Sau Khi Ra Mắt Thất Bại, Phú Bà Ý Đồ Đi Vào Trái Tim Ta

Chương 344: Diệp vui sướng: Tất nhiên muốn theo đuổi kích động, vậy thì quán triệt đến cùng rồi

Chương 344: Diệp vui sướng: Đã muốn theo đuổi kích thích, vậy thì quán triệt đến cùng rồi!
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm Lãng lái xe tới một quán cà phê có không gian đẹp và yên tĩnh.
Nhìn quanh vài lần, Thẩm Lãng phát hiện Diệp Hân Hân đang ngồi bên cửa sổ, cắm cúi gõ chữ tán gẫu trên điện thoại.
Phong cách ăn mặc của Diệp Hân Hân luôn là kiểu vừa trong sáng lại vừa gợi cảm.
Hôm nay thời tiết hơi lạnh, Diệp Hân Hân mặc một chiếc áo khoác màu lam nhạt, bên trong là một chiếc áo sơ mi trắng có cổ hơi hé, Phía dưới là một chiếc váy ca rô xanh trắng, dưới váy là một đôi vớ da mỏng màu đen bóng, Đặc điểm của loại vớ này là có thể nhìn xuyên qua lớp màu đen, lờ mờ thấy được cặp đùi trắng nõn bên trong, Diệp Hân Hân lại là cô gái không lúc nào yên, đôi chân thon thả nhưng hơi đầy đặn mang đôi vớ đen bóng thỉnh thoảng lại vắt chéo lên nhau, tạo ra một sức hấp dẫn khó tả.
"Hôm qua ngươi làm ta sợ chết khiếp!"
Thẩm Lãng đi tới ngồi xuống trước mặt Diệp Hân Hân, không có tâm trạng thưởng thức bộ trang phục đầy sức hấp dẫn của nàng, cảnh giác nhìn quanh rồi tức giận hỏi.
"Sao lại ngả bài sớm như vậy chứ, ta còn chưa chuẩn bị gì cả, hôm qua suýt nữa thì bị ngươi dọa chết khiếp!"
"Hì hì ~ đã muốn theo đuổi kích thích, vậy thì quán triệt đến cùng rồi ~ "
Diệp Hân Hân đặt điện thoại di động xuống, nở nụ cười tươi không chút để tâm, dưới gầm bàn, đôi chân mang vớ đen của nàng nhẹ nhàng cọ vào bắp chân Thẩm Lãng.
"Hơn nữa sớm muộn gì cũng phải ngả bài, đêm qua cơ hội tốt như vậy, nếu ta không lợi dụng lòng đồng cảm của Nhạc Tuyên thì thật là quá phí."
"Đừng nghịch nữa, đây đâu phải là ‘trở lại thôn hấp dẫn’ đâu."
Thẩm Lãng căng thẳng hắng giọng một tiếng, theo bản năng điều chỉnh lại tư thế ngồi, vội vàng cầu xin.
"Hân Hân, sau này ngươi có kế hoạch hay chuyện gì, có thể nói trước với ta một tiếng được không."
"Ai da cha, không cần căng thẳng như vậy."
Diệp Hân Hân thấy ly cà phê mình gọi trước cho Thẩm Lãng được mang tới, bèn hất chiếc cằm trắng nõn: "Uống chút cà phê trước đi, rồi đưa điện thoại cho ta."
"Đưa điện thoại cho ngươi làm gì?"
Thẩm Lãng lo lắng hỏi, Diệp Hân Hân lại thản nhiên đáp.
"Ta dùng điện thoại của ngươi để nhắn tin qua lại dây dưa không rõ với ta, sau đó để ngươi mắng ta. Như vậy lỡ Nhạc Tuyên có đột kích kiểm tra, ngươi cũng có cớ để chống đỡ."
"Haiz, ngươi nữ nhi này thật quá không khiến người ta bớt lo."
Thẩm Lãng do dự một lúc, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho nàng. Bây giờ đã lên thuyền hải tặc của Diệp Hân Hân rồi, chỉ đành đi theo kế hoạch của nàng thôi.
"Đúng rồi cha, khóa cửa nhà mình có đổi chưa? Với lại, đêm qua Nhạc Tuyên có nói xấu gì ta với ngươi không?"
Diệp Hân Hân cầm lấy hai chiếc điện thoại, lạch cạch gõ chữ, hỏi mà không ngẩng đầu lên.
"Hôm qua nàng không nói gì cả, chỉ khóc thôi."
Thẩm Lãng bất đắc dĩ thở dài: "Ta dỗ đến 2 giờ sáng nàng mới ngủ được."
Động tác trên tay Diệp Hân Hân ngừng lại, giữa hai hàng lông mày dường như thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ và áy náy.
Dù nàng là cặn bã nữ, cũng không hy vọng khuê mật tốt của mình phải buồn khổ.
"Nhưng chuyện đã bắt đầu rồi thì cũng hết cách, biết sao được, ngươi và Nhạc Tuyên, ta đều không muốn từ bỏ ai cả."
Diệp Hân Hân ngừng một lát, động tác gõ điện thoại lại nhanh hơn, giọng kiên định nói: "Cha, sau khi mọi chuyện qua đi, ngươi nhất định phải đối xử thật tốt với Nhạc Tuyên đấy nhé."
"Hai đứa các ngươi đều như vậy, ta chẳng nỡ bỏ ai cả."
Thẩm Lãng nặng nề gật đầu, nhấp ngụm cà phê hơi ngọt, thăm dò hỏi: "Hôm qua các ngươi cãi nhau trên sân thượng à? Có nghiêm trọng không?"
"Nghiêm trọng chứ, ta còn lần đầu thấy Nhạc Tuyên nổi giận lớn như vậy đấy."
Diệp Hân Hân nghiêm túc kể xong, lại bật cười hì hì.
"Nhưng mà khóa cửa nhà không đổi, Wechat cũng chưa xóa hay chặn ta, chứng tỏ mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được. Mấy ngày nay ta sẽ đi dỗ dành nàng, nói không chừng mấy ngày nữa lại dọn về được."
"Hả? Không phải các ngươi đã tuyệt giao rồi sao?"
Thẩm Lãng tò mò hỏi: "Ngươi định làm thế nào để nói chuyện lại với nàng? Chắc bây giờ Nhạc Tuyên vẫn đang tức giận ngươi lắm đấy."
"Hehe, một câu, ‘quấn quít chặt lấy cứng rắn ngâm’."
Diệp Hân Hân nói một cách trịnh trọng.
"Tính tình Nhạc Tuyên ta hiểu rõ, chỉ cần vuốt ve dỗ ngọt là nàng sẽ hết giận thôi. Với lại quan hệ bao nhiêu năm nay của chúng ta, nàng không thể nào chỉ vì một câu nói mà tuyệt giao với ta được."
Thẩm Lãng thấy vô cùng bội phục, thầm nghĩ may mà Diệp Hân Hân không phải con trai.
Nếu không thì với EQ siêu cao và khả năng nhìn mặt nói chuyện này, lại thêm tâm tính mặt dày không biết xấu hổ là gì, chắc chắn là một Hải Vương chính hiệu!
"Được rồi cha, điện thoại trả lại ngươi đây."
Diệp Hân Hân trả điện thoại di động lại cho Thẩm Lãng, bắt đầu thu dọn túi xách nhỏ của mình: "Giờ ta đến trường tìm Nhạc Tuyên đây, trước hết phải dỗ dành bạn gái của ngươi đã rồi tính sau."
Thẩm Lãng xem qua đoạn ghi chép trò chuyện do Diệp Hân Hân tự biên tự diễn, toàn bộ quá trình đều là Diệp Hân Hân ngang ngược quấy rối, còn Thẩm Lãng thì đang cực lực từ chối, còn tỏ ý bảo Diệp Hân Hân bình tĩnh lại.
Trong đoạn ghi chép trò chuyện, Diệp Hân Hân bắt chước giọng điệu và thái độ của Thẩm Lãng y như thật, gần như giống hệt tin nhắn do chính Thẩm Lãng gửi đi.
"Đúng rồi cha."
Diệp Hân Hân đeo túi xách lên, nghiêm túc dặn dò.
"Mấy ngày nữa lúc ta nhắn tin cho ngươi, ngươi nhất định, nhất định phải trả lời ta, phải tìm đến ta bằng mọi giá, đây là tin nhắn trọng yếu quyết định sự chung sống hòa hợp của ba chúng ta đấy!"
"Hả? Tin gì?"
Thẩm Lãng đột nhiên ngẩng đầu, luôn cảm thấy Diệp Hân Hân lại đang giở trò yêu ma quỷ quái gì đó.
"Hì hì ~ Giờ chưa nói cho ngươi đâu, moah~ "
Diệp Hân Hân lém lỉnh tỏ vẻ thần bí, đi tới bên cạnh Thẩm Lãng, ôm cổ hắn cúi xuống, hôn mạnh một cái, để lại một vết son môi đỏ thắm, Lúc này mới hài lòng ngân nga một giai điệu vui vẻ rồi rời khỏi quán cà phê.
"Cô nàng này. . ."
Thẩm Lãng khe khẽ thở dài, cầm điện thoại di động như thể sắp đối mặt với đại địch.
"Chuyện đã đến nước này, cũng chỉ đành làm vậy thôi."
. . . .
Lúc Diệp Hân Hân vào ký túc xá, Tô Nhạc Tuyên đã có mặt ở đó, đang dọn dẹp bàn học của mình.
Chỉ có điều trông thần sắc nàng không được tốt lắm, có lẽ là do tối qua ngủ không ngon giấc.
Mấy bạn cùng phòng khác đều có mặt, người thì tán gẫu, người thì học bài, không khí vẫn như thường lệ, không có gì thay đổi.
Diệp Hân Hân cười thầm trong bụng, biết khuê mật tốt của mình đã không kể chuyện tối qua cho người khác nghe.
"Tuyên, sao hôm nay đến sớm vậy."
Diệp Hân Hân vẫn như mọi ngày, tiến lên trước cười hì hì chào hỏi. Tô Nhạc Tuyên không thèm nhìn nàng lấy một cái, lạnh lùng đáp lại.
"Ừm, tối qua xem ‘trở lại thôn hấp dẫn’, không nhịn được xem hết cả đêm. Cũng may cuối cùng con nhỏ trà xanh tiểu tam kia nhảy xuống biển, nếu không chắc ta tức đến mất ngủ cả đêm."
"Nhạc Tuyên, thời đại nào rồi mà còn xem loại phim truyền hình cũ rích đó chứ."
"‘Trở lại thôn hấp dẫn’ đâu có cũ lắm đâu, hồi trước bộ phim này hot lắm đấy, ta với mẹ ta xem từ đầu đến cuối luôn đó!"
Hai cô bạn cùng phòng bên cạnh rôm rả bàn tán trêu đùa, chỉ có Diệp Hân Hân biết lời nói của Tô Nhạc Tuyên là có ý gì.
Nhưng Diệp Hân Hân không hề tỏ ra khó xử mà rút lui, ngược lại còn giả vờ lúng túng cố gắng hòa nhập vào không khí: "À, vậy sao, bộ phim này đúng là cũng có cái hay."
Diệp Hân Hân thể hiện cảm xúc rất đúng mực, nói xong liền chủ động rời đi, chỉ để lại Tô Nhạc Tuyên đang muốn nói lại thôi, tâm trạng phức tạp nhìn theo bóng lưng có vẻ cô đơn của cô bạn thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận