Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 259: Lý Liễu Tư: Ngươi vừa mới nghe được cái gì thanh âm không?

Chương 259: Lý Liễu Tư: Ngươi vừa mới nghe được tiếng gì không?
"Tiểu Thẩm ca ca, con muốn cùng Tư Tuệ ra sân chơi."
Ăn xong điểm tâm, hai người phụ nữ hiền lành thu dọn bát đũa, manh manh ghé vào đùi Thẩm Lãng nũng nịu, muốn cùng Tư Tuệ ra sân chơi.
Biệt thự của Thẩm Lãng có một sân vườn riêng khá lớn, hai tiểu nha đầu thường rủ nhau qua đó chơi, còn cùng tiểu phú bà trồng một cây thông Noel treo đầy hộp quà nhỏ.
Chỉ có điều sân vườn riêng gần bể bơi, tuy bể bơi không có nước, nhưng vẫn tiềm ẩn nguy cơ mất an toàn không nhỏ, hai tiểu nha đầu không cẩn thận ngã xuống vẫn rất nguy hiểm.
Cho nên trước khi manh manh và Tư Tuệ muốn ra sân chơi, nhất định phải được bà chủ nhà và Thẩm Lãng đồng ý, hoặc là có người đi cùng mới được.
Manh manh ghé vào đùi Thẩm Lãng làm nũng làm bộ ngây thơ, Tư Tuệ thì yên lặng đứng bên cạnh, chớp chớp đôi mắt to tròn, len lén nhìn Thẩm Lãng.
Những ngày này Tư Tuệ đã quen với cuộc sống trong biệt thự, nhưng trong lòng nàng vẫn muốn về sống bên cạnh bà nội, đã nhiều lần nói với Lý Liễu Tư là muốn về với bà.
Lý Liễu Tư làm sao tự quyết được, cuộc sống của nàng đều phải nghe theo Thẩm Lãng, thêm nữa nàng cũng muốn để em gái trải nghiệm cuộc sống thành thị tốt hơn, nên chỉ có thể thường xuyên kiếm cớ qua loa cho xong chuyện với tiểu nha đầu.
Suy nghĩ của trẻ con rất ngây thơ, nàng cảm thấy tất cả chuyện này đều là Thẩm Lãng giở trò.
Thêm nữa trong lòng còn canh cánh chuyện Thẩm Lãng tách nàng ra khỏi bà nội, nên đến giờ vẫn có chút không muốn gần gũi với Thẩm Lãng.
Vấn đề của tiểu nha đầu, Thẩm Lãng tự nhiên là nhìn thấu trong lòng.
Chẳng qua là khoảng thời gian này Thẩm Lãng khá bận rộn, chưa có thời gian giải quyết mà thôi.
Nếu không thì chẳng cần đến đôi ba lần, Thẩm Lãng đã dỗ được tiểu nha đầu này ngoan ngoãn rồi.
Nói đùa chứ, chị gái còn không làm gì được hắn, tiểu nha đầu thì gây ra được sóng gió gì cơ chứ?
"Đi đi."
Thẩm Lãng xoa xoa đầu manh manh, nhưng vẫn lo lắng cho sự an toàn của hai tiểu nha đầu, nên nghiêm mặt cảnh cáo.
"Nhưng nói trước nhé, không được phép đến gần bể bơi chơi, nếu không sau này sẽ không cho đi nữa, nghe rõ chưa?"
"Vâng ạ."
Manh manh vui vẻ gật đầu, Lý Tư Tuệ cũng theo bản năng lộ ra nụ cười mong đợi.
Khi Thẩm Lãng cười nhìn về phía nàng, mặt Tư Tuệ hơi đỏ lên, hờn dỗi chu cái miệng nhỏ, quay đi không nhìn Thẩm Lãng nữa.
Vẻ mặt vừa ngang bướng vừa ngây thơ đáng yêu này quả thực giống hệt chị gái Lý Liễu Tư.
Có lẽ là nghĩ đến mọi thứ mình có bây giờ đều do Thẩm Lãng mang lại, nơi mình muốn đến chơi cũng là của Thẩm Lãng.
Tiểu nha đầu lại quay đầu lại, e dè gật nhẹ đầu với Thẩm Lãng một cái gần như không thấy, xem như cảm ơn.
Thẩm Lãng không khỏi hơi kinh ngạc, nha đầu này tuổi còn nhỏ mà đã có thể lựa chọn yêu ghét rõ ràng như vậy, thật đúng là lợi hại nha.
Rất nhanh, hai tiểu nha đầu tay nắm tay, vui vẻ chạy về phía sân vườn riêng.
Bà chủ nhà rõ ràng nghe được đoạn đối thoại, thấy Thẩm Lãng đồng ý liền cố ý nhắc nhở một tiếng: "Manh manh, không được đến gần bể bơi chơi, nghe không!"
"Biết rồi ạ."
Thu dọn bát đũa xong, bà chủ nhà lên lầu dọn dẹp phòng của mình.
Biệt thự này của Thẩm Lãng theo phong cách trang trí bảy phòng ngủ một phòng khách, hai tiểu nha đầu cộng thêm hai người phụ nữ và một người đàn ông mỗi người một phòng ngủ, vẫn còn dư lại hai phòng.
Bởi vì Lý Liễu Tư ngày thường phải học bài, Thẩm Lãng cũng phải viết bản thảo và chơi game.
Hai người họ đều có một phòng riêng, chỉ riêng phòng ngủ của Lý Liễu Tư là Thẩm Lãng ban đêm thường xuyên đến 'ăn chực' rồi ngủ lại.
Nói đùa chứ, có cô bạn gái xinh đẹp như vậy ở nhà, người đàn ông nào lại muốn tối ngủ một mình chứ? Ai mà sáng ra chẳng muốn tỉnh dậy từ trong 'ôn nhu hương' vô tận?
Phòng của bà chủ nhà ở sát vách phòng Lý Liễu Tư, căn phòng này ánh sáng rất tốt, là Lý Liễu Tư cố ý chuẩn bị cho bà chủ nhà.
Trước khi Hạ Thục Di đến, Lý Liễu Tư còn quét dọn, sắp xếp căn phòng trong ngoài mấy lần, Hạ Thục Di bây giờ chỉ cần xách túi cùng manh manh vào ở là đủ.
"Hạ tỷ, biệt thự của ta lớn lắm đấy, ban đêm chị có dậy đi vệ sinh thì tuyệt đối đừng đi nhầm đường nhé."
Thẩm Lãng dựa vào cạnh cửa, đầy ẩn ý nhắc nhở: "Chị có gì không rõ, có thể đến tìm ta hỏi một chút, phòng của ta ở căn đầu tiên giữa hành lang."
"Không phải muốn ra ngoài sao? Còn không đi đi."
Hạ Thục Di biết lời Thẩm Lãng có ý gì, trên mặt thoáng hiện một nét đỏ ửng rồi biến mất.
"Nhạt rồi, tình cảm nhạt rồi."
Thẩm Lãng làm bộ thất vọng: "Khó khăn lắm mới gặp mặt, chị lại muốn đuổi ta đi à?"
"Đi đi đi, đừng có giở trò ở đây, cô nương kia còn ở dưới lầu đấy."
Hạ Thục Di nghiêm túc cảnh cáo một tiếng, sau đó nhìn căn phòng sạch sẽ xung quanh, áy náy tự lẩm bẩm.
"Tiểu Thẩm, chúng ta cứ giấu diếm nàng như vậy, có phải là quá đáng lắm không?"
Nghĩ đến vẻ mặt đơn thuần vô cùng tin tưởng mình của Lý Liễu Tư, bà chủ nhà trong lòng day dứt không yên.
Thẩm Lãng nói trúng tim đen: "Hạ tỷ, có phải chị cảm thấy làm vậy giống như đang tranh giành đàn ông với Liễu Tư không?"
Hạ Thục Di cười khổ: "Chứ còn sao nữa? Chẳng lẽ ta đến ở cùng các người thật sự là vì rảnh rỗi nhàm chán à?"
"Vậy chị cứ yên tâm, chị vĩnh viễn không cần phải tranh giành ta."
Thẩm Lãng cười nói chẳng chút để tâm: "Bởi vì ta là của các người, các người cũng là của ta, mọi người cứ sống hòa thuận với nhau là được rồi."
"Với lại, chị cũng đừng cảm thấy có lỗi với nàng, người có lỗi với nàng chỉ có thể là ta, không liên quan gì đến chị."
Thẩm Lãng lại bổ sung: "Hơn nữa, ta sẽ không làm chuyện bội tình bạc nghĩa, ta đã ở bên nàng ấy thì chắc chắn phải chăm sóc nàng ấy thật tốt cả đời."
"Vậy ngươi không định đăng ký kết hôn với nàng ấy sao?"
Bà chủ nhà hỏi với tâm trạng phức tạp.
"Muốn chứ!"
Thẩm Lãng thẳng thắn chửi thề: "Nhưng nếu thật sự đăng ký kết hôn, chị chắc chắn sẽ rời xa ta, lão tử không nỡ."
"Haizz, tiểu tử ngươi, đúng là tên 'cặn bã nam' mà!"
Nghe xong những lời vừa thâm tình lại vừa cặn bã đến rối tinh rối mù này của Thẩm Lãng, bà chủ nhà ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng đành bất đắc dĩ mà mỉm cười nhẹ nhõm.
Nàng tiếp tục xoay người sửa sang giường của mình, khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn mang một nụ cười ý vị.
Thì ra địa vị của mình trong lòng tiểu tử này vẫn rất cao.
"He he, được rồi, Hạ tỷ, khó khăn lắm mới chuyển đến, cứ sống cùng nhau đi, đừng nghĩ ngợi lung tung những chuyện đó nữa."
Thẩm Lãng đưa tay vỗ vỗ vào bờ mông tròn trịa của bà chủ nhà, phát ra một tiếng trầm đục.
Bị bà chủ nhà trách móc đánh nhẹ một cái, Thẩm Lãng hài lòng rời khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa phòng, Thẩm Lãng đâm đầu vào Lý Liễu Tư đang ôm chăn bông, làm hắn giật mình suýt nhảy dựng lên.
"Ngươi sắp đi rồi à?"
Lý Liễu Tư ôm chiếc chăn lông vịt dày sụ, má lúm đồng tiền như hoa nhìn Thẩm Lãng.
"Khụ khụ, Liễu Tư, không cần phiền phức như vậy đâu."
Bà chủ nhà vừa lúc đi ra, thuận tay nhận lấy chiếc chăn lông vịt trên tay Lý Liễu Tư, còn nhắc nhở Thẩm Lãng đang ngẩn người: "Ngươi không phải muốn đi làm sao, còn không mau lên?"
"Ừm, lão công muốn ra ngoài kiếm tiền đây, nào để lão bà hôn một cái."
Thẩm Lãng hoàn hồn, cười hề hề tiến tới, định hôn Lý Liễu Tư ngay trước mặt bà chủ nhà.
Lý Liễu Tư xấu hổ né tránh, ngại thân mật với Thẩm Lãng trước mặt người khác.
Bà chủ nhà có chút ghen, nhưng trong lòng nhiều hơn vẫn là sự nhẹ nhõm và chấp nhận.
"Chậc, yếu thế, tối về lại tính sổ với ngươi."
Thẩm Lãng bĩu môi, lúc đi ngang qua hai người phụ nữ, nghe Lý Liễu Tư tò mò hỏi.
"Hạ tỷ, vừa rồi chị có nghe thấy tiếng gì không?"
"A? Ta, ta không nghe thấy."
Bà chủ nhà hơi hoảng hốt cười nói: "Ngươi nghe nhầm rồi à?"
"Nghe nhầm sao?"
Lý Liễu Tư nửa tin nửa ngờ lẩm bẩm, luôn cảm thấy vừa rồi mình rõ ràng nghe thấy một tiếng động quen thuộc, hình như là...
"Liễu Tư."
"Ơi."
Nghe Thẩm Lãng gọi mình, Lý Liễu Tư tỉnh táo lại từ trong dòng suy nghĩ: "Sao vậy?"
Thẩm Lãng vỗ vào quần jean của mình, phát ra tiếng bộp bộp: "Quần của ta hơi nhăn, lúc nào rảnh nhớ lấy đi là giúp ta một lần."
"Ừm, ta biết rồi."
Lý Liễu Tư đầu tiên là sững sờ, sau đó ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Mầm mống nghi ngờ nho nhỏ kia đã bị Thẩm Lãng vô tình nghiền nát thành vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận