Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 484: Tô Lạc Tuyên: đây là nam nhân ta!

Chương 484: Tô Lạc Tuyên: Đây là nam nhân ta!
“Thẩm Lãng, bạn gái của ngươi và khuê mật về rồi đây~”
Sau khi Thẩm Lãng gõ bản thảo trong phòng mình được mười mấy phút, hai cô bạn thân cuối cùng cũng mở cửa bước vào, khom tấm eo thon, thay dép lê ở cửa ra vào.
Diệp Hân Hân còn hoạt bát cất cao giọng hét lên một tiếng, trêu đến nỗi Tô Lạc Tuyên tức giận đập vào mông nàng một cái: “Ngươi không nói chuyện thì không ai bảo ngươi câm đâu!”
“Về rồi à? Ta vừa mới ngồi xuống gõ được mấy chữ.”
Thẩm Lãng rời phòng ngủ của mình, đi ra phòng khách chào hỏi, đồng thời quan sát phản ứng của cô bạn gái nhỏ.
Tô Lạc Tuyên cũng đang nhìn Thẩm Lãng, chỉ có điều trong ánh mắt lại để lộ sự quật cường và bất mãn, nhưng dường như cũng mang theo một thoáng ý vị nũng nịu.
Bốn chữ 【Mau tới dỗ ta】 gần như đã viết rõ lên mặt nàng.
Lúc Diệp Hân Hân xách túi đồ đi ngang qua Thẩm Lãng, còn nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Trên đường ta dỗ gần xong rồi đó, cha, mau đi hoàn thành công việc đi~”
“Đúng là đứa bé ngoan.”
Thẩm Lãng vui mừng cảm thán một tiếng, sau đó thong thả đi tới trước mặt Tô Lạc Tuyên, liếc nhìn túi đồ bên cạnh nàng, bên trong chứa đầy đồ ăn vặt cùng các loại rau quả.
Tuy nhiên, chỗ bia Gấu Bắc Cực mà Thẩm Lãng nhờ Tô Lạc Tuyên mang về vẫn là bắt mắt nhất.
“Mua nhiều đồ thế à? Sao không nói sớm với ta một tiếng, để ta lái xe đi đón các ngươi.”
Hai cô bạn thân mua đồ ở siêu thị ngay cổng tiểu khu, đi về chỉ mất vài phút, lái xe đi đón hoàn toàn là vẽ chuyện.
Không có khó khăn cũng phải tạo ra khó khăn, đây là sáo lộ của đại đa số đàn ông thông minh.
Trong tình huống nữ sinh không có nhu cầu, chủ động tạo ra nhu cầu, rồi lại chủ động giải quyết cái nhu cầu chẳng liên quan này, có thể thể hiện đầy đủ sự quan tâm đối với nữ sinh này.
Quan trọng nhất là, nữ sinh sẽ không cảm thấy nam sinh khó hiểu, mà cũng chẳng có nữ sinh nào lại ghét cảm giác được chàng trai mình thích cưng chiều.
Sau khi Thẩm Lãng nói xong lời này, sự bất mãn trong mắt Tô Lạc Tuyên dần biến mất, thay vào đó là cảm xúc ngạo kiều như sách giáo khoa.
Trong tình huống này, không thể chỉ dựa vào lời nói suông, tiếp xúc cơ thể hợp lý là thích hợp nhất, đồng thời còn phải đoán được nguyên nhân nữ sinh tức giận và xin lỗi.
“Thôi nào, đừng giận nữa, đã nói là hiểu lầm thôi mà, qua mấy ngày công ty của ta sẽ làm rõ chuyện giữa ta và cô ấy.”
Thẩm Lãng thái độ chân thành nói hươu nói vượn, lập tức đưa tay vuốt ve gò má mịn màng như thể thổi qua là vỡ của Tô Lạc Tuyên.
“Đừng đụng vào ta.”
Tô Lạc Tuyên ngẩng đầu, hung dữ nhìn Thẩm Lãng, chỉ có điều giọng nói lại chẳng có chút uy hiếp nào, ngược lại có cảm giác đáng yêu kiểu muốn từ chối nhưng lại như mời gọi.
Đây chính là trường hợp điển hình: 【Lời nói của con gái phải nghe ngược lại】.
Thẩm Lãng hùng hồn nói: “Ngươi là bạn gái của ta, ta chạm vào ngươi là hợp tình hợp lý, hợp pháp, chú cảnh sát tới cũng không làm gì được!”
“Ai nói với ngươi bạn gái là hợp tình hợp lý hợp pháp? Phải có giấy chứng nhận mới là hợp pháp!”
Tô Lạc Tuyên cạnh khóe phản bác: “Ngươi không xem tin tức mấy hôm trước à, cô gái kia đám cưới đã định rồi mà còn tống được nhà trai vào tù đấy!”
“Ta dựa vào!”
Thẩm Lãng giật nảy mình, vội vàng vừa ôm vừa dỗ Tô Lạc Tuyên ngồi xuống ghế sô pha.
“Thật hay giả? Chuyện xảy ra khi nào? Mau kể ta nghe.”
“Là mấy ngày trước đó.”
Ngày thường Tô Lạc Tuyên thích nhất là tám chuyện về đời sống dân sinh, scandal của minh tinh.
Thấy Thẩm Lãng tỏ vẻ hứng thú như vậy, nàng quả nhiên quên cả giận, lập tức vừa bấm đốt ngón tay vừa miêu tả lại một cách sinh động tin tức kỳ lạ mà mình xem được mấy ngày trước.
Tin tức này sắp kể xong, Tô Lạc Tuyên mới hậu tri hậu giác phát hiện ra, mình chẳng biết tự lúc nào đã ngồi lên đùi Thẩm Lãng mất rồi.
Quay đầu nhìn vẻ mặt vui ra mặt của Thẩm Lãng, Tô Lạc Tuyên mới biết mình đã rơi vào bẫy của tên này, dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, tựa hẳn vào lồng ngực Thẩm Lãng.
“Thẩm Trư, ngươi thật giảo hoạt, ban đầu hôm nay ta còn không muốn nói chuyện với ngươi, kết quả vẫn bị ngươi lừa.”
Thẩm Lãng ngây thơ chớp mắt mấy cái, ôm lấy thân thể mềm mại thơm tho của Tô Lạc Tuyên: “Hả? Ta làm sao?”
Tô Lạc Tuyên véo Thẩm Lãng một cái không nhẹ không nặng: “Hừ! Bớt giả ngu với ta, ngươi tưởng ta không biết ngươi à!”
“Ta cũng không biết ngươi đang nói gì.”
Thẩm Lãng chống chế qua loa một tiếng, rồi tỏ vẻ hơi kinh ngạc véo eo Tô Lạc Tuyên: “Này, bảo bối, mấy ngày không gặp, cảm giác ngươi gầy đi thật đó.”
“Có sao?”
Con gái quan tâm nhất đến vóc dáng và tuổi tác của mình, Tô Lạc Tuyên cũng không ngoại lệ, lập tức bị lời nói của Thẩm Lãng hấp dẫn, đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn.
“Mấy ngày nay ta không nhịn được ăn đồ ăn ngoài mấy lần liền, cũng không dám cân, ta còn tưởng mình tăng mấy cân rồi cơ.”
“Thật không, vậy ngươi ngồi thẳng dậy ta xem nào.”
Thẩm Lãng vỗ vỗ đùi Tô Lạc Tuyên, nàng bèn ngồi thẳng dậy trên ghế sô pha, đặt mông ngồi trên đùi Thẩm Lãng, bộ dạng ngoan ngoãn mong đợi trông rất đáng yêu.
“Gầy, gầy thật đó.”
Thẩm Lãng vừa vén áo sơ mi của Tô Lạc Tuyên lên sờ vào phần eo trơn nhẵn của nàng, vừa sờ vào cặp đùi trắng nõn hơi săn chắc của nàng, không chút do dự nói ra.
“Đừng nghĩ đến giảm cân nữa, vóc dáng kiểu ngươi mũm mĩm một chút sẽ đẹp hơn nhiều, với lại gầy quá làm ta đau xương mu.”
“Tại sao ta gầy thì ngươi lại đau xương mu...”
Tô Lạc Tuyên nghiêng đầu tò mò thì thầm một câu, mặt liền đỏ bừng lên: “Thẩm Trư, ngươi đúng là tên sắc lang!”
“Thì ta cũng chỉ như vậy trước mặt ngươi thôi mà.”
Thẩm Lãng ôm lấy thân thể Tô Lạc Tuyên, để nàng ngồi sát vào lòng mình hơn, hít hà mùi thơm cơ thể thoang thoảng trên người nàng.
“Nếu ngươi không xinh đẹp, dáng người không đẹp, ngươi có cởi hết đứng trước mặt ta, ta cũng chẳng có hứng thú, nói gì đến chuyện bắt chuyện với ngươi lúc trước.”
“Phi! Đúng là trong mồm chó không mọc được ngà voi, ai thèm cởi sạch đứng trước mặt ngươi, không biết xấu hổ!”
Tô Lạc Tuyên đỏ mặt mắng một câu, nhưng đối với lời khen của bạn trai, trong lòng vẫn có chút lâng lâng vui sướng.
Thẩm Lãng ngồi thẳng người, một tay ôm eo thon của Tô Lạc Tuyên, một tay theo phản xạ đỡ lấy bờ mông nhỏ của nàng, nhẹ nhàng hôn tới.
Xa cách đã lâu, hai người lại vừa mới giận dỗi nhau một trận nho nhỏ, tình cảm tự nhiên càng thêm thắm thiết.
Ngày thường Tô Lạc Tuyên luôn là kiểu muốn từ chối nhưng lại như mời gọi, lần này lại vô cùng chủ động.
Giữa chừng Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc mở mắt liếc nhìn Tô Lạc Tuyên, Tô Lạc Tuyên cũng chú ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của Thẩm Lãng.
Sau cơn thẹn thùng, giống như để trả đũa việc Thẩm Lãng nhìn trộm mình lúc đang hôn, Tô Lạc Tuyên không những không lùi bước, ngược lại còn tấn công dồn dập.
“Thẩm Lãng, ta đói bụng quá à, bao giờ ăn cơm....”
Ngay lúc này, Diệp Hân Hân đã thay quần áo xong trong phòng ngủ, ngáp một cái đi ra phòng khách,
Vô tình nhìn thấy bộ dạng quên cả trời đất của hai người trên sô pha, nàng lập tức nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Nha~~~ Vừa mới nãy còn bảo hôm nay không thèm nói chuyện với Thẩm Lãng cả ngày, thế mà trong nháy mắt đã quấn lấy nhau rồi.”
“Thì sao nào, ai cần ngươi lo.”
Tô Lạc Tuyên mặt đỏ bừng buông Thẩm Lãng ra, nhìn cô bạn thân đang âm dương quái khí ở phía sau, hơi thở có chút hỗn loạn lẩm bẩm nói: “Đây là nam nhân ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận