng trong lòng một tiếng, sau đó tháo dây an toàn của mình ra, nghiêng người qua giúp Tô Nhạc Tuyên cài dây an toàn.
Thẩm Lãng vừa nhoài người qua, liền ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng.
Mùi thơm này không nồng gắt như mùi nước hoa, giống như một loại hương vị hỗn hợp giữa mùi cơ thể thiếu nữ và sữa tắm.
Thẩm Lãng rất kinh ngạc, cơ thể nữ sinh lẽ nào đều là loại thể chất tự mang theo mùi thơm này sao?
Không chỉ như thế, trong lúc Thẩm Lãng cài dây an toàn, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng Tô Nhạc Tuyên nuốt nước bọt.
Cài chặt dây an toàn xong, Thẩm Lãng mới tình cờ phát hiện khuôn mặt Tô Nhạc Tuyên sớm đã đỏ bừng, ánh mắt cũng ngại ngùng dời đi, còn mím đôi môi anh đào nhỏ nhắn phớt hồng.
"Chết tiệt, thật đáng yêu quá, hôm nay chắc là có thể hôn một cái nhỉ?"
Thẩm Lãng thầm mong đợi trong lòng.
"Khụ khụ, chúng ta đến quảng trường Thế Kỷ chơi trước nhé."
Thẩm Lãng ngồi trở lại ghế lái, vừa cài dây an toàn vừa cười nói: "Buổi trưa ăn cơm xong thì đi xem phim, buổi tối lại đến hồ Nam Đình dạo chơi, ngươi thấy thế nào?"
"Ừm, tất cả nghe theo ngươi."
Tô Nhạc Tuyên vui vẻ đáp lại một tiếng.
Phần lớn nam sinh lần đầu hẹn hò sẽ vắt óc suy nghĩ vì việc chọn địa điểm hẹn hò, cùng với thực đơn bữa sáng, trưa, tối, sợ sẽ để lại ấn tượng xấu cho nữ sinh.
Kỳ thực nữ sinh đồng ý ra ngoài chơi cùng nam sinh, cũng không phải thật sự muốn đến một nơi nào đó dạo chơi hay mua sắm.
Chỉ cần được ở bên cạnh nam sinh mình thích, đồng thời không phải đến những nơi quá mức nhàm chán, các nữ sinh đều sẽ vui vẻ chấp nhận.
Nếu là những người phụ nữ xấu chuyên đi câu dẫn kẻ ngốc, vậy các nàng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế dẫn nam sinh đến nhà hàng cao cấp nhất cùng với cửa hàng quần áo xa xỉ nhất, đến lúc đó lại hung hăng "chặt chém" nam sinh một phen.
Dưới sự trợ giúp của hệ thống, Thẩm Lãng vừa lái xe, vừa tìm chủ đề để phá vỡ bầu không khí yên tĩnh trong xe.
Dưới những lời lẽ hài hước dí dỏm của Thẩm Lãng, Tô Nhạc Tuyên dần dần cởi mở hơn, vẻ cẩn trọng đoan trang lúc mới lên xe thoáng chốc đã biến mất không còn tăm hơi.
Trong xe lập tức tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ.
...
Dạo xong quảng trường Thế Kỷ náo nhiệt, đã là giữa trưa.
Ăn xong bít tết ở nhà hàng Tây, hai người liền tay trong tay đi đến rạp chiếu phim, chọn một bộ phim kinh dị Thái Lan.
Hẹn hò xem phim, phim tình cảm và phim kinh dị là lựa chọn tốt nhất.
Phim tình cảm có thể làm tăng bầu không khí mập mờ giữa hai người, tình đến sâu đậm thậm chí có thể không kìm được mà hôn nhau.
Phim kinh dị thì có thể cho nam sinh đủ lý do để nắm tay nữ sinh, thậm chí danh chính ngôn thuận nhận lấy cái ôm yêu thương của nàng.
Không thể không nói, phim kinh dị Thái Lan vẫn rất có chất lượng, Thẩm Lãng, một nam nhi nhiệt huyết như hắn, cũng bị dọa cho toát không ít mồ hôi lạnh.
Trong quá trình xem phim, ngược lại là Thẩm Lãng bị dọa đến mức thường xuyên nắm lấy tay Tô Nhạc Tuyên.
Nhưng hắn lại mặt dày vô sỉ nói với Tô Nhạc Tuyên: "Đừng sợ, đây đều là giả cả, có ta ở bên cạnh đây!"
Tô Nhạc Tuyên tự nhiên biết Thẩm Lãng sợ thật, dù sao thì phản ứng giật nảy mình đó không thể nào giả vờ được.
Có điều nàng lại thích Thẩm Lãng chủ động như vậy, vừa buồn cười gật đầu, cũng vừa thuận lý thành chương nắm lấy bàn tay Thẩm Lãng.
Xem phim xong, hai người lại đến khu vui chơi gắp thú bông hai tiếng đồng hồ.
Lúc hai người lái xe rời khỏi quảng trường Thế Kỷ, đã là hơn sáu giờ chiều.
Hồ Nam Đình nằm ở trung tâm thành phố, là một trong những địa điểm thắng cảnh nghỉ ngơi được yêu thích nhất ở thành phố Giang Hải.
Ở nơi này có thể nhìn thấy thiên nhiên hòa quyện cùng sự phồn hoa của thành thị, tạo thành một bức tranh đặc biệt.
Lúc hai người tới hồ Nam Đình, đã gần tám giờ tối, nhưng vẫn có rất nhiều du khách cùng người dân thành phố đến đây ngắm cảnh và nghỉ ngơi.
Hai người tay nắm tay, thân mật không khoảng cách đi dạo trên con đường ven hồ trồng đầy liễu rủ.
Chủ đề trò chuyện cũng dần trở nên mập mờ, trông họ đã giống như một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy.
"Thẩm Lãng, ngươi có biết không? Hiện tại có rất nhiều người đang dò hỏi về ngươi trên diễn đàn của trường đấy."
Tô Nhạc Tuyên dựa sát vào vai Thẩm Lãng, ngước đôi mắt tràn đầy sự ỷ lại lên, có chút đắc ý nói: "Ở bên cạnh hoa khôi trường, ngươi có sợ không?"
"Ha ha, ta sợ cái gì?"
Thẩm Lãng siết chặt bàn tay Tô Nhạc Tuyên hơn một chút.
"Ngươi tin hay không, đợi đến thứ Hai các ngươi đi học, ta sẽ lái xe thẳng đến trường các ngươi, hôn ngươi ngay trước mặt đám học sinh kia!"
"Ha ha, thật hay giả? Rõ ràng lần trước sợ đến thế kia, còn giả vờ buộc dây giày, đừng tưởng ta không biết!"
Tô Nhạc Tuyên bị chọc cười không khép được miệng, nàng đang trong bầu không khí yêu đương thế này, rất thích nghe những lời tâm tình táo bạo như vậy, ngẩng đầu nhìn vào mắt Thẩm Lãng, trong mắt tràn đầy hình bóng của chàng trai này.
Nhưng Tô Nhạc Tuyên từ đầu đến cuối cũng không hề nghĩ tới, Thẩm Lãng chưa từng tỏ tình với nàng bao giờ, quan hệ tình nhân của hai người đến bây giờ vẫn chưa hề được xác định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận