Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 26: Bị hài tử nghe được nhiều không tốt

Chương 26: Bị trẻ con nghe được thì không hay
Thời tiết ở thành phố Giang Hải mấy ngày nay vẫn luôn tương đối ôn hòa.
Mặt trời lặng lẽ treo trên bầu trời, rải xuống ánh nắng ấm áp, tiếng ve kêu vang vọng khắp khu rừng, thêm một chút bực bội cho buổi chiều nóng bức.
Chiều thứ năm, Thẩm Lãng bật máy tính lên, vừa mới chuẩn bị chơi vài ván game, tin nhắn của Tô Nhạc Tuyên liền hiện ra.
"Chả trách có người nói đã yêu đương thì đừng nghĩ đến chuyện chơi game, đúng là như vậy thật."
Thẩm Lãng dở khóc dở cười đóng client game lại, mở khung chat của Tô Nhạc Tuyên ra.
Một giây sau, Thẩm Lãng khí huyết cuộn trào, lập tức ngồi thẳng người dậy.
Tô Nhạc Tuyên gửi tới đúng là mấy tấm ảnh tự chụp, hơn nữa phần lớn vẫn là ảnh đặc tả đôi chân mang tất lụa trắng của nàng.
Chân của Tô Nhạc Tuyên đúng là rất đẹp, nhất là dáng vẻ khi mang tất chân màu trắng, trông mềm mại núng nính, giống như đệm thịt của mèo vậy, nhìn là muốn cắn một cái.
Trong ngày hè chói chang này, nhìn đôi chân trắng nõn như kem này, Thẩm Lãng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Nhưng rất nhanh Thẩm Lãng liền tỉnh táo lại.
Quan hệ hiện tại của hai người đúng là tốt, nhưng cũng chưa tốt đến mức có thể gửi những tấm ảnh riêng tư như vậy.
Tô Nhạc Tuyên cũng không thể nào là kiểu nữ sinh thích tỏ ra lẳng lơ, hắn đoán có phải Tô Nhạc Tuyên muốn mình chấm điểm cho mấy tấm ảnh tự chụp này của nàng không?
Ai ngờ một giây sau, Tô Nhạc Tuyên gửi tin nhắn tới: "Thẩm Lãng, ngươi có thấy ta mặc như vậy kỳ quái lắm không?"
Đây là câu hỏi chết người, Thẩm Lãng không thể trả lời sai được: "Không kỳ quái nha, sao vậy?"
"Vậy tại sao có người nói ta mặc như vậy rất lẳng lơ a?"
"Ừm? Ai nói?"
"Chính là đám người trên Post Bar của trường mình đó, đều nói ta mặc như vậy cực kỳ lẳng lơ, không có chút dáng vẻ nào của sinh viên đại học, rõ ràng lớp mình có rất nhiều nữ sinh đều mặc như vậy mà!"
【1: Chỉ với mấy tấm hình này, ta không dễ phán đoán, gửi thêm mấy tấm nữa xem nào. 】 【2: Đồ ngốc, bọn họ mắng ngươi lẳng lơ, đơn giản là đang ghen tị với ngươi thôi. Ta mà có vóc dáng này của ngươi, ta hận không thể khoả thân đi ra ngoài. 】 【3: Đúng là rất lẳng lơ, làm ta nhìn mà dựng hết cả lên! 】 Thẩm Lãng lười gõ chữ, trực tiếp gọi thoại cho Tô Nhạc Tuyên.
Tô Nhạc Tuyên hai ngày nay trên Post Bar bị chửi thậm tệ rồi. Vốn dĩ nàng ở đại học Châu Hải cũng không quá nổi tiếng, danh hiệu hoa khôi này cũng chỉ lưu truyền trong đám sinh viên mới.
Ai ngờ sau khi bài post nghi ngờ nàng đang yêu đương trên Post Bar gây sốt, phía dưới khu bình luận lại khó hiểu xuất hiện không ít bình luận âm dương quái khí, đua nhau công kích cách ăn mặc thường ngày của Tô Nhạc Tuyên hoàn toàn không giống sinh viên đại học.
Tô Nhạc Tuyên tức không chịu nổi, nhưng lại không biết phản bác những người này thế nào.
Chỉ có thể một mình ấm ức, hai ngày nay đều chẳng có khẩu vị ăn cơm, bạn cùng phòng và bạn thân khuyên thế nào cũng không được.
"Thẩm Lãng..."
Tô Nhạc Tuyên rất nhanh liền nhận cuộc gọi thoại của Thẩm Lãng, chỉ có điều giọng điệu khá là thất vọng, xem ra những bình luận kia đúng là đã ảnh hưởng không nhỏ đến nàng.
"Đồ ngốc, chuyện này có gì đâu chứ?"
Thẩm Lãng cười trêu chọc nói: "Ta dám đảm bảo những kẻ mắng ngươi lẳng lơ kia, phần lớn đều là nữ sinh, bởi vì chỉ có nữ sinh ghen ghét một nữ sinh khác mới mắng nàng ta là lẳng lơ."
Tô Nhạc Tuyên sững sờ một lát, trong lòng không khỏi dễ chịu hơn chút, nhưng vẫn hậm hực nói: "Nhưng mà các nàng nói quá đáng thật mà, hơn nữa ta tra thử rồi, rất nhiều nữ sinh mắng ta đều là học tỷ của ta đó!"
"Haizz, quan tâm gì học tỷ học muội, lẳng lơ thì lẳng lơ chứ sao."
Thẩm Lãng cười nói: "Có thể âm dương quái khí nói ngươi lẳng lơ, vậy chứng tỏ thân hình của ngươi quả thật khiến bọn họ ghen tị thôi. Ta mà có dáng người như ngươi, ta còn hận không thể khoả thân đi ra ngoài, để đám nữ sinh kia tới mà khen ngợi ta kịch liệt!"
"Ha ha ha, ngươi biến thái nha!"
Tô Nhạc Tuyên nằm trên giường, cười đến mức đôi chân vắt trên thành giường cứ lắc lư không ngừng.
Chỉ vài phút, chủ đề nói chuyện của hai người lại nhanh chóng chuyển sang buổi hẹn hò vào thứ Bảy.
Mấy ngày tiếp theo, độ thiện cảm của Tô Nhạc Tuyên đối với Thẩm Lãng cuối cùng cũng đột phá 30! Mấy người bạn cùng phòng nhìn thấy vậy, không khỏi có chút bội phục nam sinh này.
Mới có mấy câu thôi mà đã dỗ được cô bạn đang buồn rầu không vui trở nên vui vẻ như vậy, chả trách lại có thể theo đuổi được hoa khôi đại học Châu Hải!
... .
Cùng lúc đó, tại phòng khách nhà Hạ Thục Di.
Hạ Thục Di đang cùng mấy người bạn cũ chơi mạt chược, mấy đứa trẻ thì đang chơi đùa trong phòng ngủ của Hạ Thục Di.
Kể từ lần trước suýt nữa phát sinh quan hệ với Thẩm Lãng, Hạ Thục Di đã không chủ động liên lạc với Thẩm Lãng nữa, thậm chí còn ngại không gọi hắn tới nhà ăn cơm.
Trong lòng nàng lại không nỡ xa chàng trai chân thành này, chủ yếu là vì hắn đối xử rất tốt với con gái mình, Manh Manh cũng vô cùng thích hắn.
Dưới sự giằng xé của những cảm xúc phức tạp này, Hạ Thục Di đành phải gọi mấy cô bạn thân tới chơi mạt chược, dùng cách này để xoa dịu tâm trạng tồi tệ gần đây.
Mấy cô bạn thân này của Hạ Thục Di, người nào người nấy đều đeo vàng đeo bạc, ăn mặc trang phục xa xỉ, xách túi hàng hiệu, lái xe sang mà người bình thường không thể theo kịp.
Chồng của các nàng có người mở công ty dầu khí, có người làm bất động sản, còn có người làm du lịch, mỗi người đều là đại nhân vật với gia sản hơn trăm triệu.
Bốn người này tụ lại một bàn bài cũng đủ để chiếm một phần năm GDP của thành phố Giang Hải.
Chỉ riêng về phương diện nhan sắc và vóc dáng, những người phụ nữ này lại có chút kém sắc, dù sao cũng đều đã có tuổi và sinh con.
Hạ Thục Di lại khác biệt, nàng trời sinh đã xinh đẹp (thiên sinh lệ chất), không cần giống như những phú bà này phải dùng tiền để che đậy khuyết điểm cơ thể, vóc dáng và nhan sắc của nàng vẫn rất cuốn hút.
Đi trên đường, không ai nhìn ra nàng là một người phụ nữ đơn thân đã ly hôn và có con nhỏ.
Một người phụ nữ phúc hậu dáng người đầy đặn, trang điểm đậm, nhìn Hạ Thục Di đầy ẩn ý: "Thục Di à, chồng cô mất đã lâu như vậy rồi, cô vẫn chưa có ý định tìm một người đàn ông khác sao?"
Hạ Thục Di đánh ra một quân bài, cười đáp lại: "Ta một mình vẫn tốt, cũng có thể chăm sóc tốt cho Manh Manh."
"Ta thấy ý của chị Lý không phải là chăm sóc Manh Manh đâu."
Một người phụ nữ khác cười trêu chọc nói: "Là chăm sóc cô đó Thục Di, nhất là vào buổi tối."
"Ha ha ha..."
Mấy người phụ nữ không nhịn được cười phá lên.
Những người phụ nữ đã chín chắn như các nàng thích nhất là trêu chọc nhau bằng mấy câu đùa cợt tục tĩu như thế này.
"Nói nhỏ một chút đi, lát nữa bị bọn trẻ con nghe thấy bây giờ."
Hạ Thục Di mặt xinh đỏ bừng mắng khẽ một tiếng, liếc nhìn về phía phòng ngủ.
Nhưng cùng lúc đó, Hạ Thục Di không khỏi nhớ lại chuyện lần trước suýt nữa xảy ra trong phòng ngủ với Thẩm Lãng, khuôn mặt từ từ đỏ lên.
Thật ra phụ nữ ở tuổi của Hạ Thục Di nhu cầu sinh lý thật sự rất lớn. Vốn dĩ nàng đã cực kỳ cố gắng kiềm chế, một lòng chỉ tập trung chăm sóc cho con gái.
Ai ngờ được bắt đầu từ ngày đó, Hạ Thục Di lại cảm thấy như có cái công tắc nào đó bị bật lên, càng ngày càng không khống chế nổi bản thân mình.
Mỗi tối trước khi ngủ, nàng đều không nhịn được mà nghĩ đến chuyện suýt nữa xảy ra với Thẩm Lãng.
Suy nghĩ của Hạ Thục Di tương đối bảo thủ, không giống mấy bà nhà giàu này có đến bảy tám huấn luyện viên thể hình sẵn sàng đến bất cứ lúc nào trong danh bạ điện thoại.
Ngoại trừ Thẩm Lãng ra, Hạ Thục Di lại không muốn tìm người đàn ông khác, đành phải mua một số đồ chơi về để tự an ủi mình.
"Ối ối ối, đỏ mặt rồi kìa, xem ra là vẫn có tìm người rồi ha."
Chị Hồng hài lòng gật đầu: "Ta đã nói mà, ngươi chắc chắn cũng không phải hạng người chịu ngồi yên đâu."
"Ai nha, gọi các ngươi đến là để đánh bài, nói mấy chuyện này làm gì chứ."
Hạ Thục Di không thừa nhận, vừa thẹn vừa giận phản bác: "Lỡ bị trẻ con nghe thấy thì không hay đâu."
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra.
Hạ Manh Manh cầm một món đồ chơi màu tím chạy ra, la lớn: "Mẹ ơi, bọn họ muốn cướp đồ chơi của mẹ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận